Đọc truyện Quản Lý Ngôi Sao – Chương 15: Nụ Hôn Lướt Qua
Sau khi Vương Nghiêm khỏi bệnh, anh ta mở một xưởng sửa ô tô nhỏ ở khu phố đồ cổ tại Bắc Kinh, tuy là khu phố đồ cổ nhưng vẫn đông đúc khách, vì thế cuộc sống trôi qua không quá khó khăn.
Khi Dương Mộ Anh và Hạ Thư Trang đi vào trong xưởng, từ xa đã thấy hai người đàn ông đang nói chuyện, nói đúng hơn là một ông chú bụng bự ăn mặc sang chảnh đang nói gì đó với người đàn ông ở dưới gầm xe.
“Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, chỉ là thi với mấy thằng nhóc, vờ thua bọn nó là có bộn tiền, chứ cậu cứ ở cái xưởng nhỏ nhoi này, biết khi nào mới phát tài, cậu nghe theo tôi đi, chỉ cần thua mấy trận là có tiền cho cậu tha hồ tiêu xài.”
Người đàn ông không hề đáp trả, anh ta trượt người ra khỏi gầm xe, đi tìm vài thứ dụng cụ, bắt đầu quan sát bánh xe, ông chú bụng bự không kiên nhẫn được nữa, chỉ vào người đàn ông, quát.
“Mày bày ra dáng vẻ đó cho ai xem? Còn tưởng mình là Hắc Vương ở Chu Hải sao? Tao phi … loại người như mày bây giờ trong mắt người khác chỉ là phế thải, đồ bỏ đi, tao thương tình, muốn giúp cho mày có công việc tốt, mày đã không muốn làm thì có khối người muốn làm, thật phí thời gian. ”
Nói xong, còn phun một ngụm nước bọt mới chịu đi ra, khi thấy Dương Mộ Anh và Hạ Thư Trang, ông ta sửng sốt, sau đó dùng anh mắt dâm đãng nhìn Dương Mộ Anh, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ông ta nhếch môi cười bỉ ỏi, vừa đi ngang qua người cô, đưa tay muốn sờ mông của cô thì …
“Á … con nhóc thối tha … mày buông tao ra, nếu không tao sẽ báo cảnh sát bắt mày về tội hành … á …”
Sự tình xảy ra khá nhanh, khi Hạ Thư Trang kịp phản ứng thì thấy ông chú bụng bự kia đã bị Dương Mộ Anh bắt lấy cánh tay bẻ quặp ra sau lưng, đầu gối của cô thì đè trên lưng ông ta, mỗi một câu ông ta chửi bới thì Dương Mộ Anh càng tăng thêm lực ở tay và chân khiến ông ta đau đến tái mét mặt.
Thấy ông ta chỉ biết rên la, không chửi rủa nữa, Dương Mộ Anh mới buông tay ông ta ra. Bất chợt, ông ta muốn lao tới bắt lấy cô, thì bị cô đá thẳng vào hạ thân, ông ta trợn trắng mắt hét to, lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Lúc này, người đàn ông vẫn im lặng đi ra nhìn ông chú kia, lạnh lùng nói. –“Cút.”
Vừa đau vừa bị cái lạnh từ đôi mắt của người đàn ông kia nhìn, ông chú bụng bự hoảng sợ bỏ chạy, còn không quên hét vài câu.
“Chúng bây chờ đó, tao nhất định sẽ trả thù.”
Dương Mộ Anh nhướng một bên mày, nhếch môi cười nham hiểm. Sau đó nhìn người đàn ông kia, lịch sự đưa tay về phía anh ta.
“Chào anh, tôi là Dương Mộ Anh, hôm nay đến tìm anh là muốn bàn chuyện làm ăn, không biết …”
“Không hứng thú.” – Vương Nghiêm lạnh lùng cắt ngang, anh ta tiếp tục cúi người sửa xe.
Hạ Thư Trang sốt rột đi tới kéo tay anh ta, khuyên nhủ. –“Anh Nghiêm, chị Mộ Anh muốn tìm tài xế cho Dương Nặc, là nam diễn viên đang được yêu thích, nếu anh làm tài xế cho anh ta, tiền lương ắt hẳn rất cao, đến lúc đó anh cũng có tiền chữa bệnh cho dì …”
Đang nói, Hạ Thư Trang bổng im bặt bởi em ấy bị ánh mắt lạnh lẽo của Vương Nghiêm doạ sợ. Dương Mộ Anh nhíu mày, nhìn Vương Nghiêm, tỉ mỉ đánh giá.
Vương Nghiêm khoảng 27 tuổi, trên người mặc chiếc áo thun ba lỗ dính đầy dầu nhớt kết hợp quần jean bạc màu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vì là người Hoa lai Hy Lạp nên anh có một đôi mắt màu lục, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày mím chặt, với vẻ ngoài mạnh mẽ đầy nam tính cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đương nhiên là nam thần trong mắt các phụ nữ.
Nhìn đủ, Dương Mộ Anh nói với Hạ Thư Trang. –“Em ra ngoài xe chờ chị, chị có chuyện muốn nói riêng với Vương Nghiêm.”
Hạ Thư Trang do dự giây lát, sau gật đầu rồi đi ra ngoài. Vương Nghiêm không buồn liếc nhìn hai người, quay đầu tiếp tục sửa xe.
“Anh Nghiêm, hôm nay tôi đến đây là muốn mời anh về làm tài xế cho tôi, về phần lương bổng, anh cứ việc ra giá.”
Vương Nghiêm làm như không nghe thấy, anh ta lấy khăn lau tay, rồi lấy chai nước uống. Dương Mộ Anh không từ bỏ, cô đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi có thể giúp anh tìm ra kẻ đã khiến anh mất đi tất cả.”
Động tác uống nước của Vương Nghiêm dừng lại, trong mắt có tia xao động nhưng chỉ thoáng qua, anh đặt chai nước xuống, bắt đầu tiếp tục sửa xe.
Dương Mộ Anh đi tới, cầm cây tua vít ngắm nghía, lơ đãng nói. –“Thù hận làm lòng người trở nên lạnh lẽo, tuy nhiên tình thân lại là thứ ràng buột khiến lòng người dù có lạnh đến đâu cũng sẽ có một góc ấm áp.”
Dương Mộ Anh đặt tua vít xuống, cô lấy trong túi xách ra một xấp giấy, vừa viết vừa nói.
“Tôi có thể giúp anh tìm người, việc còn lại anh muốn làm gì là chuyện của anh, tôi không quản.”
Cô xé ra hai tờ giấy, đặt nên nắp xe ô tô, nói. –“Ở đây có hai tờ chi phiếu, một tờ để anh mua một chiếc xe thật tốt, hai ngày sau vào lúc 8 giờ sáng, anh đến khu chung cư Phượng Hoàng chờ tôi. Tờ thứ hai là dùng để chữa bệnh cho mẹ của anh, tất nhiên là khi anh làm việc cho tôi, tôi sẽ trừ dần vào lương hàng tháng của anh.”
Nói xong, cô xoay người bước đi. Lúc này, Vương Nghiêm đột nhiên lên tiếng. –“Cô không sợ tôi tiêu hết tiền của cô nhưng không làm việc cho cô sao?”
“Dùng người thì phải tin, đã không tin thì không dùng. Anh có hai ngày suy nghĩ, mong rằng anh sẽ không làm tôi thất vọng.”
Bước ra khỏi xưởng, Dương Mộ Anh thấy Hạ Thư Trang lo lắng đứng trước cửa xe, khi thấy cô đi ra thì bội vàng đi tới, nhỏ giọng hỏi.
“Anh ta có đồng ý không chị?”
Dương Mộ Anh mỉm cười. –“Hai ngày sau sẽ có kết quả.”
Hạ Thư Anh nghe vậy, chỉ gật đầu, rồi lên xe cùng Dương Mộ Anh trở về chung cư Phượng Hoàng.
… …… …… …… …… …….
Hai ngày sau.
Hôm nay là ngày Dương Nặc đến dự cuộc họp báo cho bộ phim Tân Lạc Thần.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, đoàn người nhìn thời gian sắp tới, nhìn Dương Nặc được Hạ Thư Trang chỉnh chu xong, Trịnh Thanh Tâm cũng xách đủ đồ nghề, Dương Mộ Anh gật đầu với ba người rồi cùng bọn họ đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi cổng, một chiếc xe Starex Limousine màu đen bóng loáng chạy đến trước mặt bốn người, Trịnh Thanh Tâm nhướng mày nhìn Dương Mộ Anh.
“Tài xế mới?”
Lúc trước Dương Mộ Anh có nói sẽ tuyển tài xế mới cho Dương Nặc, mấy ngày nay toàn đi xe của công ty nên khi Trịnh Thanh Tâm thấy chiếc xe mới toanh này thì biết ngay Dương Mộ Anh lại coi tiền như rác, vừa thuê tài xế mới vừa mua xe mới.
Dương Mộ Anh còn chưa trả lời, cửa xe mở ra, Vương Nghiêm một thân vest đen, bên trong áo sơ mi trắng không thắt caravat bước xuống, hai mắt Trịnh Thanh Tâm biến thành trái tim, Hạ Thư Trang thì vui vẻ không nói nên lời, Dương Nặc thì đang ngáp dài nên không chú ý đến.
“Lên xe thôi.”
Dương Mộ Anh vừa nói vừa đẩy Trịnh Thanh Tâm, khi cô nàng hoàn hồn thì ba người kia đã lên xe, chỉ có mình cô nàng đứng ngây ngốc, mặt Trịnh Thanh Tâm vụt đỏ, ngượng ngùng ngồi ở phía sau cùng với Hạ Thư Trang, Dương Mộ Anh và Dương Nặc ngồi ở hàng ghế giữa.
“Này, chờ em với.”
Dương Thiệu Minh từ phía xa chạy tới, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi xanh, quần tây trắng, thêm một chiếc mũ phớt màu da bò đội lệch, vẫn là phong cách công tử nho nhã lịch lãm.
Cậu ta nhanh chống mở cửa xe, thấy vị trí bên cạnh anh trai bị chiếm, vì thế bĩu môi ngồi cùng chỗ với Hạ Thư Trang, Dương Nặc thấy vậy nhíu mày.
“Em không ở nhà, theo bọn anh làm gì?”
“Hôm qua anh Khải Phàm gọi điện bảo em đến công ty, em thấy hôm nay anh cũng đến công ty dự họp báo nên không có gọi xe tới đón … hì, anh sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi em trai đâu nhỉ?”
“Nếu cậu đã có thể đi làm, vậy ngày mai cậu hãy thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà Dương Nặc, cậu ở cũng đó ba ngày rồi.”
Người lên tiếng là Dương Mộ Anh, Dương Thiệu Minh trừng mắt nhìn cô, khinh bỉ nói.
“Tôi không phải con nít ba tuổi, không cần chị cứ nhắc đi nhắc lại hoài như vậy, chị không cảm thấy phiền thì tôi cũng cảm thấy phiền đấy.”
Hung hăng nói xong, cứ tưởng chị ta bị mình nói cứng họng nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh nhạt của Dương Mộ Anh, cô lên tiếng.
“Thì ra cậu còn nhận biết mình không phải con nít, còn biết thế nào là phiền … Dương Nặc, em trai của cậu trưởng thành rồi.”
Dương Thiệu Minh nghẹn họng, cậu tức giận quay mặt ra ngoài, Dương Nặc bất đắc dĩ đỡ trán, chợt, anh nhìn tái xế mới của mình, lúc này mới biết tại sao mình cảm thấy có điểm không thích hợp, nhìn Dương Mộ Anh.
“Chị tìm được tài xế mới rồi?”
Dương Mộ Anh gật đầu, bắt đầu giới thiệu với mọi người. –“Giới thiệu với mọi người, đây là Vương Nghiêm, sau này anh ta sẽ phụ trách việc đưa rước chúng ta đi làm.”
Sau đó chỉ vào Dương Nặc, Trịnh Thành Tâm. –“Anh Nghiêm, đây à Dương Nặc và Trịnh Thanh Tâm, Hạ Thư Trang anh đã quen thuộc nên em không cần giới thiệu, sau này chúng ta sẽ là một đội, anh có thắc mắc gì thì cứ nói.”
Vương Nghiêm nhìn qua kính chiếu hậu gật đầu với mọi người xem như chào hỏi, Trịnh Thanh Tâm nhướng mày, khẽ nói nhỏ với Dương Mộ Anh.
“Chậc, cậu tìm đâu ra anh chàng soái ca này vậy?”
“Tình cờ tìm được.” – Dương Mộ Anh qua loa nói.
“Này, chị còn chưa giới thiệu tôi đấy.” – Dương Thiệu Minh bổng chen ngang.
Dương Mộ Anh nhún vai. –“Cậu không có đi chung xe với chúng tôi nên tôi thấy điều đó không cần thiết.”
Không để ý Dương Thiệu Minh phồng má trợn mắt. Dương Mộ Anh đưa một bản danh sách cho Vương Nghiêm.
“Đây là danh sách những nơi cần đến của Dương Nặc trong vòng một tháng, về khoảng thời gian thì ấn định tạm thời trong một tuần, còn những ngày sau sẽ xem tình hình mới biết chuẩn thời gian, anh hãy tìm hiểu các địa phương cần đến là được.”
Vương Nghiêm nhìn qua bản danh sách, gật đầu xem như đã hiểu, rồi anh ta khởi động cho xe chạy đến công ty Duyệt Duyệt.
Khi đến hội trường, Dương Mộ Anh nhìn thấy các diễn viên trong bộ phim lần này, chợt hiểu vì sao lần trước Niim Lee bảo Dương Nặc lần sau gặp lại phải chiếu cố cô ta, thì ra nữ chính lúc đầu là Tạ Thiên Mỹ nhưng vì lý do nào đó đã đổi thành Niim Lee.
Niim Lee vừa thấy đám người Dương Nặc, cô ta đi nhanh tới vừa muốn ôm Dương Nặc xem như chào hỏi thì bị ánh mắt lạnh nhạt của Dương Mộ Anh khiến động tác bị đình chỉ, cô ta cười cười đưa tay về phía Dương Nặc.
“Mình đã nói lần sau gặp lại, cậu nhất định phải chiếu cố mình, vì thế … lần này hợp tác vui vẻ.”
Dương Nặc bắt tay Niim Lee. –“Mình cũng là dân mới, vì thế cùng chiếu cố lẫn nhau thôi.”
Niim Lee gật đầu cười, nhìn Dương Mộ Anh. –“Lần này em làm đúng rồi, phải không chị Mộ Anh?”
“Nhập gia tuỳ tục, quản lý của cô thật biết cách đào tạo người.”
Lại nữa. – Đây là tiếng lòng của những ai đã chứng kiến màn đấu khẩu có văn hoá lần trước.
“Mời các vị đến phòng trang điểm để chuẩn bị.” – Một nhân viên chạy đến nói với mọi người, sau đó dẫn bọn họ đến phòng trang điểm.
Vừa vào đã giáp mặt Tạ Thiên Mỹ, cô ta đang tươi cười nói chuyện với đạo diễn, ngay khi thấy đám người Dương Mộ Anh đi vào, trong mắt loé tia chán ghét cùng say mê hướng bọn họ nở nụ cười.
Đương nhiên ánh mắt chán ghét là nhìn Niim Lee, làm sao có thể cười nổi với người đã chiếm vai diễn của cô ả? Còn ánh mắt say mê là nhìn Dương Nặc, điều này khiến Dương Mộ Anh không vui, đã có một Niim Lee, giờ thêm một Tạ Thiên Mỹ, không lẽ người đàn ông của cô có vận mệnh đào hoa? Như vậy, cô sẽ phải gặp bao nhiêu tình địch nữa đây?
Trong lúc Dương Mộ Anh rối rắm vì vận đào hoa của Dương Nặc, Tạ Thiên Mỹ đã đi tới trước mặt Dương Nặc, ngượng ngùng đưa tay về phía anh.
“Dương Nặc, rất vui vì được hợp tác cùng em, sau này mong em có thể chiếu cố nhiều hơn.”
“Ọe.” – Trịnh Thanh Tâm che miệng muốn nôn, Hạ Thư Trang lo lắng vuốt lưng giúp cô, quan tâm hỏi.
“Chị không sao chứ?”
Dương Mộ Anh che miệng cười, Trịnh Thanh Tâm thật biết cách đã kích người khác, nếu không phải các cô từng nhìn thấy Tạ Thiên Mỹ phun ra những lời cay nghiệt với Hạ Thư Trang, cô sẽ cho rằng Tạ Thiên Mỹ thật sự là đoá Bạch Liên Hoa chân chính.
Tạ Thiên Mỹ nghe có kẻ giả vờ buồn nôn vì lời nói của cô ả, vừa nhìn lại thì thấy Hạ Thư Trang, tuy tức giận nhưng vẫn giữ hình tượng một thiếu nữ dịu dàng, cô ả nặn ra nụ cười chuyên nghiệp, dịu dàng nói với Hạ Thư Trang.
“Ơ kìa, đây không phải Hạ Thư Trang sao?” –Lại nhìn Dương Nặc, ra vẻ tiếc nuối nói.
“Dương Nặc, thì ra em tuyển Hạ Thư Trang make up cho em à … chậc, nếu chị biết sớm sẽ giới thiệu người tốt hơn cho em, chị không phải muốn nói Hạ Thư Trang không tốt nhưng cách làm việc của em ấy đạt hiệu quả không cao, còn rất vụng về, tay chân luống cuống, hay quên trước sau, chị sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của em.”
Hạ Thư Trang nghe vậy, cúi thấp đầu nhưng bị Trịnh Thanh Tâm nắm cằm nâng lên cao, còn liên tục vỗ mạnh vào lưng của em ấy, làm em ấy phải hất cao cằm, ưỡn ngực, thẳng lưng lên. Dương Mộ Anh nghe vậy cười nhạt, vừa muốn lên tiếng phản kích thì Dương Nặc đã nói trước.
“Dùng người thì phải tin, đã không tin thì không dùng … đây là đạo lý khi chọn người của em, vì thế cảm ơn chị đã có lòng quan tâm.”
Tạ Thiên Mỹ cứng họng, cô ả không nghĩ Dương Nặc sẽ vì con nhỏ vụng về kia mà phán bác lời cô ả, có chút luống cuống không biết làm sao nhưng rất nhanh cô ả lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra nụ cười nói.
“Chị là lo em nhìn lầm người nhưng nghe em nói vậy chị cũng an tâm … à, chị còn phải lo học kịch bản, không làm phiền các em trang điểm, lát sau gặp lại.”
Sau đó đi nhanh về chỗ của mình. Niim Lee thì cười khanh khách đi về chỗ của mình, nhóm người Dượng Nặc cũng quay về vị trí của mình, Trịnh Thanh Tâm vỗ vai Hạ Thư Trang, em ấy đi tới đối mặt với Dương Nặc, nhỏ giọng.
“Cám ơn anh, em sẽ không làm anh thất vọng.”
Dương Nặc cười cười. –“Anh tin tưởng vào mắt nhìn người của chị Mộ Anh.”
Dương Mộ Anh cười với Hạ Thư Trang. –“Tiểu Hạ, sống là vì mình, người khác nói gì không cần quan tâm, chỉ cần em thấy làm như vậy là đúng thì cứ làm, còn có, làm tốt nhiệm vụ của mình là được.”
Hạ Thư Trang được khích lệ nên vui vẻ trang điểm cho Dương Nặc, Trịnh Thanh Tâm bĩu môi. –“Em ấy thật dễ tính, nếu là mình, đã cho cô ta đẹp mặt.”
Rồi đột nhiên cô nàng quay sang Dương Nặc, nghiêm túc căn dặn. –“Tiểu Dương, em phải nhớ kỹ một điều ‘Nói thì có thể nói bậy nhưng hái hoa thì không thể hái hoa bậy’, loại hoa này là để chà đạp, em hiểu không? Là dùng lời nói chà đạp chứ không phải để nâng niu, nếu em mềm lòng, lúc đó bị ăn tươi nuốt sống thì tự cứu mình đi.”
Dương Nặc bị Trịnh Thanh Tâm nói đến hồ đồ, anh từng nghe câu ‘Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa.’, chứ cái câu ‘Nói thì có thể nói bậy nhưng hái hoa thì không thể hái bừa.’, lần đầu tiên anh nghe được đó.
Dương Mộ Anh dở khóc dở cười, đây là Trịnh Thanh Tâm lo lắng thay cô, sợ Dương Nặc bị dụ dỗ sao? Nhưng nhìn qua thái độ của Dương Nặc đối với Tạ Thiên Mỹ, cô không thấy lo lắng chút nào, chỉ có Niim Lee, cô vẫn chưa xác định được.
“Các vị, sắp tới giờ rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa.”
Nhân viên hậu đài đi tới nhắc nhở, mọi người gật đầu, Niim Lee đi ra đầu tiên, tiếp đó là Tạ Thiên Mỹ rồi đến Dương Nặc, đi được vài bước thì Tạ Thiên Mỹ bị trẹo gót chân, không biết là vô ý hay cố ý, cô ả xoay người một cái ngã nhào về phía Dương Nặc.
Đương nhiên, Dương Nặc sẽ đỡ cô ả nhưng Trịnh Thanh Tâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại đẩy Dương Nặc ra sau, dùng thân người hất Tạ Thiên Mỹ về phía trước, vì thế cô ả nhào luôn vào người quản lý, cả hai té luôn xuống đất. Trịnh Thanh Tâm la lớn.
“Ôi, các cô không sao chứ? Để tôi tới giúp.”
Trịnh Thanh Tâm chạy nhanh tới cùng các nhân viễn đỡ hai người đứng dậy nhưng càng giúp càng loạn khiến sau một lúc lâu mà hai người kia vẫn ngồi dưới đất, hình tượng gì đó đều mất hết.
Mà bên phía Dương Nặc, tình huống không mấy lạc quan, khi Trịnh Thanh Tâm đẩy Dương Nặc, anh mất thăng bằng ngã về phía sau, may mắn Dương Mộ Anh bên cạnh kéo lại nhưng tiếp đó diễn ra một màn khiến hai người đứng hình.
Giây phút Dương Mộ Anh kéo Dương Nặc về phía mình, khi hai người đã đứng vững, anh xoay mặt cúi đầu xuống nhìn cô, mà cô cũng ngước lên nhìn anh, vì khoảng cách hai người gần nhau nên môi của anh chạm trúng chóp mũi của cô.
Bất chợt, tựa như có một luồng điện xẹt qua tất cả các dây thần kinh nhạy cảm, trong tích tác, hai người như bị đóng đinh tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau không chớp, mùi hương hoa nhài cùng hoa anh đào thoảng thoảng giao hoà vào nhau khiến cả hai có chút mê hoặc, cho đến khi tiếng Trịnh Thanh Tâm quát lớn níu kéo tâm trí hai người quay lại hiện thực, hai người đỏ bừng cả mặt tách rời nhau ra, sau đó cũng không dám đối mặt với nhau.
Dương Nặc đỏ bừng mặt, lắp bắp nhỏ giọng nói. –“Em … em, em không cố ý.”