Bạn đang đọc Phu Nhân Của Giáo Chủ – Chương 11: Ám Ảnh Quá Khứ (2)
Một lúc lâu sau khi xác định cấm vệ quân đã đi khỏi thế nhưng Uyển Uyển dường như không có ý định rời khỏi ngực hắn. Vô Tình đưa tay định đẩy nàng ra hắn mới phát hiện thân mình Uyển Uyển run rẩy kịch liệt. Đôi tay nàng run rẩy ôm chặt lấy hắn, Vô Tình Nhận ra một đoàn người đang đến dù rằng sắc trời đã tối nhưng qua trang phục hắn có thể nhận ra nam tử đi giữa chính là vua Bắc Quốc.
Vô Tình có thể cảm giác rất rõ ràng thân mình Uyển Uyển phản ứng với sự hiện diện của kẻ kia. Khi kẻ kia tiến sát đến gần chỗ ẩn núp của bọn họ nàng run đến lợi hại, hai chân như vô lực dựa hẳn vào hắn. Khi bóng dáng ấy đã khuất xa thân mình dường như ổn định dần dần dần có sức hơn. Khi xác định đối phương đã đi hẳn Vô Tình lên tiếng hỏi :
– Nàng biết hắn sao ? Dù rằng hỏi nhưng hắn cũng xác định được bảy tám phần.
– Một người quen cũ…Giọng của Uyển Uyển run rẩy khóe môi khẽ nhếch một độ cong tạo nên một nụ cười như tự giễu với ánh mắt xa xăm không nhìn ra vui hay giận.
– Chúng ta cần tìm ngự thư phòng. Vô Tình hít sâu một hơi trấn tĩnh lại, cũng chuyển hướng câu chuyện. Không hiểu vì sao hắn thực sự không muốn biếp tiếp mối quan hệ này.
Sau một lúc lâu tìm kiếm ruốt cuộc bọn họ cũng tìm ra ngự thư phòng. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm các văn thư cũng như những tấm bản đồ. Khi dò xét những bức họa quanh ngự thư phòng ánh mắt Vô Tình bị một bức họa hấp dẫn.
– Nàng từ đâu lấy được bản đồ kia ? Giọng hắn như rít qua kẽ răng hắn hằn giọng truy hỏi.
– Chàng biết thì để là gì kia chứ ? Uyển Uyển cảm thấy kỳ lạ quay lại nhìn hắn, nàng lại làm gì sai khiến hắn tức giận sao ? Vừa quay lại sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi kia khẽ run rẩy. Trên bức tường treo một bức họa mĩ nhân, phía trên còn đề câu thơ tương tư thương nhớ mà dưới ấn ký chính là quân vương Bắc Triều Hạo Quân Đình. Mà dĩ nhiên mĩ nhân trong bức họa thập phần giống nàng, có điều mĩ nhân kia trẻ hơn nàng.
– Chúng ta…chúng ta mau rời khỏi đây thôi…Ta đã tìm được nơi cất giữ quốc khố…Uyển Uyển đầu tiên là đờ ra khi nhìn thấy bức họa, sau đó nàng trở nên lúng túng như muốn chạy khỏi nơi này. Thế nhưng khi bọn họ đẩy cửa bước ra thì đụng ngay đoàn người tháp tùng quân vương của Bắc Quốc tiến vào
– Thanh Thanh là nàng sao ? Trẫm chờ nàng quả thật vất vả…. Quân vương Bắc quốc tiến lên ánh mắt lưu luyến nhìn Uyển Uyển. Cấm vệ quân lúc này đã vây quanh bọn họ với vẻ phòng bị hai kẻ lạ mặt kia. Đôi mày Vô Tình nhíu thật chặt, hắn cảm thấy tình huống này thật sự bất lợi cho bọn họ.
Vô Tình nhận ra Uyển Uyển đang run lên bần bật nhưng vẫn cố giữ thần sắc. Thở hắt ra một hơi Vô Tình tiến sát đến bên Uyển Uyển dùng giọng nói chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được.
– Dựa sát vào ta nếu nàng đứng không vững. Chỉ một câu nói quan tâm đó thôi cũng khiến trái tim Uyển Uyển run lên, nàng như được một liều thuốc trấn an mạnh mẽ khóe miệng khẽ cong lên một độ cong vừa ý.
– Thanh Thanh Trẫm rất nhớ nàng….Hạo Quân Đình nhìn thấy nàng cùng nam nhân xa lạ kia thân mật cảm thấy rất tức giận, cố đen xuống lửa giận kia sợ sẽ đọa nàng chạy mất.
– Hạo vương…người khách sáo quá rồi…dân nữ không dám nhận. Uyển Uyển nở nụ cười chết người không đền mạng nói Hạo vương kia bằng thái độ khá lạnh lùng.
– Nàng biết ta giữ ngôi vị hoàng hậu kia mười lăm năm nay là vì muốn ai ngồi vào đó mà…Thanh Thanh …Quân Đình thở dài nói. Thân mình Uyển Uyển chấn động mạnh khi nghe hắn nói, khóe môi nàng khẽ nhếch bước lùi lại, nàng nhét sơ đồ quốc khố vào tay Vô Tình.
– E rằng Thanh Thanh không có mệnh làm hoàng hậu của người…xin người thả ta một đường sống.
– Nàng vẫn hận ta sao ? Vì ta đã hại chết Quân Viễn… ?Giọng Quân Đình trầm xuống hắn đặt câu hỏi nhưng cũng là câu trả lời cho bản thân mình.
– Không phải chỉ mình ngài…ta cũng là người trực tiếp hại chết Hạo Vương gia…nên Hạo Vương ngài và ta mãi mãi không thể có quan hệ gì….Uyển uyển nói mà giọng nói run dữ dội như đang cố kiềm chế không để bản thân òa khóc.
– Ta sẽ không để nàng rời đi…Vừa nói hắn vừa ra hiệu cho Ngự lâm quân cùng cấm vệ quân xông đến vậy kìn nàng cùng Vô Tình.
– Không được làm thương tồn nàng ấy…còn tiểu tử kia, giết cho trẫm….Hạo Quân Đình lớn giọng phân phó…cho dù là ai muốn giành nàng khỏi hắn hắn cũng không thể tha cho kẻ đó Hạo Quân Viễn cũng vậy mà tiểu tử kia cũng thế…
Dù võ công rất khá thế nhưng quân lính khá đông, thể lực của Vô Tình lại kém nên thế cục rất nhanh có thể phân định.
– Chỉ cần Ngài thả bằng hữu của ta mọi việc đều có thể thương lượng. Uyển Uyển một bên thấy cục điện khó xoay chuyển, hít sâu một hơi đưa ra quyết định . Nàng ra hiệu cho Vô tình dùng võ công Thất hồn đoạt mệnh rời khỏi. Vô Tình chần chừ không muốn đi Uyển uyển lại thì thầm nhắc nhở
– Chàng đừng quên có quân lệnh bên mình. Nói rồi nàng nhìn hắn mỉm cười bước đến bên Hạo Vương dùng giọng điệu Yêu mị quyến rũ mỉm cười cùng kẻ kia…
– Lần này nếu ngài còn làm tổn thương bằng hữu của ta, để ta biết được thì ngôi vị hoàng hậu kia của ngài tìm ngươi khác ngồi thay đi….
– Được trẫm hứa với nàng sẽ thả hắn …ha..ha..