Đọc truyện Phố Vị Thanh – Chương 6: Về nhà
Cùng giọng nói của những con người giống như họ, lại hướng về họ “về đâu”, “về đâu”, cứ thế mà dồn dập vang lên cùng tiếng đáp lại không ngừng và leo lên rồi rời đi.
Hoàng Hiểu Đông cùng những người còn lại đứng nơi trạm xe buýt chỉ nhìn theo, nhưng không ai nói gì, dòng người rời đi rồi lại đầy, cùng những chiếc xe buýt hay là những chiếc xe bốn bánh khác lại ngừng, cùng những câu nói ngắn gọn chỉ hai chữ “về đâu”, lại vang lên cùng những tiếng đáp lại và những lời rời đi.
Phút 60 cũng đã tới và một tiếng cũng đã trôi qua.
Hoàng Hiểu Đông liền trong dòng người đợi xe nhìn về một chiếc xe buýt đang tới gần mà mừng rỡ, hắn liền xách lấy chặt hai túi đen cùng balo đã đeo sẵn, đi tới phía trước chen trong dòng người đứng cạnh, mà tiến tới phía trước cùng một vài người giống như hắn, cùng lúc đó là hai chữ “về đâu” lại vang lên.
Hoàng Hiểu Đông lại như không hề nghe thấy, nhưng xung quanh đã vang lên đầy rồi liền nhanh leo lên xe buýt đang chật chội, Hoàng Hiểu Đông khi đã nói địa điểm cần tới, liền đưa tiền ra, rồi nép vào một góc trong chiếc xe buýt đang chật người này, dường như không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể tay xách vai đeo, mà đứng sát vào thành xe buýt nơi vây quanh chỉ toàn là người.
1 tiếng trôi qua, 2 tiếng trôi qua.
Phía trong xe buýt chỉ là sự im lặng, không hề có tiếng nói chuyện, thậm chí là rất ít, chỉ còn lại từng tiếng thở dốc, thở nhanh, thở gấp gáp với âm thanh nhỏ như thoang thoảng lọt vào tai những người ở xe buýt này.
Nơi ghế ngồi đã lấp đầy và vây quanh là những người đông đúc.
30 phút nữa lại trôi qua.
Hoàng Hiểu Đông đã có thể đứng thoải mái phía trong xe buýt, vì đã giảm bớt người khi họ đã xuống bớt, chiếc xe buýt lại đang dần tiến vào một cái xã nơi mà nhà ở thưa thớt người dân tứ tung, mỗi chỗ một khúc, một ích nhưng đặc biệt con đường đã được lán nhựa hẳn hoi.
Khi chiếc xe buýt đã gần tới nơi, một căn nhà cấp bốn tuy đã được dựng bằng gạch, đã cũ kỹ nhưng lại không hề ảnh hưởng gì xung quanh, là một hàng rào dâm bụt cùng vài chú chó nhỏ to đang tung tăng chạy quanh.
Tiếng của Hoàng Hiểu Đông cũng đã vọng lên khắp trong xe, mà đi ra gần lối cửa giữa mà không phải là lối cửa xe buýt nơi đối diện với tài xế xe buýt.
– Bác tài cho xuống nơi đây!
Tiếng thắng xe đã ngừng lại chiếc xe đã vượt quá hơi xa, nhưng cũng chỉ là một chút mà không hề xa quá, cánh cửa xe buýt đã mở ra.
Hoàng Hiểu Đông liền mang theo hai túi xách hai bên cùng chiếc balo đeo trên vai hắn mà bước xuống, rời khỏi chiếc xe trong ánh nhìn của những người vẫn còn trên xe, nhưng không ai nói gì ngoài im lặng.
Cửa xe buýt lại đóng kín, bốn bánh lại bắt đầu lăn mà tiếp tục hành trình nơi cung đường này, Hoàng Hiểu Đông chỉ hơi ngoái đầu lại nhìn chiếc xe buýt đã khuất dần mà không hề nói gì, rồi lại nhìn nhanh tiến tới nơi căn nhà được bao quanh bởi hàng dâm bụt kia rồi lại nhìn quanh một lượt nơi này mà tự nói: “nơi này vẫn như vậy không hề thay đổi nhưng mình thì đã thay đổi”.
Hoàng Hiểu Đông đi nhanh từ phía trong tiếng những chú chó đã sủa in ỏi mà vọng vào tai hắn, cùng bốn chú chó đã chạy tới mà vây lấy chân hắn, chúng nhìn hắn rồi lại ngửi ngửi ánh mắt, còn kèm theo chút nghi ngờ, khiến hắn chỉ cười mà định vuốt lấy chúng nhưng rồi lại thôi, vì hắn vẫn đang xách hai túi đựng bịch đen.
Hoàng Hiểu Đông nhìn ngôi nhà im ắng phía trong mà mừng rơn trong lòng, hắn liền đi nhanh vào, nhưng lại không thấy ai trong nhà, ngoài sự trống vắng, hắn để mọi đồ đạc xuống để vào trong căn nhà cấp bốn, chỉ dài mười hai mét năm, có một phòng khách cùng hai phòng ngủ nhỏ, cùng một phòng bếp, nơi mà Hoàng Hiểu Đông đang đứng trên mặt nền được lót gạch men, nhưng cũng đã cũ nhìn căn phòng đơn giản mà thở dài, chẳng có gì ngoài một chiếc ti vi cùng vài cái bàn đơn giản, một chiếc tủ lạnh đã cũ.
Hoàng Hiểu Đông liền đi ra bên hông mà tiến ra phía sau, mà tiếng những chú heo đang kêu in ỏi “ũn ĩn” vang lên không ngừng, hắn nhìn vào chuồng heo đang thấp thoáng một bóng dáng phụ nữ tuổi trung niên đã tầm hơn bốn mươi.
– Mẹ!
Hoàng Hiểu Đông nhìn người phụ nữ trung niên mà gọi tên khiến cho người phụ nữ trung niên giật mình mà nhìn hắn nói trong ngạc nhiên.
– Con mới về sao!
Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu rồi nhìn bầy heo con đang ũn ĩn rồi lại nhìn bầy heo đang lớn dần hỏi:
– Mẹ, Ba đâu rồi!
Mẹ Hoàng Hiểu Đông chỉ nhìn hắn mà tay vẫn cầm vòi nước mà xịt khắp chuồng heo rồi nói:
– Cha mày đi rẫy rồi chắc một chút nữa ổng về!
Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu nhưng mẹ hắn vẫn lên tiếng nói tiếp:
– Học hành sao rồi dạo này không thấy mày gọi điện về!
– Vẫn bình thường hết năm nay nữa con sẽ ra trường!
Mẹ Hoàng Hiểu Đông nghe vậy vẻ mặt hơi khắc khổ theo năm tháng đã có chút mừng rỡ nhưng lại ra dấu cho Hoàng Hiểu Đông, rồi kêu hắn vào trong nhà:
– Nếu vậy thì cũng tốt ráng học lấy cái bằng ra trường để mà đi làm được vào nhà đi đợi mẹ tắm cho mấy con heo này xong sẽ vào nấu cơm!
– Định khi nào đi!
Nhưng bà cũng không quên hỏi thêm Hoàng Hiểu Đông một câu khi nào sẽ đi, Hoàng Hiểu Đông liền đáp lời rồi tiến vào trong nhà:
– Chiều chủ nhật là ngày mai!
Hoàng Hiểu Đông đi lên phía ngoài đường nhưng lại không đi vào trong nhà mà lại đùa giỡn với mấy chú chó mực, mấy chú chó nhỏ mà giỡn với chúng, vừa nhìn con đường nhựa lớn vắng lặng xe cộ.
Làng quê hắn rất nghèo chỉ có khoảng hơn trăm hộ, nằm rải rác, đa phần nơi đây đều làm nông với ngành nghề chính là nương rẫy, đó chính là làm ruộng lúa và các loại cây ăn quả, cây công nghiệp.
Ba mẹ hắn cũng là làm rẫy, đó là một mảnh đất trồng cây công nghiệp cũng chính mảnh đất đó đã giúp hắn bước chân vào cánh cửa cao đẳng.
Trong nhà cũng chỉ có mình hắn là đứa con duy nhất ngoài ra cũng không còn ai.
Tới chiều ba hắn cũng về, xung quanh hai bên nhà hắn cũng chỉ toàn là những mảnh đất trống, vì chưa có ai ở, được trồng một vài loại rau gì đó, chỉ là đối diện nhà hắn vẫn là có người ở, cũng chỉ là giống như căn nhà của hắn cũng vắng vẻ người, có lẽ tất cả đều đã đi làm.
Hoàng Hiểu Đông chỉ biết thở gấp gáp đùa giỡn với mấy chú chó trong nhà hắn nuôi, rồi lại đong đưa xung quanh mà đi ra ngoài đường lớn, nhìn thấy con đường heo hút, hắn định đi tản bộ một chút rồi quay về.