Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 4


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 4

Chương 4

Trong mộng, vẫn tuyền một màu đen, nàng ở trong bóng đêm vô hạn, cố gắng thăm dò, thăm dò trên con đường không một chút ánh sáng.
Đột nhiên –
Phanh –
Viên đạn bén nhọn nổ tung trước ngực nàng, nở rộ một đóa huyết hồng.Taynàng chạm đến vùng nóng bỏng trước ngực, là máu, là một dòng huyết sắc.
Đỏ, rất đỏ –
Thân thể nàng, giống như đang bay, bay mãi, vĩnh viễn sẽ không dừng lại và rơi xuống. Mờ mịt vô thức, nàng thật muốn biết chính mình đang ở nơi nào. Mở to mắt, là vực sâu không thấy đáy, xung quanh là vách núi đen. Nàng nhìn quanh, đột nhiên đứng dậy thét lên.

A –
Nàng bừng tỉnh lại, đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
Từng đợt từng đợt mùi thơm ngát truyền vào hơi thở của nàng. Nàng hoang mang, cố sức nâng tầm mắt, thấy một nữ nhân xinh đẹp, mềm mại đáng yêu. Mái tóc cài trâm nguyệt ánh vàng sáng ngời rực rỡ, chớp mắt đứng lên, tỏa ra vầng sáng xinh đẹp. Một thân la quần hồng nhạt, áo khoác tơ vàng khảm chỉ bạc, y bào hoa lệ thêu hoa phù dung, chân đi đôi giày thêu uyên ương tinh xảo.
Thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt thu thủy khẽ chớp, lộ ra một màn thủy quang.
“Khanh nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh.” Nàng rút ra một chiếc khăn lụa mềm mại, xoa xoa khóe mắt. Kế bên có tỳ nữ bưng thuốc đi lên. “Khởi bẩm quý phi nương nương, Vương phi bây giờ uống thuốc là tốt nhất.”
“Để đó ta làm, ngươi lui xuống trước đi.” Quý phi nương nương lại tự tay bưng thuốc lại đây, thuốc còn nóng, nàng nhẹ nhàng thổi qua.
Thuốc chuyển độ ấm vừa phải, quý phi mới dùng cái thìa chậm rãi đưa đến bên môi Phương Thiến. Phương Thiến không biết vì cái gì, nàng mẫn cảm tránh được.

“Ta tự mình làm.” Nàng lấy qua chén thuốc, một ngụm uống cạn, để xuống bên cạnh giường.
“Khanh nhi, đến bây giờ, ngươi vẫn còn oán hận tỷ tỷ sao?” nàng thần sắc bi thương. “Tỷ tỷ lúc trước cũng là bất đắc dĩ , tỷ tỷ căn bản không biết muội muội cùng thái tử lúc ấy đã phát sinh tình cảm, nếu không, tỷ tỷ nhất định làm trái chủ ý phụ thân, tỷ tỷ nhất định sẽ không làm thái tử phi , cũng sẽ không thành hoàng quý phi như hôm nay. Khanh nhi, ngươi nhất định phải tin tưởng tỷ tỷ, tin tưởng tỷ tỷ, được không?”
Phương thiến gương mặt lạnh lẽo, nàng không nói gì mà cũng không biết nên nói cái gì. Một cái người xa lạ mà thôi, nàng có thể nói gì chứ.
“Khanh nhi, ngươi nói một câu đi , Khanh nhi, ngươi đã ba năm không thèm nhìn tỷ tỷ , tỷ tỷ cho ngươi tiến cung bồi tỷ tỷ, ngươi mỗi lần đều từ chối. Ngươi có biết tỷ tỷ có bao nhiêu thương tâm không? Khanh nhi, trước đây, tỷ tỷ luôn thương yêu ngươi nhất, Khanh nhi a.” Nàng nói xong nước mắt lã chã rơi xuống, nàng ôm lấy Phương Thiến, không ngừng mà kể khổ .
“Ngươi cũng biết, cuộc sống trong cung căn bản không phải tốt đẹp như trong tưởng, một khi trở thành vương phi, sẽ cùng hậu cung ba ngàn người đẹp tranh giành sủng ái. Ngươi nếu như không thể được sủng ái, hàng đêm cô đơn tịch mịch khóc đến hừng đông. Ngay cả bọn hạ nhân cũng sẽ là thấy gió chiều nào theo chiều đó. Khanh nhi, tỷ tỷ hiện tại cảm thấy may mắn khi ngươi không lâm vào cảnh như vậy” Nàng khóc như mưa, thật sự động lòng người.
Đáng tiếc Phương Thiến vẫn lạnh lùng, không có chút biểu tình. Nàng bị người gọi là quý phi tỷ tỷ ôm vào trong ngực, lại không cảm nhận được một tia ấm áp.
“Khanh nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không không thoải mái? Ninh vương này thật là rất tàn nhẫn, hắn sao có thể đem hai chân muội muội đánh thành tàn phế. Khanh nhi, ngươi yên tâm, ngươi có bao nhiêu ủy khuất hãy nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định báo thù cho ngươi.” Nàng cố tự tức giận bất bình.
Phương Thiến vẫn là đang thờ ơ, cặp mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng không chút tình cảm, đạm mạc nhìn quý phi nương nương. Quý phi nương nương nước mắt như mưa, không ngừng dùng tú khăn mà chấm mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.