Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 14: Bôi Đen Hình Tượng Nữ Sinh Viên


Đọc truyện Ở trong game thần quái sinh bánh bao – Chương 14: Bôi Đen Hình Tượng Nữ Sinh Viên

Editor: Xoài

【Thế giới trước hoàn thành cấp A, có thể nhận được manh mối thế giới tiếp theo.

【Đèn lồng da người】

Nhận được manh mối bốn chữ, Trần Thải Tinh sững sờ cảm nhận được nguồn khí lạnh xâm nhập vào người, màn hình lập tức bật lên “Sử dụng đạo cụ” và “Mua thêm đạo cụ”. Bởi vì khi tiến vào thế giới tiếp theo, thương thành sẽ đóng, chỉ có thể mở tại thời điểm ra và vào mà thôi.

Muốn mua thứ gì phải nhanh chóng mua ngay.

Trong người Trần Thải Tinh có một khoản tiền kếch sù mười hai đồng tiền vàng, vẫn muốn xem thử có những đạo cụ gì, từ tên của đạo cụ có thể tham khảo những nguy hiểm có khả năng phải đối mặt. Rõ là cậu đã quá cả nghĩ rồi.

Lá bùa, kiếm gỗ đào còn có thể lý giải, thanh âm ngọt ngào, khoai tây chiên vị cẩu huyết cái gì đó, Trần Thải Tinh không hiểu rõ lắm. Cuối cùng móc mười đồng tiền vàng mua hai cái bùa bình an loại thường nhất.

Số tiền kếch sù chỉ còn lại hai đồng. Khóc không thành tiếng…

Ràng buộc đồng đội. Màn hình dần hiện ra hơn mười người chơi đã từng cùng tham gia với cậu, tên người chơi đã chết ở [Viện bảo tàng tượng sáp] đã biến thành màu xám màu xám, Trần Thải Tinh một mực tìm kiếm lại không thấy Tiểu Cửu, sửng sốt một chút, tìm kiếm lần nữa, tại hàng cuối cùng tìm được Nguyên Cửu Vạn.

Hù chết cậu rồi.

Trần Thải Tinh nghĩ, mình hai mươi bốn tuổi, đã bắt đầu mắt mờ chân chậm, nhất định là tại quãng thời gian trước tăng ca quá nhiều rồi.

【Xác nhận sử dụng đạo cụ ràng buộc với người chơi Nguyên Cửu Vạn? 】

Xác nhận.

Trần Thải Tinh đơn giản trả lời. Tại thời điểm xác nhận có sử dụng đạo cụ hay không, Trần Thải Tinh lại nghĩ đến đạo cụ ngụy trang không cần thiết kia, vốn bài xích, bỗng dưng cậu thông suốt, hoặc là nơi nào đó trong não cậu được khai sáng, hoặc có thể là…Dù sao chính là một cảm giác rất thần bí, khi cậu muốn nói từ chối thì bỗng nuốt trở lại, Trần Thải Tinh run rẩy sờ sờ cái bụng của cậu.

Đờ mờ…

Lần này là cậu không thèm ngâm thơ nữa.

Cậu luyện nửa năm được bốn múi cơ bụng, sau khi từ bảo tàng tượng sáp đi ra, chưa tận hưởng được bốn tháng, nó lại biến mất.

Cảm xúc thiệt là vi diệu.


Trần Thải Tinh không thể quen thuộc hơn nữa, im lặng thật lâu như một thế kỷ đã trải qua, trò chơi nhắc nhở cậu đã gần hết thời gian, Trần Thải Tinh lúc này mang khuôn mặt quái lạ cùng chút cảm giác xấu hổ, xen lẫn một chút cảm giác hưng phấn, mình cmn là thiên tài, mở ra ba lô lấy đạo cụ ngụy trang.

Sử dụng.

Đã từng ghét bỏ, xem nó như đạo cụ không cần thiết, hiện tại lại có ích ghê!

Tóc dài đẹp mắt, vừa đen dài lại thẳng, độ dài này thật là lí tưởng. Mái tóc đương nhiên là vừa dài vừa mượt, bọn cậu là họa sĩ, thức đêm nhiều sẽ hói đầu, tuy rằng cậu còn trẻ, sẽ không có dấu hiệu đường chân tóc lui về phía sau, nhưng mà vẫn là đẹp mắt hơn nhiều. Làn da trắng sứ, nhẵn nhụi không một cọng lông. Mặt mũi? Nên thanh tú một tẹo. Giọng nói cũng muốn dễ nghe một tẹo.

Ngực?

Không không không, này cũng không cần, cậu không có ý kiến gì với cúp A. Cực kỳ hài lòng.

Đùa à?

Tuyệt đối không nên động tới ngực, lướt qua phần này.

Trần Thải Tinh nhìn thấy trên hình ảnh hình tượng mới của chính mình, cảm giác có phần xấu hổ.

【Tiến vào thế giới đèn lồng da người, đếm ngược 3,2,1…】

Núi cao trùng trùng điệp điệp, nguy nga kiên cường, bụi cỏ xanh um tươi mát. Tuy nhiên, bất kể cây cối che chắn như thế nào đi nữa, thì tháng tám cũng là tháng nóng nhất của mùa hè, trên đường đất nhỏ hẹp có bảy, tám người vây quanh, có người khóc sướt mướt, có người bình tĩnh ngồi trên tảng đá dưới tán cây, cởi xuống áo khoác ngồi xuống bên cạnh, lấy tay quạt gió, mang theo từng tia cảm giác mát mẻ.

“… Đây rốt cuộc là đâu? Mấy người là bọn buôn người sao?”

“Cầu xin mấy người, đưa tôi trở về có được hay không? Tôi có thể đưa tiền cho mấy người.”

Bốn bề toàn là núi, con đường nhỏ nối thẳng lên núi, ngọn núi cao lớn bị mây mù bao phủ, làm người nhìn quáng mắt. Không hiểu vì sao xuất hiện ở đây, Lưu Sa Sa hoang mang lo sợ, nhớ tới ở trên diễn đàn có thấy qua phương pháp bắt cóc của bọn buôn người.

Cô là vốn đứng tại cửa hàng đã hẹn đợi bạn tới cùng đi dạo phố, trong lúc chờ bạn tới cô có đi vào nhà vệ sinh, bỗng dưng mắt tối sầm lại, người đã tới đây. Trên diễn đàn nói qua có loại thuốc mê làm cho phái nữ té xỉu trong nháy mắt, Lưu Sa Sa mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng không tìm được cách giải thích nào khác.

Duy nhất hợp lí chính là những người này hạ thuốc mê sau đó bắt cóc cô.

“Này, mấy người nói gì đi.”

Một cô gái tóc ngắn đang quạt gió ngồi dưới tán cây liếc nhìn Lưu Sa Sa, nói: “Chờ một hồi thì cô sẽ biết.”


Lưu Sa Sa có nói gì nữa thì mấy người kia với thái độ bình tĩnh cũng sẽ không chú ý tới cô, chỉ có cùng mấy người khác hợp lại, dùng di động đánh chữ thương lượng làm sao chạy đi. Phát hiện bản thân bị đem tới chỗ này, Lưu Sa Sa trước tiên muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại đi động lại không có tín hiệu.

“Làm sao mà NPC còn chưa tới?”

“Chờ một chút.”

“Nóng chết rồi, lề mà lề mề.”

Ba người dưới tán cây nói chuyện, nhìn qua hẳn là có quen biết nhau. Có một người đàn ông lên tiếng: “Nóng chết rồi, ai biết lần này sẽ là mùa hè, tôi còn đang mặc đồ mùa thu đây.”

“Lý Hiên, anh đúng là người già có khác, đồ mùa thu chưa gì đã mặc vào, tôi chỉ mặc mỗi cái quần bò… ”

“Đợi lát nữa rồi nói tiếp, có người đến, không biết có phải là NPC hay không.” Trong ba người duy nhất chỉ có một cô gái, tên là Hạ Đình đang nói, cũng chính là người mới vừa cùng Lưu Sa Sa tiếp lời.

Ba người nhìn sang, đường đất trên cao quanh co khúc khuỷu, cỏ dại mọc um tùm, có hai bóng người một lớn một nhỏ, đi phía trước là một cô gái tóc dài trẻ tuổi, bên cạnh có một đứa trẻ đi theo.

Chờ hai người đến gần, mọi người nhìn vẻ ngoài của cô, cô gái kia một đầu tóc dài đen mượt, làn da trắng nõn, gò má có chút ửng đỏ, cả người dưới ánh mặt trời trắng trắng hồng hồng, đôi mắt hơi dài hẹp có chút cao ngạo, sống mũi cao rất thanh tú, môi đỏ như trái đào, mặt mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp.

Tầm mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn, cô gái ăn mặc đơn giản, một chiếc áo T-shirt rộng lớn phối hợp với quần thể thao, có điều…

“Phụ nữ có thai?” Biểu cảm của Lý Hiên có chút thất vọng.

Đồng đội Lý Hiên không thấy biểu cảm của hắn, không thèm để ý nói: “Đoán chừng là NPC, nếu không một cô gái có thai cùng với một đứa trẻ, vào trò chơi này rất nhanh sẽ hẹo á. Nhất là nhìn hai người coi như khá là bình tĩnh, không thể nào là người chơi.”

Cô gái xinh đẹp đang mang thai cùng đứa bé trai sắp đến trước mặt bọn họ, mấy người dường như đều ngầm hiểu, không nói nữa, mấy người mới hợp lại kia, cũng ngừng giao lưu với nhau.

“Tiểu Cửu, có nóng không?”

Cô gái xinh đẹp có thai có giọng nói thanh thanh, không ngọt ngào, rất đặc biệt, êm tai dễ nghe. Lý Hiên trong lòng có suy nghĩ, nhìn gần vị NPC này, càng cảm thấy thật xinh đẹp, làn da trắng đến phát sáng, khắp người trên dưới nhẵn nhụi, dáng người cao gầy, mặc quần thể thao cũng không che được đôi chân dài thẳng tắp, nếu không phải nhìn chính diện, chắc cùng không nhìn ra được là cô đang mang thai.

“Không nóng chút nào cả chị à.” Đứa bé trai được gọi là Tiểu Cửu nói.

Mọi người chỉ thấy người phụ nữ có thai cùng đứa bé trai tìm một cái cây có bóng râm để đứng.


Lý Hiên cùng Hạ Đình nhìn nhau một cái, hình như không phải là NPC? Hai người trao đổi ánh mắt một cái rồi trở về, Lý Hiên dẫn đầu đứng lên, đi tới bên cô gái có thai đang dưới tán cây bên kia, chào hỏi: “Cô khỏe không, tôi tên là Lý Hiên, xin hỏi cô là người chơi sao?”

“Đúng, tôi là Nguyên Tinh, em trai tôi Nguyên Cửu.” Nguyên Tinh, cũng chính là Trần Thải Tinh mặt không biến sắc nói.

Hắn mặc đồ giả gái không nói, lại không biết xấu hổ ngụy trang thành phụ nữ có thai, chuyện này vẫn là thay nên thay tên đổi họ sao cho phù hợp. Trần Thải Tinh vỗ đầu một cái cùng họ với cậu nhóc vậy, đơn giản mà.

“Nguyên Tinh, tên thật là dễ nghe.” Lý Hiên bắt chuyện nói xong có chút ngượng ngùng, bản thân dường như bị mất trí, đối phương là phụ nữ có thai. Vì vậy lập tức xoay chuyển đề tài, “Các cô cũng là oldbie? Đừng hiểu lầm, tôi thấy hai người rất bình tĩnh, không giống như là người mới.”

Thất sách!

“Tôi, tôi đang mang thai, em trai tuổi lại nhỏ, ở thế giới trước người tốt bụng rất nhiều, cho nên là…” Trần Thải Tinh trong cái khó ló cái khôn, lần đầu cậu giả gái không biết làm sao nũng nịu như mấy cô ấy mà gọi anh xưng em, chỉ có thể muốn nói lại thôi, còn lại dựa vào đối phương tự mình não bổ.

Lý Hiên mang vẻ mặt thông suốt rõ ràng, dịu dàng nói: “Đúng vậy, dù sao ngươi lớn bụng cũng không tiện, em trai cô vẫn còn nhỏ, mọi người phải giúp đỡ nhiều hơn.”

“Anh thật là người tốt.” Trần Thải Tinh rất hào phóng phát một tấm thẻ người tốt.

Phát xong cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Lần đầu cậu giả gái lại có tiềm chất trở thành em gứa trà xanh muốn gì được nấy…

Lý Hiên nhận phiếu người tốt cũng không vui vẻ mấy, lộ ra một nụ cười thân thiện, chủ động nói: “Tôi đã vượt qua ba thế giới, nếu cô sợ sệt điều gì, hoặc có chuyện cần giúp đỡ, cứ tới tìm tôi.”

“Chị ý mới không cần.” Nguyên Cửu Vạn đột nhiên mở miệng không vui nói, cánh tay nhỏ ôm chặt Trần Thải Tinh, ngóng trông ngẩng đầu, ướt nhẹp mắt, trưng ra vẻ đáng thương nói: “Có phải hay không hả chị?”

Trần Thải Tinh: Khụ khụ.

Tiểu Cửu thích ứng gọi  chị một cách đầy hài lòng, làm cậu nghe được luôn cảm thấy thật xấu hổ.

“Ừa.” Đứng ở giữa một người xa lạ cùng em trai ngoan ngoan, Trần Thải Tinh đương nhiên là mang tính bao che khuyết điểm, đứng về phía em trai, nở nụ cười xin lỗi với Lý Hiên, nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, em trai tôi vốn sợ người lạ..”

Lý Hiện bị từ chối cũng không nổi nóng, lý giải nói: “Cậu nhóc ban đầu tới đây sợ người lạ là chuyện bình thường.”

Leng keng leng keng ——

Tiếng lục lạc lanh lảnh dễ nghe cắt đứt cuộc giao lưu.

Trên đường nhỏ một chiếc xe bò đi tới, con bò đầu mang lục lạc, vừa đi vừa vang, leng keng leng keng. Xe bò là loại thường dùng để chở hàng, chở người, không có nóc, được ghép lại từ những mảnh gỗ, nơi xà ngang có một ông lão đang ngồi, mặc một bộ đồ gồm năm màu cùng áo khoác tay ngắn, rất giống với trang phục dân tộc thiểu số.

Trần Thải Tinh không nhận ra là dân tộc nào.

“Hô…” ông lão kéo treo dây thừng, xe bò dừng lại trước mặt người chơi, uyển chuyển nhảy xuống, liếc mắt đánh giá người chơi, nói: “Chính là các cô cậu.”


Những người mới trốn về phía sau. Lưu Sa Sa bị ánh mắt ông lão nhìn thì khó chịu, ánh mắt kia như là đắc ý đánh giá hàng hóa, đám người kia rõ ràng chính là bọn buôn người!

“Là chúng tôi, ông tới đón chúng tôi sao?” Hạ Đình nghĩ thầm đây chính là NPC.

Ông lão ừm một tiếng, âm thanh bởi vì hút thuốc quá nhiều, khàn khàn trong cổ họng tự đắc, “Các cô cậu nhiều người như vậy, xe bò của tôi ở đây không thể ngồi hết lên được. Mọi người thương lượng xem, ai ngồi xe ai đi đường trở về thôn.”

“Nguyên Tinh lên trước đi.” Lý hiên nói xong giải thích: “Dù sao cũng là phụ nữ có thai, còn có con nít cũng lên đi.”

Hạ Đình liếc nhìn Lý Hiên, cô gái có thai kia đúng là có dung mạo xinh đẹp dễ nhìn, mà tại thế giới tràn đầy quỷ quái này, quỷ quái giết người cũng sẽ không bởi vì ngươi dễ nhìn mà buông tha một ai. Huống chi còn là phụ nữ có thai kéo theo cả con ghẻ.

Có sống được hay không đến tối nay mới nói được.

“Được rồi, phụ nữ có thai cùng con nít lên xe, còn có bốn cô gái người mới kia.” Hạ đình cũng không thèm để ý chuyện phải cuốc bộ một đoạn đường, liếc nhìn một chàng trai người mới bộ dạng chim cút sợ hãi, tự đắc nói: “Cậu cùng đi với chúng tôi nào.”

Trần thải tinh một câu chưa nói đã ngồi lên xe bò, lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ của phụ nữ có thai. Sử dụng đạo cụ ngụy trang cậu không biết xấu hổ hưởng thụ những ưu đãi này, chủ yếu là do bụng cậu lớn, lúc ấy ở nhà có lò sưởi, cậu mặc áo thun, trò chơi rác rưởi cũng không cho thời gian để cậu đổi bộ quần áo, trực tiếp đi vào, một thanh niên trưởng thành anh tuấn tiêu sái mang một cái bụng bự như vậy là đạo lí gì?

Vì vậy thiên tài bèn nghĩ tới cách này.

Bây giờ vừa phục hồi suy nghĩ, cậu lại có phần hối hận. Trần thải tinh không thể làm gì khác hơn là mặt dày ôm Tiểu Cửu.

“Không không không, tôi không ngồi, tôi không đi cái thôn gì đó đâu, tôi phải về nhà.”

“Đúng, chúng tôi không ngồi xe, chúng tôi phải về nhà, tôi cảnh cáo các người mau chóng đưa chúng tôi trở về, các người đây là bắt cóc, là phạm tội.”

Trần Thải Tinh ôm em trai ngồi trên xe, nghe mấy người mới làm trò bên tai, yên lặng đếm số người chơi ở thế giới lần này. Cùng với hai người bọn họ tổng cộng mười người, năm trai năm gái. Phân chia theo kiểu olbie và newbie, cũng là 5-5.

Chia đều ghê ha.

“Rối loạn cái gì, sinh viên mấy người rõ ràng là nói muốn vào trong làng tham gia lễ tế thánh nữ, hiện tại lại cáu kỉnh không chịu đi, thật là…” Ông lão mất hứng, rủ mặt xuống, nhìn chằm chằm cô gái người mới vừa gây hỗn loạn, dùng tiếng phổ thông địa phương lơ lớ nói: “Muốn đi thì đi, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, trong núi có sói, không đi thì ở đấy, bị sói tấn công, đến lúc đó lục phủ ngũ tạng đều thành thức ăn cho lang tế tử, thích thì cứ ở đấy.”

Lễ tế thánh nữ.

Trần thải tinh nghe được chữ mấu chốt.

Lần này trò chơi đặt ra thân phận của bọn họ là sinh viên. Trần Thải Tinh nhìn bụng của mình, yên lặng rơi lệ, xin lỗi, cậu đã bôi đen hình tượng nữ sinh viên.

Nữ sinh viên đại học không lo học hành cho giỏi, còn bị làm lớn bụng!

“Ông đừng nóng giận, chúng tôi vốn muốn vào thôn tham gia lễ tế thánh nữ.” Lý hiên nói thêm, “Các cô ấy vừa mới tới có chút chưa quen, ông chờ chúng tôi một lát.”

“Vậy các người nên mau lên, nếu trước khi trời tối không tới kịp thôn, trên đường đụng phải cái gì không sạch sẽ, các ngươi cũng đừng trách ta.” Ông lão nói xong rút điếu thuốc lá mang bên hông ra, châm lửa rồi hút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.