Bạn đang đọc Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện – Chương 129: Nguyên Nhân Trưởng Công Chúa Hoang Dâm Vô Độ
Lúc nàng đến, Đoan Dương Vương phi đang ngủ trưa, nhìn sắc trời cònsớm, nàng liền bảo nha hoàn ở chỗ này chờ Đoan Dương Vương phi tỉnhlại, còn nàng đi tìm bọn Hứa Độ chơi trong chốc lát.Đến viện của Hứa Độ, mới biết được hắn đi thôn trang kinh giao chơi,khiến cho nàng một chuyến tay không, nàng đang nổi giận đùng đùng thìđụng phải Kim Tú Nhi.
Kim Tú Nhi là biểu tỷ của Hứa Độ, so với hắn lớnhơn một tuổi, mới sinh ra không bao lâu đã mất cha, nương nàng ấy mangtheo nàng ấy đến cậy nhờ Đoan Dương Vương phủ.Nàng ấy lớn lên giống nương, trời sinh mỹ nhân phôi, bình thường Lưu Kỳvà Triển Hiến không thiếu được xum xoe.Trưởng công chúa thấy, nhưng thật ra nàng ấy không chú ý tới trưởng côngchúa, trưởng công chúa cũng không thích nàng ấy, nếu không phát hiện,chính là như ý nàng.Trưởng công chúa đang muốn đi, đột nhiên thấy, không phải trên eo nàngấy treo bảo bối ngọc bội của Đoan Dương Vương phi quý nhất sao?Khối ngọc bội này nàng ấn tượng rất sâu, nghe nói là từ bên nhà ngoạiĐoan Dương Vương phi một thế hệ lại một thế hệ truyền xuống, lúc trướcHứa Độ lấy ra chơi còn bị giáo huấn, sao lại cho Kim Tú Nhi?Trưởng công chúa tuy nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đồ vật củangười khác đưa cho ai đều là chuyện của người ta, không có quan hệ vớinàng.
Nhưng ở trước mặt Đoan Dương Vương phi, nàng vẫn nhịn khôngđược nhắc một miệng.Đoan Dương Vương phi sửng sốt, nhu nhu cười nói: “Thứ này truyền nữbất truyền nam, ta chỉcó một nhi tử, chỉ có đưa cho tức phụ hắn.”Thì ra là thế a, cũng không biết Đoan Dương Vương phi coi trọng Kim TúNhi điểm nào? Điêu ngoa tùy hứng? Hay là vô cớ gây rối?Đương nhiên nàng chỉ nghĩ như thế, cũng không dám nói ra, Đoan DươngVương phi thoạt nhìn so với lần trước gặp mặt càng hư nhược hơn, sợ quấyrầy bà ấy nghỉ ngơi, nàng tùy ý nói chuyện hai câu liền đi rồi.Mới ra khỏi đại môn vương phủ, vừa lúc gặp phải Lưu Kỳ, không cần phảinói, khẳng định là hắn tới tìm Kim Tú Nhi.
Trưởng công chúa làm cái mặtquỷ với hắn, nói cho hắn lời Đoan Dương Vương phi nói kia, để hắn chếttiểu tâm tư với Kim Tú Nhi.Lưu Kỳ không tin, nói cái gì cũng không tin, kéo nàng nói muốn đi hỏi KimTú Nhi, muốn nghe Kim Tú Nhi chính miệng nói.
Trưởng công chúa đànhphải cho bọn nha hoàn đi nhà khác tặng đồ trước, nàng bị Lưu Kỳ kéo đirồi.Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Lưu Kỳ thích Kim Tú Nhi, mới không tin lờinàng nói, sau đó mới biết được kỳ thật hắn chính là vì trêu cợt nàng.Lưu Kỳ thường tới Đoan Dương Vương phủ, đối những viện này rất quenthuộc, đường lớn không đi chuyên đi đường nhỏ, còn mang theo nàng chuilỗ chó.
Dùng câu hắn nói chính là, người có đường của người, chó cóđường của chó, mỗi bên có đều có cách.
Dù sao lúc ấy trưởng công chúa đãbị hắn lừa dối chui lỗ chó, y phục mới đều bị làm dơ.Theo hắn đi lung tung rối loạn, thế nhưng cũng tới viện của Kim Tú Nhi.Rất kỳ quái, trong viện cũng không có hạ nhân hầu hạ, trong phòng lại cóthanh âm truyền ra, nghĩ đến là cho lui hạnhân đang nói bí mật, trưởng công chúa xoay người muốn đi, nghe góctường cũng không phải là việc làm của quân tử.Lưu Kỳ một tay kéo nàng lại, cứng rắn lôi kéo nàng đi nghe, trưởng côngchúa tránh không thoát được, đành phải đuổi theo.Vừa nghe, làm nàng hoàn toàn sửng sốt, dù nàng còn nhó, cũng đã nghehiểu đối thoại của bọn họ, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, Kim Tú Nhithế nhưng là nữ nhi thân sinh của Đoan Dương Vương!Kim Tú Nhi còn lớn hơn Hứa Độ một tuổi, vậy ý nghĩa là lúc Đoan DươngVương phi còn chưa gả tới đây, Đoan Dương Vương và mẫu thân Kim TúNhi đã có liên quan! Thậm chí còn tìm lý 337do quang minh chính đại đón các nàng vào Đoan Dương Vương phủ, dưỡngở dưới mí mắt Vương phi!Nàng nghe thấy Kim Tú Nhi khóc lóc nói không muốn gả cho Hứa Độ,không muốn gả cho nhi tử của nữ nhân kia, nàng khóc lóc hỏi mẫu thânnàng, Đoan Dương Vương phi còn phải bao lâu mới chết? Lúc nào thì nàngmới có thể làm quận chúa chân chính?Không bao lâu thanh âm của mẫu thân nàng truyền đến, “Sắp.”Trưởng công chúa hoàn toàn mơ hồ, không nhớ rõ mình bị Lưu Kỳ mang đinhư thế nào, chờnàng phục hồi tinh thần lại muốn nói sự tình cho mẫu hậu, lại bị Lưu Kỳngăn trở, Lưu Kỳ không tán đồng nói ra việc này.Trưởng công chúa hỏi hắn vì sao, Lưu Kỳ lắc đầu giải thích nói: “Việc nàynói đến cùng chỉ là việc nội trạch của Đoan Dương Vương.
Hoàng Hậunương nương tuy nói cùng nhà mẹ đẻ Vương phi có quan hệ họ hàng,nhưng rốt cuộc giao tình không tính là sâu, Đoan Dương Vương phi bệnhnặng, nói không chừng ngày nào đó người cũng không còn, không đáng vìmột người sắp chết mà đắc tội Đoan Dương Vương.
Hiện giờ Đoan DươngVương cũng không phải là Đoan Dương Vương lúc trước cần nhà nhạc phụduy trì, đắc tội ông ta trăm hại mà không một lợi.”Trưởng công chúa tuổi còn nhỏ, căn bản không hiểu những loanh quanhlòng vòng này, nghe Lưu Kỳ phân tích xong, nhịn không được khóc lên,khóc vì Đoan Dương Vương phi, cũng khóc vì chính mình, uổng cho nàngcòn coi Đoan Dương Vương làm tiêu chuẩn chọn Phò mã sau này.Lưu Kỳ ôm lấy tiểu nha đầu khóc thương tâm, an ủi nói: “Khóc cái gì? Nênkhóc chính là Đoan Dương Vương phi mới đúng, người đường đường làtrưởng công chúa, chỉ cần thời thời khắc khắc người nhớ kỹ nam nhânkhông có một thứ tốt, ai cũng đừng nghĩ khi dễ người như vậy, nuôi mộttrăm hay tám mươi trai lơ cũng không ai dám nói người không phải.
Biểuthúc đáp ứng người, nhất định làm Đoan Dương Vương tự tay giải quyếthai mẹ con Kim Tú Nhi.”Lúc đó Lưu Kỳ không biết, những lời này của hắn sẽ tạo thành trưởng côngchúa hoang dâm vô độ ngày sau.Lưu Kỳ còn giấu diếm vài chuyện, hắn từ sớm đã phát hiện trong đó có chútkhông thích hợp, đầu tiên là Hứa Độ và Kim Tú Nhi diện mạo thực tươngtự, tiếp theo là thái độ của Đoan Dương Vương đối với Kim Tú Nhi, thật sựtốt quá mức.
Hắn quan sát một hồi, vẫn chưa phát hiện cái gì kỳ quặc, chỉcoi là chính hắn suy nghĩ nhiều.
Hôm nay cũng vừa vặn, hắn vốn tới tìmHứa Độ, chui lỗ chó chỉ là vì chọc tiểu nha đầu chơi, không nghĩ tới vừa lúcđụng phải hai mẹ con người ta nói nhỏ.Trưởng công chúa cả đêm không ngủ ngon, nàng vẫn luôn nghĩ hai mẹ conKim Tú Nhi đối thoại, các nàng nói lời kia là ý tứ gì? Vì sao Kim Tú Nhimuốn hỏi mẫu thân nàng Đoan Dương Vương phi còn có thể sống baonhiêu lâu?Trưởng công chúa tức khắc cả kinh, nhớ tới bộ dáng Đoan Dương Vươngphi suy yếu, chẳng lẽbệnh của Đoan Dương Vương phi là bọn họ làm? Trưởng công chúa càngnghĩ càng cảm thấy đúng, vậy Đoan Dương Vương biết không? Biết họ hạiVương phi sao?Trưởng công chúa không dám nghĩ lại, vội từ trên giường bò dậy, gọi nhahoàn hầu hạ lại mặc xong xiêm y, nàng nghĩ tới nghĩ lui nhất định phải nóicho mẫu hậu việc này, hy vọng mẫu hậu có thể giúp Đoan Dương Vươngphi.Không khéo chính là tối nay phụ hoàng thế nhưng nghỉ ở trong cung mẫuhậu, nàng nghĩ thầm muốn xông vào, nhưng nghĩ đến mẫu thân trước đó vàingày còn nói muốn sinh đệ đệ cho nàng, trong nhất thời lại có chút do dự,trưởng công chúa nghĩ, chờ thêm một đêm hẳn là cũng không có việc gì đi?Lại trở về, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới ngủ, nhưng không nghĩ tớingày hôm sau nàng mới vừa rời giường liền có cung nhân tới báo, ĐoanDương Vương phi đêm qua đã mất.Nàng hiện còn nhớ rõ rành mạch, lúc ấy chén trong tay nàng phanh một cáitới trên mặt đất, vỡthành mấy mảnh, cháo bên trong rải đầy đất, nàng vô tri vô giác ngồi thậtlâu, tùy ý các cung nhân thu thập cho nàng, một hồi lâu mới hồi phục tinhthần, nước mắt liền rơi xuống, có phải đêm qua nàng có thể cứu được ĐoanDương Vương phi không?Trưởng công chúa trong lòng mười phần tự trách, nước mắt không ngừngrớt, các cung nhân nhìn mà sốt ruột thật sự, không rõ tiểu cô nãi nãi sao độtnhiên liền khóc?Vẫn là Lưu Kỳ tới khống chế trường hợp.Trưởng công chúa vừa thấy Lưu Kỳ liền nhào vào trong lòng ngực hắn,khụt khịt nói: “Biểu thúc, Đoan Dương Vương phi đã chết…”Lưu Kỳ cũng nghe nói, vỗ lưng tiểu nha đầu, trấn an nói: “Ngoan, đừngkhóc, chúng ta cũng không thể rút dây động rừng.”Trưởng công chúa khụt khịt nói chuyện tối hôm qua cùng hắn, nàng hỏiLưu Kỳ: “Biểu thúc, đêm qua nếu ta kiên trì một chút, có phải Đoan DươngVương phi sẽ không chết không?”Cái này làm cho Lưu Kỳ làm sao trả lời được, chỉ có thể nói: “Chuyện nàyai có thể bảo đảm, người đừng miên man suy nghĩ, sinh tử có mệnh, khôngquan hệ với người.”.