Phục Bắt Tiểu Miêu Ly

Chương 8


Bạn đang đọc Phục Bắt Tiểu Miêu Ly – Chương 8


_Khả Lâm, mau dọn dẹp
_Ân
_Khả Lâm, chuẩn bị cơm trưa
_Ân
_Khả Lâm, sắp xếp văn kiện kia lên kệ
_Ân
_Khả Lâm, ta mỏi, mau qua đây giúp ta mat-xa
_Ân
_Khả Lâm
_….
_Khả Lâm
_…..
….

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cái tên xú nam nhân khia phải hay ko ăn nhầm đậu hủ thối nên não cũng thúi theo? Làm cái gì mà luôn miệng tru tréo tên ta?… mặc dù chỉ là tên mạo, nhưng cũng là do ta vắt óc ra nghĩ chứ ko phải đồ chùa để hắn miễn phí gọi a” – Hét 1 tiếng ai oán từ tận đáy lòng, nàng ko ngần ngại ném cho hắn 1 tia hận ý… Sáng giờ ko hiểu đc cớ chi, hắn đánh chết vẫn 1 mực bắt nàng bên cạnh hầu hạ ko cho rời nửa bước… Kì thực nàng đang rất hoài nghi về nhãn lực tên yêu nghiệt này có phải như các sư muội nói mắt hắn bị phế mất rồi nên mới nhìn cái dạng cải trang xấu xí này thực có hứng thú? Vậy ko phải chết nàng a, hại nàng hao tổn công sức để cải trang ….
Aaaaaaaaa… Có nói thế nào hắn vẫn cứ như âm hồn ko thể tiêu tán… có phải hay ko kiếp trước chính mình ko viếng chùa hay hướng phật ko thành tâm nên kiếp này mới bị tên yêu nghiệt này ám ko rời… “Nam mô a di đà phật, làm ơn cho hồn phách yêu nghiệt tiêu tán sớm hoàn đạo đầu thai chuyển kiếp, con hứa chuyến này trở về sẽ đốt chục sọt tiền vàng giấy khấu tạ, còn nữa, còn nữa… nhất định con ăn chay 1 tháng, cần cù đi viếng các ngài…”
_Là đang nghĩ gì mà ngơ ngẩn như vậy?
_Aaaaaaa… hù chết ta … Ách… xin lỗi… ngài làm tôi giật mình…
“Ko linh a… các thần phật nhất định đang ăn cỗ nên mới ko thèm đếm xỉa tới lời ta… đang thành tâm khấn cầu mà yêu nghiệt còn quấy nhiễu… ko linh chút nào….” – Nàng cắn môi ủy khuất… nhất định là vì trước giờ nàng coi thường ko tin thần phật nên mới chịu oan nghiệt… Báo ứng a, báo ứng a
_Ta hỏi ngươi là đang nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?
_Ách… là vớ vẩn thôi… Chủ tịch, người có gì sai bảo?
_Đến giờ trà chiều rồi, mau đem điểm tâm đến
_Ân, ta mau chóng đem lên
Cái dáng bộ xinh đẹp bị hóa trang thành xấu xí nhanh nhẹn thoắt cái đã mất dạng khiến hắn ngây ngẫn thích thú nhìn theo… Đã biết chính xác thân phận nàng, hắn lại càng muốn có cho bằng đc con dã miêu xinh đẹp này mà sủng ái, để đc như vậy, hắn nhất định phải khuynh tẫn sở hữu (*), trước hết là phải để nàng trong tầm mắt canh chừng… Vì vậy mà từ buổi sáng đến giờ hắn một mực cấp nàng bên mình hầu hạ… trong khi làm việc chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy ngay sủng vật khiến tâm hắn vô cùng an, sảng khoái, chắc nhờ vậy mà tiến trình xử lí công văn cũng mau chóng hơn mọi ngày…
Khóe môi bất giác giơ lên, ánh mắt chạm phải cuốn tạp chí trên bàn… Là lúc nãy, đang duyệt công văn, ngẩng lên thì thấy nàng ngẩn người chăm chú nhìn vào quyển tạp chí, suy nghĩ xuất thần đến độ hắn phải gọi mấy lần mới đen hồn nàng nhập xác… tay ko tự chủ mà đem tạp chí xem thử…
“Lăng Văn Du? Tên này ko phải là người mẫu mới nổi, hiện đang rất đc giới trẻ ngưỡng mộ sao? Là nàng thích hắn?” – Mới nghĩ đến đây, tự nhiên 1 cỗ kì quoái đè nặng lòng ngực, tâm tình đang tốt cũng lập tức tiêu tan
_Chủ tịch, điểm tâm của ngài, mời dùng
Vừa bước vào phòng, ko khí tự nhiên trầm hẳn khiến nàng bất giác rùng mình 1 cái lén nhìn nguyên nhân phát ra phong hàn kia… “Ách…sao mặt hắn như vừa ngửi phải phân chó thế kia?” – linh tính dã miêu nhạy bén mách bảo nàng tốt xấu thế nào, hiện tại ko nên chọc vào hắn… Dựa theo bản năng tránh né thú dữ, nàng đặt chiếc khay điểm tâm lên bàn liền lập tức đem mình lùi về sau 2 bước, giữ khoảng cách an toàn…

Hành động cảnh giác như tiểu miêu bị uy hiếp dựng lông vươn vuốt đe dọa kẻ thù của nàng làm hắn dở khóc dở cười…
_Tại sao lại tránh ta? – Hắn ho khan 1 tiếng lấy lại vẻ lãnh băng hướng nàng trầm giọng chất vấn
_Ách, là ko có
_Đến đây
“Cái gì? Bảo nàng tự đem mình chui vào rọ á… Nàng ko phải thiếu não đến độ dùng cám heo trám vào dùng tạm a”
_Chủ tịch, ko phiền… – Nàng cười còn khó coi hơn khóc tìm cớ thoái lui…
_Sợ ta ăn thịt ngươi sao? – Hắn nhìn cái điệu bộ ngốc ngếch kia lại càng cao hứng trêu đùa
Đang chìm trong thế giới riêng mình nàng, nghe hắn tự nhận 1 câu đạo lý, bất giác gật đầu như giã tỏi…
_Ách… ko…ko có – lắc lắc đầu
Khóe môi giơ cao hơn lộ ý cười ko thể kiềm nén… Có phải hay ko nàng cũng là 1 siêu thần trộm nha, sao có thể thật thà ngốc nghếch đến vậy? ko lẽ chạy đến hỏi nàng có phải cái Tiểu Miêu Ly kia, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu tự nhận… Ko kịp để nàng phản ứng, hắn vươn cánh tay dài đem nàng gọn gàng đặt vào lòng, để nàng ngồi trên đùi, 2 tay ra sức chế phục tiểu miêu hoang dã đang bất tuân ko phục ra sức vùng vẫy trong lòng…
_Chủ tịch, ngài…
_Có phải hay ko ngươi thích tên tiểu tử này? – Câu nàng còn chưa thốt hết, hắn đã đem quyển tạp chí đến trước mặt nàng chặn lại bằng giọng nói âm lãnh bức cung
Nàng ngơ ngác hết nhìn hắn đến nhìn ảnh nam nhân trên tạp chí khó hiểu… nheo nheo con mắt tinh quái quan sát hình ảnh trên tạp chí “Lăng Văn Du? Tên này hình như mới vừa vào công ty ta ko bao lâu, có thể nói là đàn em, ko nhầm lẫn thì từng cùng làm việc qua cho 1 bìa tạp chí thời trang… Hoàn toàn ko ấn tượng…”

_Mau nói – Hắn như quả mìn nổ chậm, thiếu kiên nhẫn rít răng gầm gè nhắc nhở… nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ nghe đc cũng ko thể ko trở về hiện tại…
_Ko có – Nàng nhíu mày liễu nghi vực nhìn hắn, đôi mắt to lấp lánh hồ nghi ko biết cái “cám lợn” chứa trong đầu hắn là đang toan tính gì, trông hắn cứ như bắt ghen nàng lén lút sau lưng hắn có gian tình vậy… Ách, tình nhân? Nàng còn ko có cùng hắn nửa điểm quan hệ với nhau nha…
_Ngươi xác nhận?
Nàng gật đầu như gà mổ thóc chắc nịch… “A, hắn là cái gì dám nghi ngờ nàng, nàng là có lòng tự trọng cao như núi ngar…”
Xác định đc câu trả lời từ nàng, cơ thể đang thít chặt, kiềm nén cứng như thép của hắn cũng hội thả lỏng… Nhìn bảo bối đang hoài nghi nhìn mình khó hiểu, hắn nhếch môi đem 1 thìa bánh ngọt đến trước mặt nàng cười ôn nhu
_Có muốn ăn ko?
Nhìn bánh ngọt đưa đến trước mặt, đôi mắt chớp nhoáng sáng rực như mèo gặp mỡ… Bao nhiêu lý trí cùng lòng tự trọng cao như núi đều bị nàng ko thương tiếc ném sạch mà gật đầu lia lịa,tâm 1 mực khẳng định “ Lòng tự trọng có cao như núi cũng ko ăn no bụng đc, kẻ thức thời mới là trượng phu, mỹ vị trần gian dân đến miệng ko ăn mới là tiểu nhân ngu ngốc”, chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng kẽ liếm liếm môi thèm thuồng…
Nhìn bộ dáng tiểu hồng mao tham ăn của nàng thiếu chút nữa hắn lăn ra cười to, thực ko nhẫn tâm trêu đùa nữa, cứ cho nàng ăn no trước mình no sau vậy… Một muỗng lại 1 muỗng hắn ôn nhu bồi nàng ăn…
Mỹ vị tuyệt hảo của bánh ngọt chiếm cứ tâm tư, nàng khoảnh khắc hóa thành tiểu miêu ngoan ngoãn ngồi trong lòng chủ nhân hưởng thụ sự sủng nịch từ hắn…
…Rầm… Phanh…
Căn phòng to lớn cư nhiên trở thành lãnh địa 2 người… Ko khí lãng mạn sẽ như tiểu thuyết nếu ko có âm thanh cửa phòng bị đẩy thô bạo 1 tiếng va vào tường khô khốc…
Hồn vía đc mỹ vị bánh ngon đưa vút tận 9 tầng mây, nghe âm thanh thô bạo kia cũng sực tỉnh mộng hướng mắt nhìn về nơi xuất phát âm thanh kia thì trông thấy 1 nữ nhân dáng vóc gợi cảm, tóc dài uốn xoăn vàng choẹt, mày thanh môi đỏ, trừ bỏ đôi mắt như lửa đang hướng nàng muốn thiêu rụi ko còn mảnh xương cốt…
Hắn mãi mới thuần phục đc dã miêu bỗng bị làm quấy nhiễu, tâm tư vô cùng khó chịu, mắt sắc hướng cái nữ nhân vô phép vô tắc kia trừng 1 cái lạnh buốt…
_Lưu tiểu thư, phải hay ko cũng biết 1 chút lễ nghĩa, sao lại tùy tiện xông vào phòng người khác như vậy? – Hắn “hừ” 1 tiếng khinh thường, mắt cũng ko thèm liếc lại 1 cái…
Lưu Phi Phi vốn là con gái của Lưu Chấn Vĩnh, Lưu bá bá cùng cha hắn lúc sinh thời là bằng hữu, tình thân như huynh đệ, nên từ nhỏ hắn và nữ Phi Phi kia đc 2 lão gia chỉ định hôn ước, nhưng sau khi lão phụ thân qua đời, cái hôn ước kia đã sớm đc hắm đem vứt xó, Lưu bá bá là người hiểu nhân thế, ko ép buộc hắn với cái hôn ước kia, đã sớm hướng hắn giải trừ, chỉ có Lưu Phi Phi ko chấp nhận, 1 mực xem hắn là vị hôn phu, thường xuyên lui tới Vương gia trang như nhà, hắn bận trăm công ngàn việc nên nhắm mắt bỏ qua tùy ý mặc nàng, dù gì cũng là con gái bằng hữu cha hắn, vì thế mà Lưu Phi Phi lại tưởng rằng Vương Tử Phong cũng có tình ý, bằng chứng là đến nay vẫn chưa có qua vì nữ nhân nào mà lưu luyến để bên cạnh, nàng cư nhiên tự ình là đặc biệt, là nữ chủ nhân tương lai Vương gia trang mà dương dương tự đắc tác oai tác quái sau lưng hắn, hắn ko phải ko hay biết, nhưng nể mặt Lưu bá bá mà dung túng bỏ qua hành động của nàng… Ko nghĩ tới có ngày nàng dám ngang nhiên xông vào thư phòng hắn phá hỏng chuyện tốt
_Vương huynh – Lưu Phi Phi mặt trắng bệch nhận phải ánh mắt Vương Tử Phong, trước giờ nàng là chưa từng bị hắn lạnh lùng vô tình như vậy, ko lẽ vì nữa nhân xấu xí kia…

Vốn thế lực của nàng phát tán trong Vương gia trang từ trên xuống dưới ko ai trong Vương trang này ko biết, họ cũng nghĩ Lưu tiểu thư thực là nữ nhân đặc biệt nên mới đc ưu ái ra vào Vương gia như nhà, vì thế ai cũng ngầm xem nàng là nữ chủ tương lai… Hôm nay ko ngờ nhận đc điện thoại của mụ quản gia mách rằng có 1 nha đầu xấu xí đang câu dẫn Vương Tử Phong của mình liền hộc tốc chạy đến, vừa đến đã nghe mụ quản gia sớm ra tận cửa đón hóng hớt chuyện từ sáng đến giờ ả ta hầu hạ bên cạnh Vương Tử Phong rất ám muội liền nổi cơn ghen tan bành ko nghĩ ngợi xông thẳng vào thư phòng thì trông thấy cảnh tình tứ này…
Nàng trông thấy nữ nhân 1 thân như đuốc cháy mãnh liệt, ít nhiều cái đầu nhỏ cũng hiểu ánh mắt nàng ta là nhìn mình làm tình địch, lại thấy tên Tử Phong kia chết cũng ko buông tay… Nàng thật là tiến thoái lưỡng nan a TT ^ TT…
_Tiết Khả Lâm, ngươi là đang làm gì? – Mụ quản gia từ ngoài chạy vào trông thấy cảnh tượng nó cùng ông chủ ân ân ái ái liền trợn mắt hét lên
_Uy… là…
_Ngươi dám giở trò câu dẫn ngài chủ tịch, hèn chi từ sớm nửa bước cũng ko rời khỏi thư phòng… Còn ko mau đứng dậy, ngươi có đui hay ko mà ko trông thấy Lưu tiểu thư, có biết nàng ta là ai ko? – Mụ 1 bên mắng ****, 1 bên liếc nhìn nữ chủ tương lai đang rất hài lòng nhìn mụ, lòng thầm mỉm cười đắc ý
_Nàng ta là ai? – Vương Tử Phong sắc mặt trầm đen lại, giọng lạnh như băng cất tiếng
Mụ quản gia ngây người, mặt lúc xanh lúc trắng nhìn chủ nhân đang mắt giận tóe lửa, rùng mình, miệng cứng như ngậm phải đá băng đảo mắt nhìn Lưu Phi Phi cầu cứu…
_Ngươi nghỉ ai là chủ nhân ở đây mà dám cư nhiên ở đây la hét mắng người của ta? – giọng hắn lạnh thêm mấy phần khiến tim mụ muốn nhảy ra ngoài
_ “người của ta”? – Lưu Phi Phi nghe đc mấy từ từ trong miệng Vương Tử Phong thốt ra sắc mặt thập phần càng méo mó khó coi – Phong huynh, ý tứ là gì? Sao lại chạm vào thứ dơ bẩn xấu xí đó, có phải hay ko mắt huynh hỏng rồi? nếu huynh đang cố tình đùa giỡn thì muội ko thích đâu
“Ân, ân… ta hảo ý kiến này của ngươi, hắn quả là hỏng mắt rồi… Ách, nhưng ngươi dám **** ta a, mụ nội nó, ngươi muốn hay ko ngày mai ta tới Lưu gia nhà ngươi vơ hết của cải đi làm từ thiện a”
_Ý tứ của ta? Là chính ta thu lưu nàng ta bên mình, cũng ko phải đùa bỡn, ngươi có ý kiến? – Hắn trầm giọng, bạc môi khẽ nhếch lên, bàn tay khẽ vuốt ve bờ má mềm mại của nàng – Còn có, bà quản gia… từ nay ngươi cẩn trọng lời ăn tiếng nói, tự biết thân phận cao thấp, trở về sau, ko có sự cho phép của ta ko cho phép bất cứ ai ra vào Vương gia trang… kể cả Lưu tiểu thư
Hắn vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng giọng nói kéo theo băng lãnh khiến người nghe phải rùng mình khiếp sợ… Nàng là đang ngồi trong lòng hắn cũng khẽ run rẩy mấy phần, từng vào sinh ra tử, đạn mác còn ko làm nàng cảm thấy sợ bằng khí thái hiện tại của tên yêu nghiệt Vương Tử Phong này…
_Quản gia, tiễn khách – Hắn cố ý kéo dài giọng đuổi khách… Mụ quản gia 1 bên đang run rẩy, nghe thấy gọi tên giật hoảng người, lúi húi đưa tay tiễn khách…
Lưu Phi Phi bị đuổi khéo mặt giận tím bầm, môi cắn đến phỏng chừng tứa máu tươi ko cam lòng lao đi khỏi gia trang… trước đó cũng ko quên ném cho nàng 1 cái nhìn đủ giết chết người… Cái tên hỗn đản này quả là ác ma hại người…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.