Bạn đang đọc Phục Bắt Tiểu Miêu Ly – Chương 17
Lưu gia trang rộng lớn sáng rực ánh đèn một mảng như ban ngày, khách mời ra vào tấp nập, phục vụ lễ tiệc trên dưới chân chạy ko ngừng nghỉ, bề thế hào nhoáng buổi tiệc đã nói hết bao nhiêu sự giàu có, uy quyền của chủ nhân buổi tiệc…
Lưu Phi Phi từ xa nhìn thấy xe của Vương Tử Phong liền 1 thân váy đỏ lưng trần, xẻ thân lộ ra đôi chân dài trắng noãn mê mị ra đón tận nơi. Hắn một thân tây phục màu khói đc cắt may riêng khéo léo ôm từng đường cong hoàn hảo, khí chất đế vương oai vệ thau hết mọi ánh mắt khách khứa, đồng thời một lúc hạ gục trái tim tất cả các nữ nhân tại viên trang
Lưu Phi Phi trừng mắt liếc sắc như sao đầy cảnh cáo về phía các nữ nhân đang ko ngừng phóng điện về phía Vương Tử Pong, yểu điệu quay sang cười đến rạng rỡ, ôm lấy cánh tay hắn, cố ý đem bộ ngực đẫy đà đụng chạm vào dụ hoặc, toàn thân như ko xương mà dán vào người hắn nũng nịu
_Phong ca, sao bây giờ mới đến? Người ta đợi huynh mãi
Tử Phong chán ghét nhếch môi cười ngạo làm các tiểu thư khuê các gần đó hồn xiêu phách lạc, chỉ thiếu còn moi tim ra đem dâng lên hắn. Hắn chậm rãi rút tay ra khỏi Lưu Phi Phi, tiêu sái bước đến cửa sau xe, cúi người ân cần, lịch thiệp mở cửa… Hành động tao nhã của hắn khơi ko biết bao nhiêu tò mò cùng ghen tỵ của mọi người, nhưng hiện tại vẫn ko thấy nhân vật trọng đại nào mà đc tổng tài Vương thị cao cao tại thượng đích thân mở cửa bước ra…
Vừa đến nơi đã thấy một màn chào đón thân thân mật mật đến buồn nôn… Thật đáng giận. Nàng khoanh tay bướng bỉnh ngồi yên ko thèm động
_Bảo bối, em lại sao vậy? – Ko phải mới lúc nãy cò rất mong đợi đến Lưu gia sao? hiện tại vì cái gì mà giận dỗi như vậy?
Nàng liếc xéo hắn một cái, thờ ơ ko thèm để ý – Ngươi đi mà lo cái tiểu thư họ Lưu kia, ta tự nhiên ko muốn tham dự nữa
_Thì ra là em ăn dấm chua – hắn phì cười, trong lòng một bụng hoan hỉ
_Ai thèm ăn dấm nhà ngươi, ta là ko có – Nàng thẹn đỏ mặt hướng hắn hét lớn
_Đc, là em ko có ăn dấm, hiện tại có thể rộng lòng từ bi cùng anh vào dự tiệc ko? – Hắn cười sủng nịch hướng nàng đưa tay chờ đợi
_Ko đi nữa – nàng hờn dỗi quay mặt đi ko để ý đến hắn
Bộ dạng ăn ghen của nàng đáng yêu thực ko chịu nổi, hắn hiện tại cũng muốn lập tức lên xe phóng về Vương gia mà đem nàng yêu thương, nhưng cũng chỉ thể nghĩ…
_Nếu em ko muốn đi… anh ko ngại bế em đi nha
Từ lúc hành nghề đạo tặc, ko biết bao nhiêu lời đe dọa, cảnh cáo của cảnh sát là đối nàng ko xi nhê, nhưng hiện tại, lời nói thốt từ miệng hắn nhẹ như gió thoảng lại vào tai nàng nặng nghìn cân . Nàng trừng trừng mắt liếc thấy vẻ mặt ác ma gian xảo của hắn đành cắn răng một bụng tức tối ko cam tâm mà đưa tay để hắn dìu xuống xe…
Từ trong chiếc xe thể thao sang trọng đắt tiền, một thân nữ tựa tiên giáng trần bước xuống khiến mọi người nhìn đến đều phải nín thở, cả ko gian nhộn nhịp, ồn ào bỗng chốc trở nên yên lặng trước sự xuất hiện của cặp đôi trai tài gái sắc… Hắn tựa đế vương quyền uy đang cùng hoàng hậu xinh đẹp, yêu kiều mỹ lệ sóng bước vào khiến buổi tiệc thêm bừng sáng…
_Cô…sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô đến đây? – Lưu Phi Phi vừa trông thấy nàng liền một cỗ tức giận đến tím mặt, vẻ yểu điệu thục nữ đoan trang liền tiêu tan, thô lỗ chỉ tay về phía nàng hét lớn
_Cô… – Tử Phong tức giận, mặt đen vài mảng hắc tuyến, thanh mày chặt chẽ đánh nhau. Thật ko nghĩ tới trước mặt nhiều người cô ta dám ko nể mặt mà phi lễ như vậy
_Phi Phi ko đc thất lễ – Từ phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn đầy uy nghiêm, phá vỡ ko khí dày đặc ngộp ngạc
_Gia…gia
_Lão gia gia, đã lâu ko gặp – Hắn lịch sự mỉm cười hướng gia gia Lưu Phi Phi lễ nghi chào hỏi
_Vương Tử Phong, đã lâu ko gặp ngươi, thật ko ngờ đã thật trưởng thành – Lão gia gia tóc hoa râm, bộ râu dài gọn gàng, dáng người bệ vệ, những vết tích thời gian cũng ko thể hạ đc khí thái uy nghị của người. Ông liếc sang cháu gái ko biết lễ nghi cau mày – Tử Phong, Lưu Phi Phi thất lễ với ngươi, mong ngươi đừng để trong lòng, ta thay mặt nó cáo lỗi với ngươi
_Gia gia, đừng khách sáo, ta thực ko để trong lòng
_Tử Phong, đã lâu ko gặp ngươi nha, càng lớn thực càng đẹp trai a
Một giọng nói trong trẻo chen vào, vị nữ nhân xinh đẹp cùng phu quân bước đến vui vẻ hướng hắn chào hỏi
_ Lưu bá bá, Lưu Phu nhân, đã lâu ko gặp
Hắn rất cảm tình Lưu bá cùng Lưu phu nhân, 2 người sống phóng khoáng, từ nhỏ đã xem hắn như người trong nhà, còn có ko nề hà hôn ước kia, hảo thoải mái giải trừ cho hắn
_Ồ!!! Cô gái xinh đẹp này là… – Lưu phu nhân hào sảng hướng nàng mỉm cười
_Chỉ là con trai ta thiếu bạn nhảy nên cần một người đi cùng thôi, ko nên bận tâm – Lại một âm thanh cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng mà có chút quen đi
_Xuyên bá mẫu – Lưu Phi Phi như mở cờ trong bụng, khuôn mặt hắc ám nháy mắt đã sáng bừng, miệng cười đến sáng lạn
_Xuyên Mã Tâm, ngươi tới muộn a, ta đợi ngươi sốt cả ruột – Du Mỹ Mỹ trông thấy bạn tốt thân thiết liền đến cạnh vui vui mừng mừng nắm tay nũng nịu trách cứ
_Ta là có chút việc phải giải quyết a – Xuyên Mã Tâm vỗ vỗ tay Lưu phu nhân như dỗ dành giải thích, thoáng lại quay sang nàng cười lạnh – Chúng ta lại gặp nhau, Ly Ly tiểu thư
_Rất vui khi đc gặp lại bà, Vương phu nhân – Nàng hừ hừ, miệng cười đáp lễ, kéo tay Vương Tử Phong lòng như kiến cắn thì thầm – “Uy, sao bà già này lại xuất hiện ở đây? Ta ủy khuất đến động hồ ly gặp phải Lưu Phi hồ ly thối kia chưa đủ hay sao lại xuất hiện thêm hồ ly già nhà ngươi”
Hắn nghe mà thực muốn bò ra đất cười to, phải hay ko hiện tại nàng còn có thể nói đùa như vậy? – Anh chính mình còn ko biết, Lưu phu nhân và bà ta là bạn đồng học thân như tỷ muội, buổi tiệc lớn như vậy ko thể thiếu mặt bà là lẽ đương nhiên
_Hừ, thối chết ta – Nàng biểu môi, thái độ ko đồng tình
_Mau,mau vào trong, buổi tiệc bắt đầu rồi – Lưu phu nhân lôi lôi kéo kéo mọi người vào trong
Buổi tiệc tề tụ về ko biết bao nhiêu nhân vật có tiếng, Lưu gia cùng Vương gia là 2 tập đoàn giàu mạnh nứt tiếng, các chủ công ty tập đoàn lớn bé trong nước nên tận dụng cơ hội này mà tạo mối quan hệ tốt, vì vậy mà hắn bị vây kín như kiến bau đường. Nàng ngán ngẩm ko khí ngộp ngạt mà len lén lúc hắn đang cùng bọn họ xã giao mà chuồn êm… Nàng tay nâng ly rượu, thanh tao nhấp 1 ngụm, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ thu hút ko ít ánh nhìn thèm thuồng của nam nhân quanh đó…
_Ly ly tiểu thư, chúng ta lại gặp
_Lăng Văn Du?
_Ồ, cuối cùng em cũng nhớ tôi, thật vinh dự -Lăng Văn Du cười hào sảng đẹp mê hồn hướng nàng nháy mắt trêu đùa
_Sao anh lại ở đây? – nàng tròn căng mắt nhìn người đang đứng trước mắt ko chớp
_Tôi là đc mời đến làm khách a, trước đây đã từng làm đại diện cho tập đoàn Lưu thị
_Ra là vậy – Náng gật gù tỏ ý đã thông