Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 11: Câu tâm
Editor: Buingan1209
Từ Nghi Bằng ném dây cương cho Tri Lễ:
– Ma ma, đã đón được Nhị muội rồi.
Lúc này nàng dâu nhà Từ Phúc đi theo Tần ma ma đã tiến lên đặt ghế nhỏ
trước cửa xe ngựa, nàng dâu nhà Từ Tài đỡ Từ Xán Xán xuống xe. Tần ma ma mặt mày hớn hở nghênh đón, hành lễ thỉnh an:
– Xin thỉnh an Nhị cô nương.
Thân hình nàng hơi mập mạp, còn chưa khụy gối xuống,Từ Xán Xán đã kéo tay nàng nâng lên, cười nói:
– Nào dám làm phiền ma ma!
Lúc Từ Đình Hòa mới thành thân vài năm, Từ lão thái thái còn đang ở Uyển Châu sống với lão Nhị Từ Thuận Hòa, hàng năm đại phu nhân Từ Hàn thị
phải dẫn theo trưởng tử Từ Nghi Bằng và trưởng nữ Từ Nghi Liên đi nhà cũ Từ gia ở trấn Lạo Hà hầu hạ Từ lão thái thái, Từ Xán Xán đương nhiên
biết vị Tần ma ma này chính là thân tín của đại nương, bởi vậy không dám chậm trễ, nắm tay Tần ma ma hỏi thăm vài câu. Tần ma ma cười tủm tỉm
quan sát Từ Xán Xán, liên tục khen ngợi:
– Ôi, mới vài năm không gặp, bây giờ Nhị cô nương đã đẹp mắt như vậy rồi, quả thực giống như tiên nữ trên trời …
– Ma ma, tổ mẫu và mẫu thân đều đang chờ đấy.
Từ Nghi Bằng thấy Tần ma ma vừa nói chuyện, vừa không ngừng dùng bàn tay đen như cành cây khô vuốt ve bàn tay trắng mềm nhỏ nhắn của Từ Xán Xán, không khỏi mở miệng thay Từ Xán Xán giải vây.
Từ Xán Xán bị lòng bàn tay ẩm ướt của Tần ma ma sờ soạng nửa ngày,
trong lòng cũng hơi chán ghét, nghe thấy Từ Nghi Bằng giải vây cho mình, nàng rất cảm kích, liếc mắt nhìn Từ Nghi Bằng. Từ Nghi Bằng thấy đường
muội nhìn mình, mắt mang theo ý cười, trong lòng vui sướng lạ thường,
bèn nháy mắt với Từ Xán Xán. Mắt mới nháy được một nửa, Từ Nghi Bằng lập tức dừng lại – ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra với ta thế nhỉ? Sao lại không nghiêm túc như vậy? Từ Nghi Bằng dẫn theo Tri Lễ đến nơi ở của
hắn tại tiền viện.
Mặc dù trời chưa tối hẳn, nhưng hai nàng dâu vẫn xách đèn lồng một trước một sau soi đường, Tần ma ma dẫn Từ Xán Xán đi vào từ cửa hông. Mặc dù
gia chủ Từ phủ – Từ Đình Hòa là chính Nhị phẩm Lại Bộ Thị Lang, nhưng
trên đất biện kinh quyền quý khắp nơi này, cũng không phải là đại nhân
vật gì, không có căn cơ, chỗ ở bây giờ còn là của hồi môn của thê tử Từ
Hàn thị mang tới, có năm viện.
Từ Xán Xán theo Tần ma ma đi vào phía trong, vẻ mặt đoan trang lắng nghe Tần ma ma giới thiệu.
– Đây là chính viện, là nơi đại lão gia dùng để tiếp khách lúc ở nhà,
công tử cũng ở đây. Chúng ta chỉ có thể từ đầu hồi phía Đông đi qua hành lang Mặc Sơn (1) mà vào.
Đoàn người đi theo hành lang Sao Thủ (2) về phía Nam, rất nhanh thì thấy được một cửa Thuỳ Hoa. Tần ma ma giới thiệu:
– Đây là nơi ở thường ngày của phu nhân – Thanh Tâm viện.
Lại đi về phía trước không xa là một cửa Nguyệt Lượng (3), hai bên cửa trồng cỏ Huyên (4), Tần ma ma thản nhiên nói:
– Đây là nơi ở của mấy di nương – Tịch Dương Cư
Từ Xán Xán có chút kinh ngạc. Những năm trước đây, thời gian Từ Hàn thị
quay về Uyển Châu, Từ Đình Hòa còn chưa nạp thiếp thất, chỉ có một thông phòng tên là Mai Vũ, còn là nha hoàn hồi môn của Từ Hàn thị, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có mấy thiếp thất rồi.
Đi về phía trước một đoạn đường nữa, lại xuất hiện một cửa Thuỳ Hoa. Từ
hành lang Sao Thủ nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy rất nhiều cây cối cao
lớn thẳng tắp, cành lá sum xuê. Thấy Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn những cây
đó, Tần ma ma cười nói:
– Đó là Liên Hương viện, nơi ở của Tam cô nương và Tứ cô nương, Ngũ cô nương.
Từ Xán Xán có chút kinh ngạc, nàng nhớ rõ đại bá Từ Đình Hòa chỉ có một
con gái là Từ Nghi Liên, lúc nào có Tứ cô nương, Ngũ cô nương rồi? Ngay
sau đó Tần ma ma giải thích:
– Thưa Nhị cô nương, tuổi của Tứ cô nương chỉ nhỏ hơn tuổi của Tam cô nương một tháng, còn Ngũ cô nương năm nay mới hai tuổi ạ.
Từ Xán Xán thầm tính toán tuổi của vị Tứ cô nương này. Tam cô nương – Từ Nghi Liên nhỏ hơn nàng nửa tuổi, năm nay gần mười lăm. Tứ cô nương chỉ
nhỏ hơn Từ Nghi Liên một tháng, chắc là hơn mười bốn tuổi một chút. Như
vậy, Tứ cô nương chắc là do ngoại thất sinh…Còn chưa đi đến viện cuối
cùng, Tần ma ma đã tươi cười giới thiệu:
– Phía trước là Xuân Huy viện, là nơi lão thái thái ở.
Nàng vừa dứt lời, một nha hoàn vóc dáng cao ráo ra nghênh đón, mỉm cười nói:
– Lão thái thái bảo nô tỳ tới nghênh đón Nhị cô nương, lão thái thái,
đại phu nhân và các vị cô nương đều ở nhà chính chờ đấy ạ!
Từ Xán Xán vội vàng khách khí vài câu, bày tỏ tự trách bản thân, ánh mắt lại quan sát nha hoàn này, thấy dáng dấp nàng đại khái mười lăm mười
sáu tuổi, mặc váy dài đỏ thẫm, xuân sam đỏ tươi, vóc người tuy tốt,
nhưng ngũ quan lại bình thường, chỉ coi như đoan chính mà thôi. Tần ma
ma nói:
– Đây là người bên cạnh lão thái thái, Xảo Anh.
Từ Xán Xán biết thân phận mình, bởi vậy chỉ mỉm cười gật đầu, cũng
không nói nhiều. Bởi vì Xảo Anh là nha hoàn của lão thái thái, có chút
lên mặt, cũng không hành lễ với Từ Xán Xán, trực tiếp dẫn đoàn người Từ
Xán Xán vào Xuân Huy viện.
Sân trong Xuân Huy viện không lớn lắm nhưng lại trồng sáu gốc cây tùng,
bởi vậy trông hơi chật hẹp. Lúc vào sân, đoàn người đi theo đường nhỏ
lát gạch xanh tới giữa sân, chuyển sang đi về hướng Nam. Bên trong chính diện nhà chính đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài mấy nha hoàn bà tử đứng
thẳng, thấy Từ Xán Xán tới, đám người vội vàng đi vào bẩm báo.
Từ Xán Xán vừa đi tới mái hiên nhà chính, Từ Hàn thị đã đỡ Từ lão thái
thái chống quải trượng ra đón. Từ lão thái thái mặc rất sang trọng, trên đầu dùng trâm bạch ngọc chải một búi tóc, trên tai đeo khuyên ngọc
trai, mặc trên người áo gấm màu đỏ thẫm thêu hoa văn vạn tự (5) màu
vàng, chống quải trượng run run rẩy rẩy tiến lên đón, miệng thì kêu:
– Ôi, cháu gái ngoan của ta, tổ mẫu không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể gặp mặt con.
Từ Xán Xán cũng trải qua nhiều năm dưới gối tổ mẫu, biết rõ vị lão thái thái này rất thích diễn trò, chẳng qua là hành động khoa trương, lập
tức phối hợp, nhào vào lòng tổ mẫu làm nũng, ôn nhu gọi:
– Tổ mẫu.
Hai bà cháu này gặp nhau, biểu hiện vui mừng thút thít nhưng lại không
chảy một giọt nước mắt nào, được Từ Hàn thị khuyên bảo, lúc này Từ Xán
Xán mới bắt đầu hành lễ chào hỏi. Sau khi hành lễ với Từ lão thái thái,
hình như lão thái thái quên mất phải cho nàng quà gặp mặt. Từ Xán Xán
lại hành lễ với đại phu nhân. Từ Hàn thị nâng Từ Xán Xán dậy, quan sát
một chút, thấy vị cháu gái này của trượng phu mặc dù mới mười lăm tuổi,
nhưng mảnh mai mỹ lệ mị thái trời sinh, quả thực là loại hình vài chục
năm nay mà Vĩnh Yên đế vẫn yêu thích, trong lòng không khỏi bội phục
gien di truyền nhà trượng phu. Nàng sinh được một trai một gái, con trai Từ Nghi Bằng lớn lên giống trượng phu Từ Đình Hòa, rất tuấn tú, nhưng
lại là con trai; con gái Từ Nghi Liên giống nàng, ngũ quan rất bình
thường, tướng mạo cũng bình thường; mà Từ Xán Xán, sợ là tập trung tinh
hoa mấy đời Từ gia, có phần đẹp đến quá mức. Xem ra tâm nguyện của
trượng phu có thể thực hiện được rồi, chỉ là lễ tiết của Từ Xán Xán có
vẻ hơi cứng ngắc, phải mời người dạy dỗ thật tốt một phen.
Nàng cười nâng Từ Xán Xán dậy, nhìn cổ tay tuyết trắng của Từ Xán Xán
trống không, bèn gỡ vòng tay vàng ròng nạm phỉ thúy trên cổ tay mình
xuống, đeo lên trên cổ tay Từ Xán Xán. Từ Xán Xán vừa muốn khiêm tốn nói lời cảm ơn đã bị đại phu nhân ngăn cản. Đại phu nhân nắm tay nàng, bắt
chuyện với hai vị thiếu nữ bên cạnh:
– Nghi Liên, Nghi Đồng, tới chào tỷ tỷ đi!
Hai thiếu nữ đi tới, Từ Hàn thị giới thiệu từng người một. Nàng chỉ vào thiếu nữ áo đỏ nói:
– Xán Xán, đây là Tam muội muội con, Nghi Liên.
Từ Xán Xán vội vàng mỉm cười nói:
– Đã nhiều năm không gặp, vóc dáng Tam muội muội càng ngày càng cao.
Vóc dáng Từ Nghi Liên cao hơn Từ Xán Xán một chút, chải tóc đọa kế, bên
trên ngoại trừ cài duy nhất một cây trâm khảm hồng ngọc thì không còn
trang sức nào khác, mặc xuân sam màu đỏ thêu hoa sen trắng, váy dài màu
xanh nhạt, nhưng thật ra rất biết cách ăn mặc, chỉ là màu da khá đen,
mặc dù đắp một tầng phấn nhàn nhạt vẫn không che giấu được. Ngũ quan
nàng rất giống Từ Hàn thị, bình thường đến độ hơi hời hợt. Vẻ mặt nàng
xấu hổ cười nhìn Từ Xán Xán:
– Tỷ tỷ.
Từ Nghi Đồng mặc la sam màu trắng và váy thất thải tiến lên phía trước nói:
– Tỷ tỷ.
Từ Xán Xán quan sát nàng một lát, mỉm cười nói:
– Thần sắc muội muội thật tốt.
Mặc dù Từ Xán Xán chưa từng thấy la sam màu trắng như của Từ Nghi Đồng,
nhưng từ bên trên mơ hồ lóe lên hoa văn màu bạc cũng biết là giá trị xa
xỉ, lại càng không nói nàng mặc váy thất thải hoa lệ. Tướng mạo Từ Nghi
Đồng rất diễm lệ, làn da nâu nhạt, hai mắt thật to, môi dày đỏ mọng, cằm nhọn, ngực cao eo nhỏ chân dài, cao hơn hai người tỷ tỷ là Từ Xán Xán
và Từ Nghi Liên, phát dục cũng tốt, đúng là loại hình mỹ nhân khỏe mạnh.
Từ Nghi Đồng cũng đang đánh giá Từ Xán Xán. Từ Xán Xán chải một kiểu tóc đơn giản, bên trên cài trâm hồ điệp khảm bảo thạch nhiều màu, trên
khuôn mặt nho nhỏ là một đôi mắt sáng lonh lanh, thực sự rất xinh đẹp.
Chẳng qua trên người mặc áo váy màu xanh biếc hơi cũ, thoạt nhìn hơi
giản dị.
Tỷ muội chào hỏi nhau xong, Từ Hàn thị lại kéo Từ Nghi Bằng vừa tới:
– Xán Xán, đây là đại ca con, Nghi Bằng, trên đường đi hẳn là đã quen thuộc rồi!
Mặt Từ Nghi Bằng đỏ bừng, đến chào hỏi với Từ Xán Xán. Xưa nay Từ lão
thái thái keo kiệt, căn bản không muốn cho Từ Xán Xán quà gặp mặt, thấy
Từ Hàn thị cho Từ Xán Xán một chiếc vòng tay vàng ròng nạm phỉ thúy quý
giá, trong lòng nàng rất bất mãn —— bà bà còn chưa cho quà gặp mặt đâu,
ngươi vội cái gì! Bởi vì trong lòng không thoả mái, nàng ngồi ngay ngắn
trên tháp bằng gỗ tử đàn —— đây là của hồi môn Từ Hàn thị mang tới, bị
nàng cưỡng ép lấy được —— trên khuôn mặt tươi cười không nói một lời.
Từ Xán Xán đương nhiên biết bản tính tổ mẫu, bèn tiến lên ngồi sát bên cạnh Từ lão thái thái, cười làm nũng:
-Tổ mẫu, đêm nay con không đi đâu nữa, ở cùng tổ mẫu có được không ạ?
Từ lão thái thái luôn miệng nói:
– Được, được, được!
Phòng ở Từ phủ chật hẹp, Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng, Ngũ cô nương mới
hai tuổi Từ Nghi Lan và sáu nha hoàn, một bà vú chen chúc trong Liên
Hương viện, rất bất tiện, nhưng Từ lão thái thái chiếm Xuân Huy viện
rộng nhất, lại lấy lý do không thích náo nhiệt, không chịu cho các cháu
gái vào ở. Hiện tại Từ lão thái thái đồng ý cho Từ Xán Xán ở Xuân Huy
viện, quả nhiên Từ Hàn thị âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vẻ mặt Từ lão thái thái tươi cười vuốt ve lưng Từ Xán Xán, trong lòng có quyết định của mình —— con lớn nhất muốn đưa Xán Xán vào cung tham
tuyển, Xán Xán xinh đẹp như vậy, tương lai rất có khả năng được cưng
chiều, mình sẽ trở thành tổ mẫu sủng phi của hoàng đế, tự nhiên là rất
có lợi…
Trong nhà chính hoà hợp êm thấm, người một nhà ở cùng nhau thật sự hài
hòa. Lúc này, một nha hoàn mặc áo đơn màu bạc lặng lẽ vào Xuân Huy viện, thừa dịp náo nhiệt đi vào nhà chính, rất nhanh đứng ở bên cạnh Từ lão
thái thái, lặng lẽ đánh giá Từ Xán Xán, trong lòng phỏng đoán tâm tư chủ tử.
Từ Hàn thị cười nói với Từ Xán Xán:
– Xán Xán, bên cạnh con chỉ có một nha hoàn, sợ là không đủ dùng nhỉ? Ta nơi này ——
Từ lão thái thái sợ con dâu trưởng ở trước mặt mình công khai lấy lòng Xán Xán, vội vàng ngắt lời đại phu nhân:
– Xán Xán, nếu một nha hoàn không đủ dùng, ta đưa ——
Bởi vì không chuẩn bị trước, nàng đành phải đảo mắt tìm kiếm mục tiêu
chung quanh. Trong nhà chính chỉ có nha hoàn mặc áo đơn màu bạc – Bích
Vân là người của nàng, Từ lão thái thái vội nói:
– Ta đưa Bích Vân cho con nhé! Bích Vân, chào Nhị cô nương đi!
Từ Hàn thị mỉm cười không nói, lấy khăn lau lau khóe miệng.