Đọc truyện Princess Snow And Prince Ice – Chương 55: Mất trí nhớ
Mấy ngày sau…
Nó lại đến bệnh viện thăm hắn. Bước vào phòng, mùi thuốc xát trùng xộc lên mũi, hắn nằm trên giường, mặt trắng bệch, không 1 chút sức sống, cứ nằm bất động 1 chỗ. Nó lại giường hắn, ngồi xuống, nắm tay hắn
-Kelvin, anh tỉnh dậy đi chứ? Sao cứ nằm im 1 chỗ vậy? Dậy nói chuyện với em đi chứ?- Nó
Đột nhiên, mắt hắn khẽ rung, tay hắn chuyển động. Đôi mắt hổ phách dần mở ra
-Kelvin, anh tỉnh dậy rồi- Nó reo lên
Hắn cố ngồi dậy, nhìn quanh
-Đây là đâu?- Hắn hỏi
-Đây là bệnh viện, anh đã hôn mê mấy ngày rồi, giờ anh tỉnh dậy rồi, em mừng quá- Nó ôm hắn
-Tránh ra- Hắn đẩy nó ra làm nó té và đập tay vào thành giường
-A…ơ…anh…anh sao vậy?- Nó khẽ nhăn mặt nhưng cũng cố hỏi
-Cô là ai?- Hắn
-H…hả?- Nó ngạc nhiên
-Tôi quen cô sao?- Hắn
-Anh…anh đang nói gì vậy? Em…em là Ice mà, anh không nhận ra em sao?- Nó
-Cô là ai? Tôi quen cô sao?- Hắn
-Chả lẽ…- Nó bỏ lửng câu
“Mặc dù bị đập vào đầu với 1 lực mạnh và mất máu nhiều, ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng” Câu nói của bác sĩ vụt qua trong đầu nó
-Kelvin mày tỉnh rồi sao?- Tụi hắn bước vào- Ice sao cậu đứng như trời trồng vậy?
-Đến đúng lúc lắm, giải thích hộ tao xem đây là ai vậy?- Hắn
-Hả? Mày nói gì kì vậy? Đây là Ice mà- Ryn
-Ice? Rốt cuộc cô ta là ai vậy? Tao có quen cô ta sao?- Hắn
-Hả? Này mày còn nhớ tao chứ?- Leo nói
-Không nhớ mày thì tao nói chuyện với mày làm gì chứ?- Hắn
-Vậy nhớ bọn này chứ?- Tụi kia đồng thanh
-Tất nhiên, tụi mày hỏi gì lạ vậy?- Hắn
Nó chạy ra ngoài luôn
-Ice, Ice- Alex, Sindy chạy theo nó
Ở ngoài khuôn viên, nó đang ngồi ở ghế đá, nước mắt nó cứ rơi trên khuôn mặt
-Ice à- Alex và Sindy đi lại gần, ngồi cạnh nó- Mày có sao không?
-Alex, Sindy, tao đau lắm, đau ở đây này- Nó chỉ vào chỗ ngực rồi ôm Alex khóc- Tại sao Kelvin không nhớ tao chứ? Tại sao chứ?
-Tao biết mà, mày cứ khóc đi, khóc cho đã rồi hãy mạnh mẽ hơn, cố gắng để làm cho Kelvin lấy lại kí ức về mày- Alex nói
Nó cứ dựa vào người Alex mà khóc, khóc đến đẫm chiếc áo mà cô đang mặc, còn Alex và Sindy chỉ biết cách an ủi nó thôi