Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 2
Chương 2:
Tới giờ cơm trưa, Phương Thiến vẫn như trước nằm bất động trên giường. Không cử động.
Nha đầu ra ra vào vào, đem đồ ăn hâm đi hâm lại ba lần bốn lượt. Phương Thiến một chút cũng là không có ý định cử động cơ thể. Lắc lắc đầu, nha đầu có chút buồn bực, muốn tiến vào hỏi ý tứ Phương Thiến nhưng lại sợ Vương phi quở trách, chỉ biết bê đồ ăn đã nguội lạnh đi ra ngoài.
Ánh tà dương dần dần biến mất sau đường chân trời, sắc trời dần dần tối mịt.
Lúc nha đầu bưng đồ ăn vào lần thứ tư, Phương Thiến đã ngồi dậy.
Đôi mắt nàng bình tĩnh dõi theo nhất cử nhất động của nha đầu, khiến nha đầu cả người cảm thấy không được tự nhiên
Ba –
Chiếc đũa thuận theo tay nàng rơi xuống mặt đất
“Thực xin lỗi, Vương phi, thực xin lỗi, nô tỳ lập tức đi đổi một đôi đũa khác cho người.” Nha đầu sợ hãi vụng trộm nhìn nàng một cái.
Phương Thiến lại hướng tới nàng vẫy vẫy tay.
“Không cần, chiếc đũa còn có thể dùng. Bây giờ ta đi lại không tiện, phiền toái ngươi mang đồ lại đây.” nàng thản nhiên phân phó .
“Vâng.” nha đầu kinh hoảng quá độ theo sự phân phó của Phương Thiến, đem đồ ăn mang đến trước mặt nàng, đồng thời lấy tay áo xoa xoa chiếc đũa.
“Vương phi.”
Phương Thiến cầm đũa, nàng yên lặng bưng bát cơm lên, chậm rãi ăn.
Đã bao lâu rồi nàng chưa được ăn qua đồ ăn nóng hổi thế này. Nàng nghe mùi cơm thơm ngát, nụ cười như cánh hoa hơi hơi hướng lên.
Cái nhếch miệng kia thật nhẹ, không đủ trình độ một cái tươi cười, nhưng nha đầu ở bên đã là tròn xoe mắt ngạc nhiên.
” Sao nhìn ta như vậy, ta có vẫn đề g ì sao?” Phương Thiến nhìn ra được nha đầu này từ lúc mình tỉnh dậy vẫn luôn sợ hãi nhìn mình. Nàng nâng mâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu nha đầu.
Bùm một tiếng, nha đầu quỳ xuống .
“Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi.” Nha đầu không ngừng dập đầu, vầng trán nhỏ bật máu mà vẫn ko ngừng đập.
Thân thể này của nàng lúc trước khiến người ta e ngại vậy sao? Bất quá, Phương Thiến hơi ngưng mi, thân phận sát thủ của nàng, cũng từng là nỗi kinh sợ cho người khác, loại ánh mắt sợ hãi này, nàng cũng từng thấy qua.
Cái trán của nha đầu vẫn không ngừng mà đập xuống, phát ra từng tiếng binh binh giống như đầu kia vốn không phải của mình a.
Nàng phiền toái, khi muốn phất tay, ngoài cửa một phụ nữ trung niên sắc mặt khô vàng chạy vào liền quỳ gối trước mặt nàng. “Vương phi, tiểu Cúc là nha đầu vừa mới tới, nàng không hiểu quy củ, Vương phi, ngươi tạm tha nàng lần này đi.”
Phương Thiến trên mặt lạnh lùng, vẫn không nói cái gì.
“Thỉnh Vương phi từ bi, tha mạng cho nha đầu này.” Người đàn bà ai oán năn nỉ cầu xin.
Phương Thiến nhìn chằm chằm vào đóa hoa dính một chút máu trở nên hồng hồng, mê ly ở trên nền đá cẩm thạch rắn chắc, làm ột góc nào đó trong cơ thể nào cảm giác rục rịch.
Hai hàng lông mày trên mặt của nàng nhăn chặt, tay bắt đầu di động.
“Loan Ngọc Khanh, lời bổn vương cảnh cáo, ngươi căn bản không để vào mắt, có phải hay không? Hai chân của ngươi còn chưa đủ cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn của bản vương sao?” Đôi giày nhỏ màu trắng kia, lại xuất hiện trước mắt nàng.
“Các ngươi đều đứng hết lên, nơi này không có chuyện của các ngươi .” Ngự Thiên Kỳ bộ mặt ôn hòa đang dần đóng băng giương tay vung lên.
“Đa tạ Vương gia.” Người đàn bà mang theo tiểu Cúc sợ hãi rời khỏi phòng.
Phương Thiến vẫn là biểu tình lạnh lùng kia , một câu cũng không nói