Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô

Chương 8: Tôi Không Cứu Được Em Đâu!


Đọc truyện Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô – Chương 8: Tôi Không Cứu Được Em Đâu!


“Rồi giờ em tính sao đây?”
 Quan Mẫn Tề lên tiếng hỏi, mắt hướng về cái người đứng trước mặt mình kia. 
“Tôi không biết” cái người đó không ai khác ngoài Kha Uyển Hy.
” Chuyện em và Phong Vân gây gỗ đánh nhau bên ngoài trường không biết sao đến tai một vài thầy cô trong trường, có cả thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng cũng không muốn làm lớn chuyện gì, nhưng vì em đã từng gây ra quá nhiều chuyện rồi nên phải đưa ra hội đồng kỷ luật.” Quan Mẫn Tề một tay chống cằm, nhìn về phía Kha Uyển Hy.

Nàng tự nghĩ, sao nàng lại nhận ngay lớp có cái tên Kha Uyễn Hy này, đủ thứ rắc rối.
” Tôi sẽ đi gặp riêng hiệu trưởng để nói chuyện” Kha Uyển Hy vẻ mặt vẫn cứ bình thản, như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra.
“Em có gặp hay không cũng vậy thôi.

Bình thường thầy hiệu trưởng còn có thể nhân nhượng bỏ qua cho em, nhưng lần này có ý kiến của các thầy cô khác nữa, nên cũng chẳng làm được gì đâu.” Quan Mẫn Tề nhún vai nhìn Kha UYển Hy.
“Phiền phức quá, tôi đây có bị kỉ luật cũng chả sao.


Chả có ảnh hưởng tới ai cả?” Kha UYển Hy đây là đã bực mình rồi; kỷ luật thì kỷ luật, nàng đây không có gì phải lo lắng.
Quan Mẫn Tề nghe đến đây thì chợt nhớ ra gì đó, khoé miệng hơi cong lên khẽ cười.
“Em thật sự cho rằng là không ảnh hưởng tới ai sao?” Quan Mẫn Tề vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Kha Uyển Hy.

“Em quên mất việc em đang trong đội tuyển toán sao? Nếu bị kỷ luật thì thi bằng cách nào đây? Ây cha…..!không biết cô Vũ của em biết chưa nhỉ? Để tôi gọi báo một tiếng.”
Quan Mẫn Tề với tay lấy điện thoại, nhưng chưa kịp chạm đến thì Kha UYển Hy đã chạy tới chặn Quan Mẫn Tề lại.
“Này,chuyện này là chuyện của tôi cô đừng xía vào.

Với lại, đừng có tối ngày đem hai cái chữ “cô Vũ” ra hù doạ tôi” Kha UYển Hy bên ngoài thì đang mạnh miệng nhưng thật ra khi nghe Quan Mẫn Tề nhắc đến cái người kia thì nàng đã muốn đổ mồ hôi rồi.

Để cho Vũ Hàn Ân biết chuyện này thì chỉ có án tử hình cho Kha Uyển Hy nàng thôi.

Dù sớm dù muộn thì rồi cũng biết, nhưng càng lâu càng tốt.
“Cạch” tiếng cửa được mở ra.
“Mẫn Tề, đi được chưa?” một giọng nói thanh thuý vang lên, không ai khác ngoài Vũ Hàn Ân, cô hướng mắt về Quan Mẫn Tề thì thấy được thêm cái người đang đứng kia.

Bỗng chốc cả ba người đều rơi vào khoảng lặng.
Kha Uyển Hy tim bắt đầu đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Sao vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền thế này? Kha Uyển Hy liếc mắt qua nhìn Quan Mẫn Tề như hỏi sao cô ta lại ở đây.

Quan Mẫn Tề đã rõ biết là Vũ Hàn Ân sẽ đến đây, mà nãy giờ còn cố tình hù doạ nàng.
“À, cậu đến rồi sao? Nãy giờ tớ chờ cậu nên nói một số chuyện với Kha Uyển Hy thôi chứ không có gì.” Quan Mẫn Tề lên tiếng phá tan cái không khi quỷ dị này, cũng không quên liếc nhìn Kha Uyển Hy một cách đầy hứng thú, như muốn hỏi sao nãy mạnh miệng lắm mà sao giờ đứng còn đứng không nỗi thế này?
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Vũ Hàn Ân thấy vẻ mặt đang lấm la lấm lét của Kha Uyển Hy thì lên tiếng hỏi.

Cô hiện tại đúng là chưa biết chuyện gì về Kha Uyển Hy nên mới hỏi như thế.


Chuyện này thầy hiệu trưởng đợi tới buổi họp chiều nay mới thông báo cho toàn thầy cô trong trường, chỉ vừa mới thông báo cho giáo viên chủ nhiệm thôi, nên Vũ Hàn Ân chưa hề biết gì.

“Em lại gây chuyện gì nữa hay sao mà phải gặp giáo viên chủ nhiệm?”
Quan Mẫn Tề một tay chống cằm, ung dung nhìn về phía Kha Uyển Hy, như chờ xem Kha Uyển Hy định giấu việc này như thế nào ở trước mặt Vũ Hàn Ân đây.
“Không có gì đâu cô, chỉ là đang tổng kết điểm tháng này thôi.” Kha Uyển Hy nhỏ giọng đáp.

Nàng biết là trước sau gì Vũ Hàn Ân cũng sẽ biết, nhưng không phải bây giờ.

Cũng phải dành thời gian cho nàng kiếm cớ gì để biện minh chứ.

Bữa đó sau khi băng bó về xong thì cả Quan Mẫn Tề lẫn Vũ Hàn Ân cũng không nhắc gì tới chuyện này, nên nàng cũng gần như quên mất, mà đến giờ lại bị khơi lên lần nữa.
“Vậy à? Tôi không nghĩ là lớp trưởng Kha lại có tâm với lớp như vậy” Cô ung dung nhìn Kha Uyển Hy mà lên tiếng, không biết là cô bạn Quan Mẫn Tề của cô với cái tên nhóc Kha Uyển Hy ở đây đang nói chuyện gì, nhưng tuyệt đối không phải là cái chuyện được gọi là tổng kết điểm kia được.
“Dạ, đó trách nhiệm em phải làm thôi mà.” Kha Uyển Hy cười cười nhìn Vũ Hàn Ân, không lẽ đó giờ mình tệ lắm hay sao mà là nghĩ mình không có tâm với lớp chứ.

Mình cũng đâu có tệ đến vậy.

Ờ nhưng mà đúng là tệ thật, đa số việc trong lớp nàng đều đưa cho Hạ Đan làm thay mình, đúng là nàng không có một chút quan tâm gì tới cái lớp này.
“Tôi mong đó là sự thật.


Em tốt nhất là không nên để tôi biết là em đã gây thêm bất cứ chuyện gì”.

Vẫn một ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng của Vũ Hàn Ân “Nếu có thì tôi mong em cố mà giấu đi, để tôi biết thì đúng là không xong với tôi đâu”.
Quan Mẫn Tề nghe đến đây thì cố gắng nhịn cười nhìn sang Kha Uyển Hy.

Lần này chết em thật rồi Kha Uyển Hy à…..
Còn Kha Uyển Hy giờ mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau mà chảy.

Cái gì thế này? Sao mà bày binh bố trận hết thế này thì nàng còn đường nào để sống đâu chứ?
“Đi thôi” Vũ Hàn Ân nói xong thì quay sang lên tiếng bảo Quan Mẫn Tề đi, cũng gần đến thời gian họp rồi.
“Ừ” 
Quan Mẫn Tề trả lời, xách cặp đứng lên, đi ngang qua Kha Uyển Hy cũng không quên nhỏ giọng buông một câu mà chỉ cho đủ một mình Kha Uyển Hy nghe thấy:
” Ây cha….!một hồi họp xong mà em có chuyện gì…..!cũng đừng cầu cứu tôi nha, tôi không giúp được em đâu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.