Bạn đang đọc Phế Thổ Và An Nghỉ – Chương 20: Số 2
29 đẩy ra cửa chống cháy của căn phòng giữa hành lang.
Huyết dịch trong người An Nghỉ nháy mắt đông cứng, mồ hôi thấm đẫm trên trán lập tức biến thành mồ hôi lạnh —— một căn phòng tràn ngập người biến dị cao cấp, toàn bộ đều ngừng tay, quay đầu lại nhìn hai người họ.
Ở góc phòng có hai người biến dị vốn đang chơi bóng bàn, một bên bỗng trượt tay, do dùng sức quá mạnh mà cây vợt trong tay hắn xoay vài vòng, quả bóng cũng bị đánh văng ra, lộc cộc lăn đến trước mặt ba người —— An Nghỉ cúi đầu, nhìn thấy một con mắt xám xịt phủ đầy tro bụi.
Cậu lập tức xốc mặt nạ xoay người nôn thốc nôn tháo.
Cả căn phòng toàn người biến dị im lặng nhìn An Nghỉ chống tường nôn khan, 29 thản nhiên đá con mắt sang một bên, nhãn cầu bẩn thỉu lăn xuống dưới một cái bàn, khuất khỏi tầm mắt.
Một người biến dị phản ứng trước tiên, hỏi 29: “Sao lại là anh, đại ca đâu?”
29 mặt vô cảm nói: “Không biết, chưa về.”
Người nọ sửng sốt: “Nhưng rõ ràng tôi ngửi thấy mùi của đại ca mà.”
29 dựng ngón cái trỏ vào Phế Thổ đang đứng sau lưng mình, Phế Thổ thấy vậy giơ dụng cụ phát tán khí vị lên, giải thích: “Trước đây tôi từng gặp Số 2, ông ấy cho tôi một ống máu nhỏ, nói… Về sau nếu cần thì tới La thành, không chừng có thể giữ lại một mạng.”
Toàn bộ người biến dị trong phòng rõ ràng rất có hứng thú, vây quanh hắn hỏi: “Ô? Khi nào vậy?”
Phế Thổ im lặng tiến lên phía trước An Nghỉ nửa bước, che chắn cho cậu ở đằng sau, nói: “Chín năm trước.”
An Nghỉ nghe thế cũng nhỏm người dậy —— vốn dĩ cậu không ăn nhiều, vị chua loét tràn ngập trong dạ dày nhưng cũng không nôn ra được thứ gì.
Cậu lau miệng, nhìn sau gáy Phế Thổ, trong lòng vô cùng kinh ngạc —— không lẽ ống máu nhỏ kia thật sự thuộc về một người biến dị cao cấp?
Nghe qua có vẻ chính là kẻ cầm đầu ở đây, chẳng trách toàn bộ quái vật trong La thành đều nhận ra mùi hương kia, không dám tới gần.
Mọi người kỳ quái hỏi: “Thế nên chú em tới đây à? Sao chú biết đại ca còn sống?”
“Đã chín năm rồi…”
Một người khác lại nói: “Đúng vậy, sau chín năm làm sao biết đại ca còn ở La thành?”
Do tình trạng suy biến của sinh vật biến dị xảy ra không hề có dấu hiệu báo trước, dù là người biến dị cao cấp cũng có thể trong một đêm bị mã gien vứt bỏ, chớp mắt ra đi.
29 nhìn hắn: “Cậu không biết, chỉ đánh cược một phen.”
Phế Thổ gật đầu: “Bão cát quá mạnh, trạm dừng chân đã bị phá hủy, đợi ở bên ngoài cũng chỉ có đường chết.”
Một đám người biến dị nghe tin trạm dừng chân bị phá đều hưng phấn hẳn lên: “Mất trạm dừng chân rồi hả? Tức là sẽ càng có nhiều kẻ lữ hành lưu lạc bên ngoài đúng không?”
Phế Thổ và An Nghỉ nhìn ra sự hưng phấn lóe lên trong những con mắt đỏ thẫm: Đồ ăn! Đồ ăn!
Lúc này, một người biến dị bỗng nhiên chú ý tới An Nghỉ sau lưng Phế Thổ, “A?” một tiếng thò đầu qua, nói: “Trẻ con.”
Những cặp mắt đỏ tức khắc quay qua, phấn khích trong mắt đột ngột biến thành: Trẻ con! Trẻ con!
An Nghỉ bị một đám người biến dị vây quanh, giống như dê con rơi vào giữa bầy sói, cả người run lên bần bật.
Phát hiện hứng thú dị thường của những kẻ này đối với An Nghỉ, Phế Thổ cũng trở nên căng thẳng.
“Số 2” có chút quen biết với hắn còn chưa trở về, hắn cũng không xác định được đám người biến dị cao cấp này phân chia tổ chức thế nào —— liệu bọn chúng có vì kiêng dè chút máu trên tay hắn mà bỏ qua cho hắn và An Nghỉ?
So ra thì, trước đây hắn cũng từng nghe nói có một vài cá thể có máu thơm hơn hẳn những người khác.
Nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng hắn khó tránh khỏi khẩn trương, không tiếng động mò tay ra sau chạm lên khẩu súng bên hông.
Phế Thổ còn chưa kịp nghĩ phương án đối phó, An Nghỉ đã “Oa” một tiếng bật khóc.
Cậu hoàn toàn từ bỏ chống cự, rũ vai ngửa cằm, khóc đến không màng chút hình tượng nào nữa.
Mọi người đều hoảng sợ, một người biến dị vội vã phất tay xua đuổi đám đông: “Tránh ra tránh ra! Làm đứa nhỏ sợ rồi đấy!”
Tất cả ngượng ngùng lui lại mấy bước, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục săm soi cậu.
Chờ đến khi An Nghỉ từ khóc lớn biến thành thút thít nức nở, Phế Thổ mới nhỏ giọng hỏi cậu: “Có khát không?”
An Nghỉ tủi thân gật gật đầu.
Phế Thổ đưa bình nước của hắn cho cậu.
An Nghỉ vừa nấc nghẹn vừa ngửa cổ uống nước, qua hồi lâu mới lau lau nước mắt khôi phục bình tĩnh, trả bình lại cho hắn nói: “Không khóc.”
Phế Thổ không biết phải nói gì.
Có vài người biến dị lại tiếp tục vây đến, lũ lượt hỏi An Nghỉ: “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Sinh ra ở đâu vậy?”
An Nghỉ vừa mới nói “Không khóc”, nhưng bị một đám thú săn mồi vây quanh sít sao như vậy vẫn là bị dọa mức suýt tè ra quần.
Cậu trốn sau lưng Phế Thổ vùi mặt vào trong áo hắn, muốn ngăn cách khỏi thứ hương vị trên người bọn họ.
Ngửi thấy mùi hương đó, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh mẹ cậu nằm thoi thóp trên giường bệnh, bị độc phóng xạ tràn lan ăn dần ăn mòn lại hiện lên.
Một đám người biến dị giống như dụ dỗ mèo hoang bên đường, “Meo meo” nửa ngày cũng không thấy mèo con chịu thò đầu ra, rốt cuộc chỉ đành hậm hực tản đi.
29 khẽ hừ nhẹ một tiếng, tựa như cười lạnh, nói với Phế Thổ: “Chắc hai người cũng biết, người biến dị không có khả năng sinh sản, những kẻ đó đã rất lâu chưa thấy trẻ con, cho dù trước đó từng có con cái thì cũng…” Y không nói hết, nhưng Phế Thổ nghe hiểu —— trở thành sinh vật biến dị người không ra người quỷ không ra quỷ, sao còn có thể trở về bên người nhà.
“Cho nên nhìn thấy trẻ con, cảm thấy quý giá hiếm lạ thôi.” 29 nói.
Phế Thổ gật đầu, cũng hơi yên lòng, trở tay ôm lấy An Nghỉ vỗ về cậu.
Tròng mắt đỏ sậm không chút ánh sáng của 29 dời đi một chút, hỏi: “Cậu biết vì sao không?”
Phế Thổ khó hiểu hỏi lại: “Cái gì vì sao?”
29: “Vì sao Thượng Đế quyết định có vài kẻ dù bị trúng độc phóng xạ biến dị, nhưng vẫn để họ giữ lại trí tuệ và ký ức?”
Phế Thổ không biết nên đáp lại thế nào, chỉ lắc đầu.
29 nói: “Là vì muốn chúng ta trơ mắt nhìn chính mình diệt vong.
Cậu cho rằng khoảnh khắc diệt vong của nhân loại sẽ là cảnh tượng như thế nào? Do thiếu đồ ăn thức uống? Hay do bị quái vật biến dị tàn sát? Không.
Đó là khi chúng ta nhìn đứa trẻ cuối cùng trên Địa Cầu được sinh ra, rồi lại nhìn nó chết đi, mãi cho đến tận khi không còn một sinh mệnh mới nào có thể chào đời nữa.
Sau đó, tất cả đều tan biến.”
“Chúng ta cuối cùng sẽ kết thúc như vậy.” 29 nói.
Phế Thổ nói không nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn y.
An Nghỉ từ sau lưng hắn chui ra, yếu ớt lên tiếng: “Thật ra… Tôi cũng không còn nhỏ nữa, vừa mới tròn mười bảy tuổi rồi… Hơn nữa, ở trạm tị nạn của tôi có những đứa trẻ khác còn nhỏ hơn tôi rất nhiều.”
Tròng mắt 29 liếc tới chỗ cậu, An Nghỉ lập tức chôn mặt tránh đi.
Đối phương còn chưa đáp lại, đã bị thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý.
Y giật giật mũi, nói: “Đại ca về rồi.”
Không tới năm phút sau, quả nhiên có một người biến dị cao cấp đẩy cửa tiến vào.
Toàn thân gã phủ đầy đất cát, phong trần mệt mỏi, nhìn qua còn chật vật hơn cả Phế Thổ và An Nghỉ.
Gã có vẻ khá giật mình nhìn hai nhân loại trong phòng —— tuy rằng cái sự “giật mình” đó cũng chỉ là nhướn mày lên 2 mm —— hỏi: “Đồ ăn?”
An Nghỉ nghe vậy vội vã liều mạng lắc đầu.
Số 2 nhìn qua: “A, bạn nhỏ.” Lại chuyển qua 29: “Có thể ăn không?”
Ăn? Ăn!
An Nghỉ chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
29 giải thích ngắn gọn: “Ngửi thấy mùi máu của anh nên tôi ra ngoài xem thử.
Cậu này nói chín năm trước được anh cho một ống máu, nói có việc gì có thể tới tìm anh.”
Số 2 nhìn chằm chằm Phế Thổ rất lâu, Phế Thổ cũng phối hợp tháo mặt nạ xuống tùy gã đánh giá.
Một lúc sau, Số 2 dùng vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Ta cho cậu máu à?”
Quần chúng đỡ trán tỏ vẻ không dám nhìn thẳng —— đại ca nhà mình mắc chứng mù mặt quá nặng, xin hỏi nên giải quyết thế nào?
Phế Thổ cũng có chút bất lực, nhắc nhở gã: “Chín năm trước, trạm dừng chân cách nơi này 7km về phía tây, lúc đó tôi đi theo một đoàn thợ săn tiền thưởng hộ tống… con gái của ông đến Suhmati.”
Số 2 bừng tỉnh: “A! Là cậu cứu Leah!”
En-nờ ánh mắt hóng hớt lập tức bắn qua.
Số 2 giải thích: “Leah, con gái tao, bọn mày biết mà.”
Một người biến dị hỏi: “Con gái đại ca không phải sống ở trạm tị nạn sao? Là một đứa bé mà?”
Những người khác sôi nổi gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, trên ảnh chụp là một đứa bé.”
Số 2 rít gào: “Ảnh đó từ hai mươi năm trước rồi! Chúng mày không có đầu óc à!”
Quần chúng tỏ vẻ: “Ờ… Thoái hóa cả rồi, biến dị mà chịu thôi.”
Số 2 hết nói nổi, Phế Thổ cũng bày vẻ thảm không nỡ nhìn, nói: “Chín năm trước tôi mới gia nhập một lữ đoàn săn tiền thưởng, nhận nhiệm vụ hộ tống một tài nguyên sinh sản đến Suhmati.” Nói đến đây hắn nhanh chóng liếc nhìn Số 2 một cái, nhưng đối phương tựa hồ không có quá nhiều phản ứng khi nghe con gái mình bị gọi là “tài nguyên sinh sản”, vì thế hắn tiếp tục nói: “Trên đường có nghỉ lại ở một trạm dừng chân, lúc đó đồng đội của tôi muốn… ờ, ức hiếp cô gái kia.”
Đỉnh đầu mọi người hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Số 2 sửa lại từ ngữ uyển chuyển của Phế Thổ, nói thẳng: “Mấy thằng súc sinh kia muốn cưỡng hiếp Leah, sau đó bị cậu này giết sạch.”
Mọi người: “Ồ…”
Số 2 tiếp lời: “Lúc đó tao đã biến dị được mười mấy năm rồi.
Leah từ nhỏ sống trong trạm tị nạn, tao cũng không có cơ hội gặp con bé.
Nhưng biến thành quái vật thực ra cũng có vài điểm tốt, ít nhất mùi máu sẽ không nhận sai.
Lúc đó tao ngửi thấy mùi của Leah, khi đuổi đến nơi thì phát hiện cậu này đã giải quyết xong cả rồi.” Sắc mặt y hơi trầm xuống, nói với Phế Thổ: “Nếu không có cậu, dù với tốc độ của ta đi từ nơi này cũng chưa chắc đã tới kịp ngăn cản bọn chúng.”
Quần chúng hóng cực mạnh: “Sau đó thì sao?”
Số 2 nhún nhún vai: “Sau đó tao cho cậu ta ít máu, nói về sau nếu có yêu cầu có thể đến tìm tao hỗ trợ.”
Quần chúng nổi khùng: “Đoạn này nghe rồi, còn con gái đại ca cơ?”
Số 2: “Con bé không biết tao đến, tao đứng bên ngoài trạm dừng chân, không vào gặp cũng không nói chuyện với nó.”
Mọi người nghe xong sửng sốt, sau đó lại rơi vào một khoảng trầm mặc, không biết nghĩ đến cái gì, trong nhất thời không còn ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Phế Thổ mới nói: “Chỉ là không ngờ…”
Số 2 có vẻ rất dễ tính, cũng không buồn bực chút nào, nói: “Không ngờ ta còn sống đúng không.
Ta cũng không ngờ luôn, haha, cậu xem, đến Số 1 cũng chết rồi.
Hiện tại ở La thành ngoài ta ra chỉ có 29 là người đã biến dị lâu nhất.”
Lúc này, An Nghỉ vẫn luôn không rên một tiếng bỗng nhiên mở miệng, thanh âm giòn giã vang lên: “Tên của các người, đều là con số sao?”
Số 2 nhìn qua, rất hứng thú mà nói: “Đúng vậy, ta là Số 2.” Lại chỉ qua từng đứa một: “29, 56, 57, 70…”
An Nghỉ ngẩn người: “Ồ…”
Có một câu vẫn chưa nói ra quanh quẩn trong lòng mọi người: Nếu đã không phải nhân loại, cần gì phải dùng đến tên và thân phận như loài người, đối với chính mình hay người nhà đều là một loại sỉ nhục và khinh nhờn.
Cái tên do cha mẹ ban tặng, không phải dùng để gọi một con quái vật.
Nhưng thâm tâm An Nghỉ lại nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác: Cơ mặt những người biến dị cao cấp này dường như không được linh hoạt cho lắm, tất cả lộ ra đều là mặt than, trước kia cậu cảm thấy chỉ có mỗi Phế Thổ mới mang bộ mặt quan tài như vậy, quả thật là đã trách lầm hắn rồi.
Một trận gió sắc nhọn rít qua, gào thét giữa bầu trời cao thẳm nơi phố thành, tất cả mọi người không hẹn mà cùng mà trông ra ngoài —— gió bão đã đến, đối với những nhân loại sinh sống trên Phế Thổ, ngày mai so với hôm nay sẽ lại là một ngày càng thêm gian nan..