Bạn đang đọc Phò Mã Hoa Nhi Của Nhị Công Chúa – Chương 10: Ta Là Hàn Bảo Lâm
Quốc Tự Giám rộng lớn cũng được phân chia khu vực nghỉ ngơi phù hợp, đối với những nơi nghỉ ngơi của con cái đại quan triều đình, riêng hoàng tử hoặc công chúa phía hoàng thân quốc thích sẽ được ở một biệt viện riêng.
Đối với gia nhân theo hầu hạ cũng vậy, vẫn sẽ được bố trí nơi ở riêng thích hợp gần cạnh chủ tử của mình.
Tuy nhiên, vẫn phải tuân thủ đúng nguyên tắc phủ đặt ra.
Thân phận là gia nhân tuyệt đối không được vào bên trong nơi học quan giảng dạy.
Trùng hợp thế nào bởi vì thân phận của bản thân đến đây là con trai của Ngự Sử nên công chúa Đường Giải Tuệ được xếp ở cạnh phòng con trai tướng quân Hàn Dương Phong – Hàn Lam Vũ.
Vốn có thói quen thức khuya dậy muộn, ngay ngày đầu tiên Hàn Lam Vũ đã dậy muộn!
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn rõ được một người đang chạy như bị ma đuổi đến trước một toà nhà lớn ở giữa.
[Rầm]
Do vội vã thế nào mà Hàn Lam Vũ lỡ tay mở tung cánh cửa phòng tạo ra âm thanh lớn, trước mặt là một lão học quan râu dài bạc trắng đang cầm quyền sách, những người ngồi xung quanh không ai bảo ai cũng ngoài đầu lại nhìn “Đại nhân vật nào to gan đến trễ”.
Hàn Lam Vũ đổ mồi hôi!
[Thôi tiêu rồi]
Chỉ riêng một người ngồi bên góc trái ánh mắt vẫn là ôn nhu nhìn đến phía Hàn Lam Vũ.
“Người đến trễ báo danh xem nào!”.
Lão học quan nghiêm mặt hẳn là đang rất không hài lòng, hạ quyển sách trên tay bước đến giữa hai hàng ghế.
Hàn Lam Vũ bình tĩnh lại bước chậm rãi đến gần phía lão học quan!
“Ta là Hàn Bảo Lâm!”.
[Ồ ồ ồ, hắn là con trai của tướng quân Hàn Dương Phong sao?]
[Trăm nghe không bằng mắt thấy, thực sự rất tuấn tú a]
[Nhưng ta nghe nói hắn là một tên ăn chơi thích hưởng thụ, không phải người tốt lành gì đâu].
Cái tên vừa thốt ra khỏi miệng đã có vô số lời bàn tán xung quanh Hàn Lam Vũ nổi dậy.
Nhưng nàng vẫn là một mực chẳng để tâm, vốn dĩ người bọn họ nói xấu hay bàn tán sau lưng vốn dĩ chẳng phải là nàng.
“IM LẶNG!” Một giọng nói lớn thốt ra khiến cả không gian bên trong im bặt.
Lão học quan hạ tầm mắt xuống người Hàn Lam Vũ, cảm thấy người này không giống như trong lời đồn thổi xung quanh.
Ánh mắt sáng của Hàn Lam Vũ đã cho lão nhìn rõ được điều đó.
“Ngươi tại sao đến trễ?”.
“Thực xin lỗi học quan, ta bị lạc đường!”.
Lại thêm một lý do khiến người nghe cười phá lên lần nữa, nhưng Hàn Lam Vũ không nói dối.
Vốn trí nhớ về đường đi của nàng rất kém, dù là trước đây hay bây giờ vẫn là một chữ tệ.
“Thôi được rồi, ngươi tìm chỗ ngồi đi.
Không có lần sau!”.
“Đa tạ học quan!”.
Hàn Lam Vũ cứ tưởng đâu lần này xong rồi, nếu bị phạt thì còn đỡ.
May mắn là học quan đã bỏ qua cho lần đầu tiên.
Nhìn tới nhìn lui không thấy có chỗ ngồi nào còn trống, duy nhất chỉ có một cái bàn bên trái rơi vào tầm mắt của Hàn Lam Vũ.
Hạ thân người ngồi xuống Hàn Lam Vũ nhìn người bên cạnh [Tên này thơm thật, mùi hương hệt như nữ nhân].
“Chào, ta là Hàn Bảo Lâm”.
Người bên cạnh rất nhẹ nhàng xoay đầu đối diện Hàn Lam Vũ, chỉ vừa mắt chạm đến khuôn mặt kia khiến đôi mắt Hàn Lam Vũ như có gì đó gợn sóng, tiếng nhịp tim cũng có chút đập mạnh hơn.
Vị công tử này dung mạo tự thiên tiên, ánh mắt và chân mày như được phác hoạ trong những bức tranh thường được người hiện đại ngợi ca là mỹ nhân.
Nhưng mà người này lại là nam nhân mà?
Đẹp không thể nào tả xiết!
“Ta là Lục Hạ Tiên”.
Thấy ánh mắt của Hàn Lam Vũ xoáy sâu vào người nàng, Đường Giai Tuệ cảm thấy một chút khó chịu cũng không có.
Đôi mắt này là đang dành cho nàng sự ngưỡng mộ chứ không phải là ham muốn sở hữu.
[Tên đời này thực sự có người có thể sở hữu nhan sắc thế này sao, không khéo làm điên đảo nam nữ mất].