Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 11: Ly Biệt


Bạn đang đọc Phế Thổ Và An Nghỉ – Chương 11: Ly Biệt


Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)
Biên tập: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Đã hai tuần trôi qua An Nghỉ không nói chuyện với Phế Thổ.
Từ sau hôm thấy phòng nhân giống được dọn dẹp sạch sẽ, hết thảy đều có vẻ trở nên gấp gáp —— Phế Thổ bị gọi ra thực hiện một cuộc “trò chuyện” khẩn cấp, khuôn mặt lạnh tanh của hắn cực kỳ miễn cưỡng mà biểu lộ một chút giật mình —— đối mặt với yêu cầu của trạm tị nạn, hắn tỏ vẻ bản thân cần “suy xét một chút”, tiện tay kéo dài thời gian.

Nhưng trên thực tế, hai người họ đều âm thầm bận rộn, chuẩn bị thuốc thang, vật tư và đồ ăn để rời khỏi trạm.
Không sai, đứa nhỏ An Nghỉ của trạm tị nạn, sắp rời khỏi nơi này.
Cậu phụ trách viết ra tất cả những đường hầm ẩn trong trạm cùng với thời gian thay ca, Phế Thổ dựa vào đó kiểm tra đối chiếu, hai ngày sau mang theo ghi chép trở về, giao nhiệm vụ tiếp theo cho cậu.

Có đôi khi, An Nghỉ muốn cùng hắn nói chuyện khác, làm nũng, hắn sẽ cho cậu một nụ hôn bổ sung năng lượng, sau đó lại vội vàng rời khỏi.
An Nghỉ biết, đó là tỏ ý “Tương lai còn dài”.
Ngoại trừ khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này, cũng chỉ có lúc ăn cơm hai người mới có thể chạm mặt.

Lúc Phế Thổ rời khỏi nhà ăn sẽ luôn vừa vặn đi lướt qua An Nghỉ đang bước vào, hắn sẽ lặng lẽ bóp nhẹ tay cậu, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
Trước đây không phải An Nghỉ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày bản thân cậu rời khỏi nơi này —— cô độc một mình mà đi, giống như những chiến sĩ mang theo quyết tâm không sờn, giống như vô số những người lớn tuổi từng rời đi trước đó, tuy bi thương, nhưng không hề day dứt.
Vậy mà cuối cùng cậu lại rời đi theo cách thế này, vừa rườm rà vừa âm thầm lặng lẽ, nhìn qua lại tràn ngập mùi vị dối trá và lừa gạt.
Buổi sáng còn đỡ, khi đêm xuống, An Nghỉ sẽ nhìn chằm chằm ván giường phía trên mà ngẩn người —— Một chốc lại suy nghĩ liệu sau này cậu có thể sinh tồn trên Phế Thổ không, một chốc lại tưởng tượng không biết sau khi đi rồi mọi người ở trạm có còn nhớ đến cậu.

Có đôi khi cậu cũng không rõ quyết định của mình liệu có quá mức qua loa, nhưng giây lát sau lại cảm thấy nếu không như vậy thì những kết quả khác cũng càng khó tiếp thu.
Cho dù là Phế Thổ ở lại làm tình với phụ nữ sinh con đẻ cái, hay là để hắn một mình rời khỏi —— giống như trước nay chưa từng ghé qua.

Vài năm sau những người khác trong trạm có lẽ sẽ còn nhớ mang máng đã từng có một người bên ngoài ghé đến, chỉ có mình An Nghỉ biết đôi mắt phía dưới lớp tóc rũ trên trán hắn trông như thế nào.
Ngày hai người hẹn nhau rời đi là một ngày thứ tư rất đỗi bình thường.
Sáng sớm, An Nghỉ đột nhiên mở mắt —— chuông báo rời giường còn chưa vang, toàn bộ ký túc xá chỉ có những tiếng ngáy rất nhỏ, đèn khẩn cấp trong góc tường lặng lẽ lóe sáng, cả thế giới chìm trong không khí tĩnh mịch.


An Nghỉ nghĩ, cậu đã từng tưởng tượng vô số lần về ngày này, vậy mà cuối cùng nó thật sự đã đến rồi.
Sau đó cậu cứ mở to hai mắt như vậy, không nhúc nhích, cho đến tận khi chuông báo rời giường kêu vang, xung quanh truyền đến tiếng ván giường kẽo kẹt và tiếng vải vóc ma sát với nhau, An Nghỉ mang theo khuôn mặt vô cảm ngồi dậy mặc quần áo.
Cậu vẫn như thường ngày theo mọi người lên lầu ăn sáng.
Hôm nay cậu cố ý chọn vị trí ngồi trong góc, ôm khay đồ ăn quan sát mọi người xung quanh —— đa số vẫn còn buồn ngủ uể oải, cũng có vài người câu được câu chăng nhỏ giọng trò chuyện, tất cả đều mặc áo khoác xanh xám và quần rộng xám đậm, chiều cao vóc dáng và màu tóc đều tương tự nhau.

Ý nghĩ giống như đang ngồi trong một sảnh đường toàn người nhân bản khiến An Nghỉ bất chợt rùng mình.
Nhưng ngay sau đó, đã xuất hiện một người hoàn toàn khác biệt bước vào.

Hôm nay Phế Thổ tới nhà ăn sớm hơn bình thường, hắn cao hơn hẳn những người khác, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ —— Phế Thổ đã cắt hết chỗ tóc che kín mắt, để lại một mảng tóc ngắn dán sát da đầu, lộ ra vành tai sạch sẽ và hai chiếc khuyên tròn màu bạc.

Hắn còn cạo râu, để lộ một hình xăm kéo dài phía sau cổ, vầng trán lập thể cùng xương gò má thản nhiên đón lấy ánh sáng trắng, hốc mắt thật sâu bên dưới mi cốt, sống mũi như chim ưng, vừa mạnh mẽ vừa rắn rỏi, đẹp trai đến mức An Nghỉ suýt chút nữa trào máu mũi.
Có mấy bàn liên tục quay đầu lại nhìn, nhà ăn lặng đi trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu xôn xao.

Phế Thổ mặc kệ, một tay tiếp nhận khay đồ ăn, ánh mắt lướt qua một vòng đại sảnh đối diện với An Nghỉ.
Hắn khẽ nhướn mày một cái rất khó phát hiện với cậu, lộ ra một nụ cười thoáng qua.
An Nghỉ phải vô cùng nỗ lực khống chế tần suất hô hấp của mình mới không đến nỗi run bắn lên.
Sau cái chạm mắt, hai người cũng không nói chuyện.

An Nghỉ ăn xong thì trả lại khay đồ, lướt qua cạnh bàn Phế Thổ rời đi, bước chân cũng chưa từng chậm lại.
Cậu biết mình sẽ không dừng lại, cũng sẽ không quay đầu, cậu phải rời khỏi trạm tị nạn phóng xạ này, rời đi toàn bộ thế giới mười sáu năm sinh mệnh của cậu.
Sau đó An Nghỉ vượt qua một ngày ngắn nhất mà cũng dài nhất ở trong trạm.
Cậu không kìm được mà dừng chân lại trên hành lang mỗi một tầng lầu —— trên bức tường cạnh ống nước kia, mẹ đã từng khắc lên đó những nét gạch đo chiều cao cho cậu, mỗi một nét gạch như ghi chép lại quá trình trưởng thành của cậu.

Lúc này cậu đã cao hơn gạch trên cùng rất nhiều, nhưng không còn ai giúp cậu đo đạc nữa.
An Nghỉ đưa lưng về phía vách tường, sờ soạng trên đỉnh đầu vẽ ra một đường thẳng, bên cạnh viết “Mẹ ơi, tạm biệt”.
Sau đó, cậu đi vào kho hàng nhỏ lần đầu tiên được giao nhiệm vụ.


Cậu không có chìa khóa, nhưng dùng mấy sợi đồng là có thể dễ dàng chọc mở.

An Nghỉ tìm thấy trong góc phòng một cái ghế dựa bằng da nhân tạo lung lay sắp đổ —— Trước đây cậu và Điền An luôn tranh nhau ngồi lên cái ghế này, mãi cho đến khi lớp da bọc ngoài rạn nứt, bông vải bẩn thỉu bên trong rơi ra.
An Nghỉ đi đến phòng chiếu phim mà cậu yêu thích nhất, lần lượt sờ qua từng hộp đựng phim, chỉ có mười hộp nhưng vẫn được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, lại sờ đến bộ 《 Thelma & Louise 》nhiều hơn mấy lần, xác nhận đã nhớ rõ mỗi một chi tiết trong phim, mới thu tay lại.
Ông lão quản lý phòng chiếu đúng lúc đi ngang qua, cười với cậu: “Sắp tới sinh nhật An Nghỉ của chúng ta rồi, đến lúc đó sẽ chiếu bộ phim mà con thích xem nhất nhé.”
An Nghỉ nhìn ông —— nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua và hai bên thái dương bạc màu, bỗng nhiên ý thức được mọi thứ cũng không hoàn toàn giống như cậu nghĩ —— Sau khi mẹ qua đời, cậu cho rằng mình đã mất đi người thân cuối cùng.

Nhưng không, mỗi một người ở nơi này đều là người thân của cậu, cậu không phải con của họ, nhưng đồng thời cũng chính là con của họ.
Chỉ là, thanh xuân của cậu trải qua ở nơi này, lại không thể ở lại đây cả đời.
Vì thế An Nghỉ cũng cong mắt mỉm cười với ông —— cho dù trong lòng cậu biết rõ mình sẽ chẳng thể xem được bộ phim đó nữa.
An Nghỉ đi tới trạm lọc nước cậu đã làm việc suốt ba năm, Lid nhìn thấy cậu, kinh ngạc mà rón rén đi ra cửa, nhỏ giọng nói: “Sao ông còn chưa xuống dưới, cẩn thận lại bị phát hiện bỏ bê công việc đấy.”
An Nghỉ còn chưa kịp trả lời, cậu ta đã vui vẻ nói tiếp: “Cơ mà sau khi ông đi, bọn họ rốt cuộc cũng chịu thay van nước rồi, biến áp tự động, còn có chốt an toàn nữa, nhất định ông sẽ thích.

Hai ngày nữa chú Oneear nguôi giận, ông có thể quay về dùng rồi.”
An Nghỉ muốn giang tay ôm chầm lấy cậu ta, nhưng đó chỉ là ý niệm thoáng qua trong nháy mắt, cậu gật gật đầu, nói: “Cái cũ cũng rỉ sét đến mức không nhìn ra hình rồi, nên thay sớm mới phải.”
Cuối cùng, cậu về lại tầng 12, về với cái nơi cất giấu những bí mật vui sướng nhất của cậu cùng một tình yêu cấm kỵ.

Cậu kiểm tra lại một lần nữa ba lô hành trình giấu trong góc phòng, cẩn thận đối chiếu với danh sách Phế Thổ đưa cho, sau đó lại cất kỹ về chỗ cũ, trở về ngồi trước bàn chưng cất, lẳng lặng chờ tới thời điểm ly biệt.
5 giờ chiều, là thời khắc yên tĩnh nhất trong trạm tị nạn.
Cơn buồn ngủ buổi chiều đã lên tới đỉnh điểm, chỗ nước uống mới lấy buổi sáng cơ hồ đã thấy đáy, cách giờ cơm tối vẫn còn một lúc nữa, bề mặt Phế Thổ đang đón nhận đợt nắng cháy kinh khủng nhất, các loài sinh vật biến dị thoi thóp thở.
An Nghỉ đặt ba lô hành trình vào một cái xe đẩy, dùng áo choàng trắng trong phòng khám phủ lên, thần sắc như thường mà đẩy vào trong thang giếng.

Thang giếng chậm rãi đi lên, lúc tới tầng 6 hiếm thấy mà dừng lại ở một độ cao chính xác.


Phế Thổ đã đứng sẵn từ trước lập tức bước vào, giống như hắn chỉ tiện đường đi nhờ.
An Nghỉ nói: “Lần này thật sự là lưng lửng vừa đẹp.” Giống như cậu chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu với người đi cùng.
“Sau này sẽ không có lưng lửng vừa đẹp nữa.” Phế Thổ nói, hai tay hắn buông thõng, hai chân hơi tách ra, mắt nhìn thẳng phía trước: “Bên ngoài chỉ có 0 và 100, 100 là sống, 0 là chết.”
Hắn nghiêng mặt, cúi đầu nhìn An Nghỉ: “Em chắc chắn chứ? Chuẩn bị tốt cả rồi?”
An Nghỉ nói: “Em chắc chắn 100.”
Hai người không chút trở ngại mà đi vào tầng 2, giữa đường vậy mà cũng không gặp thêm ai khác.

Phế Thổ vịn xe đẩy, An Nghỉ nhanh chóng phá khóa cửa phòng thứ ba bên phải hành lang —— đây là một kho vũ khí cỡ nhỏ, nối thông với đại sảnh trên mặt đất, để khi bị người biến dị xâm lấn có thể nhanh chóng tiếp viện.

Hai người chia ba lô hành trình đeo lên lưng —— trong ba lô của An Nghỉ chỉ có một ít đồ lặt vặt, cậu đeo mặt nạ phòng hộ, bên trên gắn tâm lọc khí.

Phế Thổ quyết đoán lấy từ trên giá xuống một loạt súng ống đạn dược và lõi tiếp năng lượng, toàn thân vác hơn 40 kg.
An Nghỉ kéo thang dựa tường xuống, leo lên vài bậc, chậm chạp chưa đẩy ra nắp hầm trên đỉnh đầu —— Phế Thổ đứng bên dưới hai tay chống thang, hai người đồng thời lẳng lặng chờ đợi.
Phía trên là nơi được phòng vệ nghiêm ngặt nhất, cũng là chỗ thưa thớt nhất trong trạm tị nạn.

Nghiêm ngặt là từ ngoài đi vào —— bất kể con người hay quái vật, muốn vào trong trạm tị nạn đều rất khó khăn.

Mà thưa thớt là từ trong đi ra —— trừ khi bị ép buộc, thật sự hiếm có ai chủ động rời khỏi.
An Nghỉ nhìn đồng hồ, trong tai bắt được một chút tiếng động nhỏ bé, cậu biết đó là dấu hiệu sắp thay ca.

Bọn họ sẽ kiểm tra một lần cuối cùng các thiết bị, sau đó đi xuống tầng 2, cũng chính là căn phòng bên cạnh, giao ban lại cho đồng nghiệp ca sau.

Hơn nữa mỗi lần nhóm trực ban rời khỏi đại sảnh thay ca sẽ khóa lại lớp cửa thứ hai bằng Cubic Boron Nitride (CBN)[1] siêu nặng, giữa khoảng thời gian đóng mở, có năm phút để bọn họ tận dụng.
[1] Vật liệu nano siêu cứng CBN hay còn được gọi là Elbor có nhiều ưu điểm nổi trội, đặc biệt độ cứng của nó còn vượt xa cả kim cương.
Âm thanh đóng cửa nặng nề truyền đến, An Nghỉ lập tức xoay mở nắp hầm bò ra ngoài.

Cậu vội vã chạy đến bên cạnh cửa chính, bắt đầu mở từng lớp khóa —— cánh cửa này chỉ có rất nhiều khóa tự động, ngoài ra không còn gì khác.
Phế Thổ cẩn thận đóng lại nắp hầm trên mặt đất, cũng đi qua xem cậu mở cửa —— đây là lần đầu tiên An Nghỉ tự mình làm chuyện này, vô cùng không lưu loát, lực tay lại không đủ lớn, có vài ổ khóa dạng van xoay cậu cũng không đẩy nổi.

Phế Thổ vội vươn tay ra giúp cậu, thiếu chút nữa vặn ngược hướng mà khóa chết luôn cái ổ đó.
Tuy biết rõ chỉ là ảo giác, nhưng An Nghỉ vẫn cảm thấy như cậu nghe được âm thanh thang giếng đang đi lên.

Trên trán An Nghỉ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng —— cậu mặc quần áo bảo hộ dày cộm, lại đang đứng ngay trên mặt đất nhiệt độ cao, tim đập như trống nổi.

Rốt cuộc, lớp khóa cuối cùng cũng lạch cạch mở ra, Phế Thổ dùng sức đẩy, ánh sáng chói mắt lập tức xông vào từ bên kia kẽ hở.
An Nghỉ ngây ngẩn cả người.
Cậu trợn mắt nhìn vệt sáng gay gắt màu đỏ vàng này, tựa như không hề nhận biết nó, lại tựa như không cách nào tin nổi nó là thật.

Mãi đến khi Phế Thổ kéo tay cậu, túm lấy cậu phóng ra ngoài, lại xoay người đẩy cửa về.
Mặt sau cánh cửa cực lớn lách cách tự động khóa lại, An Nghỉ bị ánh nắng đâm thấu căn bản không mở nổi mắt, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống —— Giày của cậu đang đạp lên đất cát vàng úa, giẫm lên tầng biểu bì khô khốc, đạp lên mặt đất nứt nẻ.
Thứ màu vàng này —— trên trời dưới đất, mênh mông vô tận, chỉ toàn một màu vàng.

Nhiệt độ cực cao khiến đường chân trời phía xa càng trở nên méo mó.

Yếu ớt như một xác lá rụng, to lớn như vũ trụ bao la.
“Đừng khóc, tiết kiệm chút nước đi.” Phế Thổ nói: “Chào mừng đến với Phế Thổ.”
=============
#Tác giả
Có người thắc mắc trạm tị nạn có tài nguyên công nghệ kỹ thuật cao như thế, tự sản xuất đồ ăn thuốc men mà sao không biết thụ tinh nhân tạo, làm một ăn mười vừa dễ bảo quản vừa dễ thành công, tự nhiên tốn công nuôi thêm một slot mà lại không an toàn.
Thì như này:
– Tài nguyên trên Phế Thổ phân bố không đồng đều, có trạm mạnh về khoa học kỹ thuật có trạm mạnh về tài nguyên tích trữ.

Công nghệ của trạm 2397 chủ yếu tập trung ở ba mảng lớn là ăn, uống và dược phẩm, là những thứ cơ bản để sinh tồn.

Năng lực sản xuất ở đây cũng chỉ dừng ở mức miễn cưỡng kéo dài sinh mệnh.
– Trước đây trạm tị nạn từng bị bùng nổ dân số, dẫn đến một bộ phận già hóa và nhiều đứa trẻ cận huyết, giao phối cũng không tự chủ nên hầu như toàn bộ đều có quan hệ thân cận.

Sau này mới hình thành vấn nạn sinh đẻ —— còn trước đó thì họ lo chuyện tư liệu sản xuất hơn, chắc không có ai rảnh đi nghiên cứu thụ tinh nhân tạo haha.
– Những công nghệ kỹ thuật tiên tiến nhất đều đã bị loài người ở “đỉnh cao” thâu tóm và tập trung về Suhmati, những thành phần còn sống trong trạm tị nạn thực chất đều là tầng lớp lạc hậu.
– Nếu trạm tị nạn mà nghe được đề xuất của bạn chắc giờ này Phế Thổ đang nằm trong bụng con chuột biến dị nào đó hoặc chết khô luôn trên sa mạc rồi *nam chính đứng ở cửa run lẩy bẩy*
Tui giải thích vậy có hợp lý chưa ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.