Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 9
Chương 9
“Xuân Hương, đem sách về rồi sao?” Phương Thiến tuy nằm trên giường nhưng lỗ tai linh mẫn nhận thấy được tiếng bước chân ngày một rõ ràng.
“Tam tiểu thư, nô tỳ đã đem sách lại đây.” Xuân Hương ở ngoài cửa vội vàng lên tiếng nhưng trong lòng âm thầm cả kinh. Tam tiểu thư nhĩ lực thế nào lại tốt như vậy? Nàng bước nhanh đi đến bên người Phương Thiến, cung kính đem một đống lớn sách mở ra trước mặt nàng.
Phương Thiến thản nhiên mở một quyển cổ thư, nàng lẩm bẩm. ” Đúng rồi, ta kêu ngươi thỉnh lão sư? Ở đâu rồi?” Loại sách phồn thể này thoạt nhìn đã muốn mệt chết người, nàng nhiều chữ không biết chỉ có thể dựa vào ký tự giống nhau mà đoán, cho nên cần một lão sư đến chỉ điểm một chút.
“Tam tiểu thư, về chuyện lão sư –” Nàng vừa định hồi bẩm, Phương Thiến hai hàng lông mày bỗng nhiên ngưng tụ lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm mà sắc bén, nàng nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Ai ở đó vậy?”
Phía sau cửa xuất hiện bóng người sắc mặt kinh ngạc, rồi sau đó thong dong đi ra.
“Khanh nhi, là ta.” âm sắc trầm ấm, đôi mắt ôn nhuận.
Phương thiến nâng mâu thản nhiên đánh giá hắn.
Hắn mặc trường bào trắng, mái tóc đen chỉ dùng một cây ngọc trâm cuốn lại, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy đen ánh nhuận trong suốt hồn nhiên, giống như không dính bụi trần, thanh nhã thoát tục.
Hắn là ai vậy?
Phương Thiến như trước vẫn là biểu tình lãnh đạm, nhưng nhìn kỹ đáy mắt nàng có hơi gợn sóng, nhẹ nhàng mở to.
Hắn chậm rãi đi tới, đôi mắt ôn nhu thương tiếc sờ đầu nàng. “Khanh nhi, ngươi đã chịu khổ rồi.”
Có thể ôn nhu với nàng như vậy, thiệt tình đối đãi nàng như người thân, chỉ có một người. Trong đầu, hiện lên một cái tên sinh động. Loan Ngọc Thần!
“Đại ca.” Phương Thiến kêu to ra tiếng. Chỉ vì trong mắt hắn có vài phần thương tiếc, vài phần quan tâm.
“Khanh nhi a –” Loan Ngọc Thần than nhẹ một tiếng ôn nhu đem nàng ôm vào lòng. “Thực xin lỗi, đều do đại ca không có khả năng bảo hộ ngươi, Khanh nhi, đại ca biết, ngươi tâm địa thiện lương.” hắn thân thủ nhẹ nhàng vỗ về bả vai nàng.
Phương Thiến ở trong vòng tay hắn, cảm giác được chút ấm áp, đó là cảm xúc xuất phát từ nội tâm. Nàng tham luyến tình cảm ấm áp này, liền hướng gần vào trong ngực hắn.
Trong ngực hắn thực ấm áp, nhịp trái tim cũng thực êm tai. Miệng nàng bất giác hơi hơi khẽ động, thản nhiên cong lên.
“Khanh nhi, ngươi muốn đọc sách sao?” Nàng là rất cô đơn, cho nên mới nghĩ đến chuyện đọc sách giết thời gian sao? Loan Ngọc Thần ôn nhu, đôi mắt lóe lên một làn hơi nước.
Nàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào đáy mắt hắn nhìn thấy nỗi lo lắng, nàng lập tức rời khỏi người hắn. Phương Thiến, hắn không phải thương tiếc ngươi mà là cho Loan Ngọc Khanh, ngươi không cần tham luyến, ngươi không thể tham luyến, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể vô tình, vô tình mới có thể có được thể xác và tinh thần tự do.
“Khanh nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không hai chân…?” hắn lật tấm chăn ra đau lòng nhìn hai chân nàng, đau lòng nhìn huyết sắc in nhuộm ra tấm khăn che miệng vết thương. “Khanh nhi, nơi này hẳn là rất đau?” Hắn co tay nắm chặt thành quyền.
“Đại ca, không thể.” Nàng chế trụ tay cổ tay hắn, không muốn hắn vì nàng mà bị tổn thương.