Đọc truyện Quyết Ý Đi Cùng Anh – Chương 16: Chuyến du lịch vào kỳ nghỉ
Đến thành phố Y đã là một giờ chiều, vừa xuống tàu Quyển Nhĩ liền đưa các bạn về nhà. Ba mẹ đều đã đi làm, không có ý ở nhà đợi họ
về. Trong tủ lạnh chuẩn bị rất nhiều thức ăn, dùng lò vi sóng hâm lại
một lúc là có thể ăn được, cơm đã được cắm sẵn vẫn còn đang nóng hôi
hổi.
Quyển Nhĩ nhanh chóng dọn cơm lên bàn, gọi ba người bạn tới chuẩn bị
ăn. Xem ra ai cũng rất đói, một nồi cơm này sợ là không đủ mất.
“Tay nghề của mẹ em cũng cao thật!” Tăng Ngh ngồi uống trà xoa xoa
bụng, đang suy nghĩ xem có nên mua mấy viên tiêu hóa về dùng không nữa.
“Thức ăn đều là do ba em nấu.” Quyển Nhĩ chỉ nếm một miếng đã biết
thức ăn nhất định là do ba làm, tay nghề của mẹ cũng không tồi, lại đã
nấu ăn nhiều năm, nhưng chính mẹ cũng thừa nhận, đầu bếp không chỉ dựa
vào luyện tập mà nâng cao tay nghề được, còn phải có năng khiếu nữa.
Những món ăn cầu kỳ mẹ nấu theo sách dạy nấu ăn, dù mùi vị rất hấp dẫn,
cũng không so được với mấy món ăn chỉ dùng nguyên liệu đơn giản do bố
xào nấu.
Quyển Nhĩ định trả lời, La Tư Dịch liền nháy mắt ngăn cô lại, “Đương
nhiên rồi, nhà em cũng là do ba em nấu cơm, làm việc nhà cũng là ba em
làm, giờ mọi việc trong nhà đều do đàn ông gánh vác cả”.
Tăng Nghị đã ngồi thẳng dậy trên sofa: “Thế chẳng phải là muốn lấy mạng người ta sao? Anh chẳng biết làm gì cả”.
“Không biết làm gì mà cũng cũng dám oang oang thế. Tí nữa anh nên học rửa bát là vừa”. La Tư Dịch không khách sáo nói thẳng.
Thực ra còn đang đi học, có mấy ai là biết làm gì, các bác phụ huynh
đều sợ ảnh hưởng tới thời gian học tập và nghỉ ngơi của con cái, việc
nhà đâu đến lượt họ phải ra tay. Lục Quyển Nhĩ cũng được coi là đảm
đang, biết giúp mẹ dọn bàn ăn, lau bát. Mỗi kỳ nghỉ hè, việc lau nhà
cũng do cô đảm nhận. Nhưng cô cũng như những học sinh khác đều không
biết nấu ăn, chỉ biết hai cách cấp cứu khi đói bụng: mỳ tôm hoặc ra
ngoài mua đồ ăn sẵn. Thấy Tăng Nghị bị Tiểu La nói khích đến không thể
cãi lại, Quyển Nhĩ tuy thông cảm nhưng cũng không tiện mở miệng nói đỡ
anh. Dù sao việc này cũng liên quan đến vấn đề quyền lợi của phái nữ,
quan niệm việc nhà là việc của phụ nữ thật ra là không thể chấp nhận
được.
Quyển Nhĩ mang một cốc trà ra ban công cho Đinh Mùi lúc đó đang đứng hút thuốc, “Cho anh này, uống một chút đi”.
Đinh Mùi đón lấy và uống hết một hơi. Trên suốt chặng đường anh vô
cùng trầm ngâm, khi bốn người cùng chơi bài, Lục Quyển Nhĩ thật sự không hề có chút kỹ năng nào trong trò chơi này, nhưng cách ra bài như người
mộng du của cô cũng không khiến cho đôi lông mày nhíu chặt của anh giãn
ra được. Không phải không ai nhận thấy sự khác thường của anh, nhưng
không ai hỏi gì. La Tư Dịch đợi sự kỳ quái của anh tự bại lộ. Tăng Nghị
thì cho rằng Đinh Mùi vì không tình nguyện đi nên mới có thái độ đó, nên định về nói chuyện với anh sau, chuyện này không thể nói trước mặt
Quyển Nhĩ được. Suy nghĩ của Lục Quyển Nhĩ thì phức tạp hơn. Từ sau buổi tối hôm ấy, biết là Đinh Mùi sẽ đi cùng với bọn họ, cô đã luôn tự nói
với mình, anh ấy không có ý gì khác, chỉ là đến thăm nhà của những người bạn bình thường thôi, anh ấy cũng không có mục đích gì khác, chỉ là đơn thuần muốn đi chơi thôi. Quyển Nhĩ biết, chỉ khi cô đối xử với Đinh Mùi như một người bạn học bình thường, mới không bị người khác nhận ra điều gì, mới không bị Tiểu La và Tăng Nghị phát hiện.
Quyển Nhĩ đón lấy chiếc cốc không, định nói gì đó thì La Tư Dịch đi
tới: “Tăng Nghị nói anh ấy muốn ra ngoài đi dạo một vòng, đúng lúc mình
cũng muốn mua một đôi găng tay, cậu dẫn bọn mình đi loanh quanh nhé!”.
Quyển Nhĩ nhìn đồng hồ, gần bốn giờ chiều rồi, “Mình gọi điện cho mẹ mình trước đã, các cậu cứ chuẩn bị đi”.
“Tối nay ăn thịt quay, đi đâu về trước sáu giờ là được. Bọn mình đến
phố đi bộ đi, ở ngay gần đây, đi bộ mất khoảng hai mươi phút thôi.”
Hai mươi phút đó của Lục Quyển Nhĩ là tính toán vô cùng lạc quan.
Thành phố Y vừa có một trận tuyết lớn, tuyết đóng trên đường rất dày, đi không cẩn thận sẽ bị trượt nhã. Mặc dù trượt ngã không đau lắm, nhưng
Lục Quyển Nhĩ và La Tư Dịch cứ ngã là kêu thất thanh cùng với các tư thế ngã không giống ai, tạo nên hiệu ứng âm thanh và hình ảnh vô cùng mạnh. Việc đó đã kéo dài hơn thời gian dự định, đến được
phố đi bộ đã mất tới hơn một tiếng đồng hồ.
Yêu cầu của La Tư Dich đối với đôi găng tay cần mua lại rất nhiều.
Chất liệu, màu sắc, độ dài ngắn của cổ tay. Bốn người bọn họ đã đi đi
lại lại trong khu mua sắm dưới lòng đất đã hai vòng rồi mà vẫn không tìm đươc đôi găng tay nào vừa ý cô ấy.
Khi bắt đầu đi vòng thứ ba, người vẫn luôn tỏ ra là mình có tính kiên nhẫn và có trái tim yêu thương bạn bè như Tăng Nghị cuối cùng đã không
thể nhẫn nại hơn được, anh ta đứng trước một quầy hàng và sống chết
không chịu đi tiếp. “Em chọn luôn ở đây đi, bao nhiêu tiền anh trả, nếu
không vừa ý, em chỉ đeo hai ngày rồi vứt, em thấy có được không?”.
Quyển Nhĩ phì cười, rồi cũng khuyên Tiểu La: “Cửa hàng nào cũng thế
thôi, cậu cứ chọn lấy một đôi, đợi khi nào quay về trường mình lại đi
chọn với cậu”.
“Đi cả nửa ngày trời, các cậu đều chỉ là đi cùng mình thôi chắc?”
La Tư Dịch bực bội trả lại một câu, rồi tự mình đi chọn. Thực ra
ngoài La Tư Dịch, không ai là không mua được thứ gì đó. Quyển Nhĩ mua
được hai chiếc cặp tóc đính hoa, hai đôi tất, Đinh Mùi mua hai quyển
sách, Tăng Nghị mua mấy đĩa game.
Sau đó, dưới sự thúc giục không ngừng của Tăng Nghị, La Tư Dịch
nhặtđôi găng tay màu đen, “Lấy đôi này đi, đỡ bẩn”, phong thái từ tốn,
lựa tới chọn lui không phải là cá tính của cô ấy.
“Mua xong thì đi thôi, sắp sáu giờ rồi.” Đinh Mùi đứng bên cạnh nhắc nhở.
Ra khỏi trung tâm thương mại, lại được nhìn bầu trời, rất phấn chấn.
Mọi người bàn bạc rồi thống nhất là đi taxi về. Nhưng gọi taxi không dễ
như họ nghĩ, đấy là điều mà La Tư Dịch sau này tổng kết lại.
Bốn người họ chia làm hai nhóm, đứng ở hai bên đường chờ đợi khổ sở
suốt nửa tiếng đồng hồ, bất luận là xe không hay là xe đã có người họ
đều đồng loạt vẫy tay, cuối cùng cũng mới chen lên được một xe, nhưng
cũng chỉ lên được hai người.
Hai người đó là La Tư Dịch và Tăng Nghị, bởi vì xe đó là họ chặn
được, cũng do họ ngồi vào trước. Tăng Nghị muốn xuống xe nhưng tài xế
không chịu đợi, vừa hỏi xong tên nhà hàng đã nhấn ga phóng đi.
Quyển Nhĩ vừa hy vọng Đinh Mùi sẽ đi trước, lại vừa không mong như
thế. Hy vọng anh có thể đi trước là vì lo lắng sức khỏe của anh không
thể chịu được sự khắc nghiệt của thời tiết, nhưng lại thích cảnh hai
người cùng đứng bên đường nhảy lên nhảy xuống loi choi cho ấm, rồi cả
hai người cùng lao ra vẫy khi có xe đi qua, tất cả những thứ đó thật
ngọt ngào, ẩn chứa bao điều thú vị. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu không vẫy
được xe cũng tốt, đi bộ về không phải là việc quá khó khăn, chỉ cần hai
người cùng đi bên nhau là đủ rồi.
Đinh Mùi thường không có nhiều ký ức với Quyển Nhĩ để hồi tưởng lại,
đôi khi anh còn hoài nghi những ký ức mà anh có về cô là do cô đã không
ngừng nhắc đi nhắc lại để nhồi nhét nó vào đầu anh. Anh hoài nghi cảm
quan của anh đã bị đóng băng, mất cả tri giác trong thời tiết lạnh giá
này, cho tới khi hai người chen lên được một chiếc xe trống, tri giác
của anh nới có dấu hiệu hồi phục. Mà sự hồi phục đó là khi anh ôm Quyển
Nhĩ xuống xe, giữ lấy eo cô giúp cô đứng dậy thì nghe cô gọi khẽ một
tiếng “Ba” mới đột ngột ngừng lại.
Ông Lục Đình đứng ở cửa nhà hàng nhìn thấy hai đứa ôm nhau đi tới,
gật đầu với nét mặt không vui, coi như là đáp lại Quyển Nhĩ, đồng thời
cũng thay cho việc chào hỏi Đinh Mùi. Hai người đi theo sau ông bước vào trong, ngoan ngoãn giữ một khoảng cách rất lớn.
Cảnh tượng trong phòng ăn hoàn toàn rất khác. La Tư Dịch và người nhà Quyển Nhĩ đã quen biết từ trước, gặp nhau thành phố A, đã cùng ăn với
nhau hai bữa cơm, vì vậy đang trò chuyện rất vui vẻ với mẹ của Quyển
Nhĩ. Còn Tăng Nghị lại tự gắn cho mình nhiệm vụ nghe rất hay ho là tới
gặp mặt ba mẹ vợ tương lai, vì thế mặc dù đang rất lo lắng Quyển Nhĩ đến muộn, nhưng cũng tích cực tám chuyện để góp vui, tránh vì trong lòng
bất an mà thể hiện sự ngờ nghệch ngơ ngác.
Khi Quyển Nhĩ bước vào, đã thấy Tiểu La và Tăng Nghị kẻ bên trái
người bên phải ngồi cạnh mẹ, trò chuyện rất rôm rả. Lò nướng trong phòng đã nhóm than, hơi nóng lan tỏa cả ra bên ngoài.
Bà Lục biết Quyển Nhĩ đã phải đứng ngoài trời rét rất lâu, vội gọi
hai người lại ngồi, “Dù sao cũng đã đến rồi, ngoài trời lạnh lắm phải
không? Cháu tên là gì? Mau ngồi đi, ngồi rồi nói. Phục vụ, bắt đầu mang
đồ nướng, mang rượu lên luôn nhé!”
Đinh Mùi đứng dậy trả lời rất lễ phép, nhưng đáp trả lại chỉ là một bên mặt của mẹ
Quyển Nhĩ và cái khoát tay tỏ ý mời ngồi xuống. Đã quen được chú ý,
trước mặt ba mẹ Quyển Nhĩ bị đối xử lạnh nhạt như thế, Đinh Mùi thấy
không thoải mái. Anh chỉ cảm thấy ba mẹ Quyển Nhĩ đối với ai cũng thân
thiết, chỉ duy nhất lạnh nhạt với anh, thậm chí còn tỏ ra khó khăn, khi
nhìn vào mắt anh ánh mắt của họ mang theo sự ngầm đánh giá và phỏng
đoán.
“Nào, mọi người đến đủ cả rồi. Rượu này được mang từ nhà tới, rượu
ngon, chú Lục của các cháu vốn không nỡ uống đấy” Mẹ Quyển Nhĩ rót cho
hai chàng trai, mỗi người một ly rượu trắng đầy. Tối hôm qua họ đã thỏa
thuận với nhau, tửu lượng thể hiện nhân phẩm, con gái đưa về hai chàng
trai, họ phải thử xem sao.
“Mẹ, Đinh Mùi vừa ra viện, không được uống rượu.” Nếu đây là rượu do
ba rót, Quyển Nhĩ quyết không dám mở miệng, mặc dù ba thương cô nhưng
vẫn rất nghiêm khắc, nói gì, làm gì đều không dễ thương thuyết.
“Sao lại phải nằm viện thế? Không sao, không thể uống thì uống ít cũng được.”
“Hay là để cháu uống bia vậy.” Anh đi cùng bạn bè, rượu uống cũng
nhiều, nhưng rất ít khi uống rượu trắng, Đinh Mùi rất sợ mình uống nhiều rượu sẽ mất kiểm soát.
“Không thể uống thì thôi, uống bia làm gì, cái đấy mà cũng gọi là
rượu [1], chẳng phải nó chỉ là một loại đồ uống thôi sao?” Ông Lục Đình
đã không nói thì thôi, một khi đã nói thì rất hay bắt bẻ người khác.
Bình thường ông cũng ít khi uống rượu, nhưng hai vợ chở tuổi này rồi,
không thể coi bia như rượu được, nhiều nhất thì chỉ được coi là một thức uống giải khát vào mùa hè thôi. Nếu đã uống rượu, thì phải là rượu
trắng, nồng độ thấp cũng không được.
[1] Trong tiếng Trung, bia gọi là Ti Tửu, bên trong cũng có một chữ
Tửu (rượu), ông Lục chê bia không đáng gọi là rượu chính là chỉ chữ Tửu
trong Ti Tửu
“Chú à, cháu xin được uống rượu trắng với chú, để Đinh Mùi uống bia
với cô đi!” Tăng Nghị thấy không khí bắt đầu gượng ép, vội vàng ra mặt
giải vây.
Quyển Nhĩ cúi đầu, thầm than khổ trong lòng, tửu lượng của mẹ so với
ba chỉ hơn chứ không kém. Quả nhiên ba và mẹ như cùng trong một trận
tuyến, “Dì chưa bao giờ uống bia, dì uống rượu trắng với một người. Tiểu Đinh không khỏe thì đừng uống nữa, gọi đồ uống như mấy đứa con gái đi”.
La Tư Dịch ngồi bên cạnh không nhịn được cười, chiêu này của dì Trần
đau quá, coi Đinh Mùi như bọn con gái thế, nếu cậu ta vẫn nhất định
không chịu uống, không khéo cũng chẳng còn mặt mũi ngồi đây ăn cơm nữa.
Quả nhiên, Đinh Mùi vội cầm cốc rượu trắng trước mặt lên “Cháu cũng
không thể coi mình quá đặc biệt. Ly này cháu xin kính chú và dì. Cảm ơn
sự đón tiếp nhiệt tình của chú dì”. Nói xong liền uống cạn ly rượu đầy.
Cũng may Đinh Mùi uống ly rượu này theo cách uống bia, một hơi là cạn,
đến thở cũng phải nín lại, nếu không với khả năng uống rượu trắng của
anh, chắc chắn sẽ không nuốt nổi.
Rượu vừa vào bụng, cảm giác hơi nóng từ dạ dày bốc ngược lên, đầu bắt đầu không còn tỉnh táo.
Uống nhanh, say cũng nhanh. Say rồi, thấy rượu uống dễ vào hơn. Đinh
Mùi hoàn toàn không biết tối hôm đó anh đã uống bao nhiêu cốc, thậm chí
còn không nhớ mình đã ăn những gì, chỉ lờ mờ nhớ là mình đã liên tục cầm cốc lên, còn không ngừng nói, “Chú, chú xem, đây không phải là nước
giải khát đâu nhé, cháu cạn rồi, chú vô tư đi!”.
Đương nhiên, làm thế nào để về được nhà Quyển Nhĩ anh cũng không
biết. Sáng hôm sau, phát hiện mình đang ở nhà Quyển Nhĩ, anh còn thấy kỳ lạ, kéo Tăng Nghị đang nằm ngủ như chết bên cạnh dậy: “Này, bọn mình
không phải là về nhà trọ ngủ hay sao? Sao lại ở đây?”.
“Dì nói cậu uống say quá, không yên tâm để cậu ngủ ở bên ngoài, vì
thế hai đứa mình mới ở đây. La Tư Dịch ngủ chung với Quyển Nhĩ.”
Nói xong, Tăng Nghị lại nằm xuống. “Mình nằm thêm chút nữa, tối qua cậu vật vã suốt đêm làm mình không sao ngủ yên”.
Đúng là tuổi trẻ, giờ anh chỉ thấy đầu hơi choáng váng, không còn khó chịu nhiều nữa. “Mình uống bao nhiêu?”
“Bao nhiêu? Bốn người một bình rượu trắng không đủ, gọi thêm của nhà
hàng một bình nữa, mình tính chắc cậu uống hết một bình. Không ngờ cậu
uống cũng khá đấy chứ.”
“Không ngờ mình lại uống nhiều thế chứ gì? Khả năng gì chứ, một ly cũng là nhiều, một bình cũng là nhiều!” Xem ra Đinh Mùi vẫn còn tỉnh táo, tự nhạo báng mình. Đã mất mặt lại còn mất mặt ở nhà người khác nữa. Đinh Mùi cũng đành phải tự trào phúng mình một chút.
Quyển Nhĩ nhè nhẹ mở cửa, ngồi một mình trên sofa trong phòng khách.
“Chú và dì đâu rồi?”
“Ba mẹ em đi làm rồi. Anh sao rồi?” Quyển Nhĩ định đứng dậy, không ngờ bị Đinh Mùi đẩy trở lại.
“Ba em nói với em chưa? Sao lại mang một con sâu rượu về nhà chơi?” Đinh Mùi thấy hơi bất an trong lòng.
“Ba cũng uống nhiều lắm. Sáng nay còn mang một bình rượu ra, nói nếu
anh khó chịu, thì cứ uống thêm tí nữa, đảm bảo hết đau đầu.” Khi Quyển
Nhĩ nghe ba nói thế, cảm thấy phương pháp này thật vô lý. Uống nhiều,
uống thêm sẽ không đau đầu? Rượu còn có thể chữa bệnh đau đầu sao? Có
phải trong bụng nuôi một con sâu rượu đâu, rót rượu vào nuôi nó là nó
không quấy nữa sao?
“Tha cho anh đi, anh đến đây không phải để luyện tửu lượng. Em bóp đầu cho anh đi!”
Đinh Mùi ngồi đấy cảm thấy từng cơn, từng cơn chóng mặt áp tới, đành
phải nằm gối đầu lên đùi Quyển Nhĩ, kéo hai tay cô đặt lên thái dương
của mình.
“Em xin lỗi, ba mẹ em chưa bao giờ như thế. Ở nhà cũng không uống
rượu bao giờ, ngày tết ngày lễ nhiều nhất cũng chỉ uống một ly thôi.
Chắc là thấy mọi người đến, vui quá nên…
Cô miệng nói lời xin lỗi, tay bắt đầu nhẹ nhàng làm việc. Tối qua
thấy Đinh Mùi càng uống mặt càng trắng bệch ra, cô lo lắng vô cùng.
Nhưng anh uống càng nhiều tới mức không còn nghe ai khuyên can nữa, cuối cùng còn dám vỗ vai ba xưng em gọi anh để uống, ai đưa tay ra ngăn liền bực tức với người ấy. Sáng nay nhìn sắc mặt ba, thấy ba có vẻ hài lòng
với kiểu uống rượu bất cần của Đinh Mùi, còn dặn nếu anh tỉnh dậy mà
thấy khó chịu quá thì đưa thẳng đến bệnh viện.
Đinh Mùi thì đinh ninh rằng vì một nguyên nhân kỳ lạ nào đó mà ba mẹ
Quyển Nhĩ thấy anh không vừa mắt, vì thế với việc uống rượu đó, anh chỉ
coi như lấy lại chút sĩ diện cho mình. Kinh nghiệm từ lần uống rượu ở
nhà Quyển Nhĩ này khiến tửu lượng của Đinh Mùi tiến bộ vượt bậc, khi
uống cùng với các bậc đàn anh, hoặc là sống chết không uống, hoặc là đã
uống thì phải uống tới say. Đã uống chỉ uống rượu trắng, đừng bao giờ
nhắc đến bia hay những thức uống khác, nếu không trên chẳng ra trên dưới chẳng ra dưới, chỉ khiến những người khác chê cười.
“Quần áo của anh đâu?” Dưới bàn tay mát xa nhẹ nhàng của Quyển Nhĩ,
Đinh Mùi nhắm mắt, đột nhiên nhận ra bộ quần áo đang mặc không phải của
mình.
“Tối qua ăn thịt nướng rất ám mùi, mẹ đã giặt cho mọi người, để trước máy sưởi, giờ khô rồi, tí nữa anh thay là được.” Bộ đồ đưa cho Tăng
Nghị là một bộ quần áo mặc ở nhà, là bộ đồ ba được bệnh viện phát trong
đợt cho các chuyên gia đi điều dưỡng, ba mặc thấy có vẻ rộng, nên để đó
không đụng tới. Bộ của Đinh Mùi là bộ quần áo ngủ năm ngoái mẹ mua cho
Cao Mạc, nhưng vì anh không về ăn Tết, nên cuối cùng cũng không tặng
nữa. Đinh Mùi và Cao Mạc chiều cao tương đương nhau, nhưng thực ra Đinh
Mùi cũng rắn chắc hơn, không ngờ mặc vào lại vừa đến thế. Cũng may tối
qua Tăng Nghị tỉnh táo từ đầu đến cuối, nếu không ba người phụ nữ muốn
đưa ba người đàn ông cao lớn say khướt về nhà, chắc chắn là một nhiệm vụ bất khả thi.
Có lần khởi đầu “tốt đẹp” đó, cuộc sống của mấy người bạn ở nhà Quyển Nhĩ chỉ xoay quanh đề tài uống rượu này mà thôi. Ban ngày đi chơi, buổi tối quay về ăn uống thịnh soạn, rượu tất phải có. Chỉ có ông Lục Đình,
sau lần uống rượu đó với mọi người, không bao giờ uống nữa, ngược lại
ông đảm nhiệm chức vụ bếp trưởng, nấu xong cơm tối rồi vẫn còn lúi húi
làm việc trong bếp, làm đồ ăn đêm cho mấy đứa. Hôm nay hầm một cái đầu
cá, ngày mai nấu một cái chân cừu, đều là những món ngon, cũng đều ngồi
nhìn mấy đứa ăn bằng hết. Sau ba ngày, người kêu lớn xin cứu mạng là La
Tư Dịch. Rượu đương nhiên không cần cô ấy uống, nhưng kiểu ăn như nhồi
vịt đối với cô mà nói, tính phá hoại cũng rất lớn, đó là quần mặc vào
bắt đầu thấy chật, khó chịu rồi.
Mẹ Quyển Nhĩ thấy bạn của con sắp đi, đề nghị tối hôm đó ra nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, sau đó đi hát Karaoke.
La Tư Dịch nghe thấy thế, ngưỡng mộ nói với Quyển Nhĩ: “Ba mẹ cậu rất thức thời, cái gì cũng biết, cái gì cũng chơi.” Quyển Nhĩ gật đầu, “Mẹ
là người thích hát Karaoke điển hình, có thể không thức thời sao?”.
Buổi tối, quả nhiên là mẹ Quyển Nhĩ làm đạo diễn cả bữa cơm và vụ hát Karaoke, ba Quyển Nhĩ gọi mấy chai bia, từ đầu đến cuối kiệm lời như
kiệm vàng, nâng ly không nói, đặt ly không lời, chỉ một động tác, đó là
uống.
Đinh Mùi hát rất khá, trong lòng định tối nay sẽ hát thật tốt, dù sao cũng phải lấy lại chút thể diện. Nhưng ông Lục Đình ngồi bên cạnh anh,
liên tục nâng ly, anh cũng phải uống theo. Tăng Nghị bị mẹ Quyển Nhĩ kéo ra cùng hát song ca một bài, lúc quay về bàn uống rượu lại nói, chỉ có
các cô bé mới thích vừa hát vừa nhảy thôi, anh không tham gia nữa, ông
Lục Đình nghe anh nói thế liền tán thưởng gật đầu. Được, không cần hát
nữa, thì ra những tiết mục tủ của mình đều là trò của con gái. Cảm thấy
buồn, buồn thì uống rượu vậy! Đinh Mùi tối hôm đó cũng uống rất nhiều
bia, uống đến say.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ai cũng đầu nặng chân nhẹ, loạng choạng loạng
choạng. “Hay là, mọi người ở lại đây thêm một ngày nữa đi”. Quyển Nhĩ
thấy bộ dạng họ người nào người nấy đều rất mệt mỏi, liền chèo kéo.
“Không được.” Cả ba đều đồng thanh, lắc đầu, đến như Tăng Nghị nhận
được sự quan tâm yêu quý như vậy, dù như cá gặp nước, mà cũng cảm thấy
không nên ở thêm nữa, về nhà vẫn là quyết định đúng đắn nhất. Cùng đánh
mạt chược với mọi người thì đều không thắng được ván nào, dám thắng hay
sao? Không, thắng không sao, nhưng chơi suốt cả một đêm thì làm sao mà
chịu được chứ! Chuyến đi này, số lần nói chuyện với Quyển Nhĩ có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, công việc chủ yếu vẫn là giúp cô hiếu kính
với hai bậc phụ huynh. Áp lực quá lớn, không thể chịu đựng thêm gánh
nặng đó nữa.
Còn Đinh Mùi, ngoài buổi sáng sớm của ngày thứ hai được tận hưởng
buổi massage riêng tư với Lục Quyển Nhĩ ra, cũng không có thêm cơ hội
nào được ở riêng với cô nữa. Những lúc gọi xe, anh thường được nhường
ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, thỉnh thoảng đi xe bus thì hai cô gái tay
nắm chặt tay ngồi sát với nhau, chẳng có ch.
Lần đi chơi này chụp không nhiều ảnh, máy ảnh của nhà Quyển Nhĩ là
mua từ nước ngoài mang về, mọi người đều cười bảo chắc chắn nó được sản
xuất ở nước nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới, mỗi lần mở máy muốn chụp ảnh,
đều hiện lên dấu hiệu không đủ pin rồi tự động tắt máy. Chính là bởi
nhiệt độ ngoài trời quá thấp, nên máy ảnh mới không thể hoạt động bình
thường. Vì thế, máy ảnh đa phần đều do Tăng Nghị ôm trong lòng, xác định chụp chỗ nào, mọi người phải đứng hết vào vị trí trước, tất cả ổn định
xong, mới lấy máy ảnh ra chụp một tấm. Nếu bức ảnh đó chụp thuận lợi ,
mọi người đều thở phào tự thấy may mắn, nếu không lại phải tiếp tục ôm
nó vào lòng để sưởi cho ấm lên. Nhiệm vụ làm bảo mẫu tạm thời cho chiếc
máy ảnh của Tăng Nghị vô cùng khó khăn, số mệnh bi thảm. Để đảm bảo việc chụp ảnh tiến hành thuận lợi, anh không còn cách nào khác là đảm nhận
vị trí thợ chụp ảnh. Chụp đôi cho Quyển Nhĩ và La Tư Dịch, chụp ba cho
Quyển Nhĩ, La Tư Dịch, Đinh Mùi, thậm chí mỗi người chụp riêng một kiểu
cũng là do anh phụ trách, thỉnh thoảng cũng nhờ người giúp chụp bức ảnh
tập thể bốn người, nhưng tâm nguyện được chụp riêng với Quyển Nhĩ, cho
tới tận khi anh rời khỏi thành phố Y vẫn chưa thực hiện được.
Ảnh chụp không nhiều, nhưng không có nghĩa là không bức nào có thể
lưu giữ làm kỉ niệm. Sau khi rửa xong ảnh, Quyển Nhĩ đi mua một cuốn
album, bao gốm cả vé tàu mà họ mua lúc đến đây, cũng từng chiếc từng
chiếc cài vào trong đó, còn ghi chú thích rất rõ ràng. Kỳ nghỉ đó, khi
chỉ còn lại một mình ở nhà, cô thường xuyên mang ra xem lại, cũng cho ba mẹ xem qua một lần. Ảnh chụp rất đẹp, tâm trạng của những người trong
ảnh sau đó cũng rất tốt, niềm vui mà nó mang tới nhiều đến mức cô không
muốn chia sẻ với người khác, đành tự mình suy nghĩ và hồi tưởng lại mỗi
khi một mình.