Đọc truyện Nữ phụ không trộn lẫn – Chương 348:
Chương 348: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (19)
Thời gian chụp hình vốn dĩ chỉ định ra trong vòng nửa ngày nhưng mãi đến chín giờ rưỡi tối Alston vẫn còn chưa kết thúc công việc, tuy nhiên nữ chủ biên không hề oán giận nửa lời mà tâm trạng ngược lại còn cực kỳ kích động. Cô ta nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đẹp đến mức khiến người khác phải hoa mắt kia, xúc động đến mức đỏ mặt. Lúc này Lâm Đạm vẫn đang phối hợp với đủ mọi yêu cầu của Alston, anh ta bảo cô xuống nước cô liền xuống nước, treo lơ lửng giữa không trung liền treo lơ lửng giữa không trung, chưa từng có bất cứ một câu oán hận nào.
Buổi chụp hình đi đến giai đoạn phía sau, các nhân viên công tác đều mệt đến mức nằm la liệt trên mặt đất, nhưng Alston lại càng lúc càng điên cuồng, thậm chí còn gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu người trợ lý của mình tìm cách mượn một hộp kim cương đến đây.
“Boss, ngài nói gì cơ? Hình như lúc này tôi bị ảo giác, ngài nói lại một lần nữa được không?’’ Người trợ lý sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi bảo cậu đi mượn một hộp kim cương đến đây, tìm ngân hàng, tìm bạn bè, tìm bố tôi, mẹ tôi, mặc kệ tìm ai đi chăng nữa, tôi nhất định phải có một hộp kim cương ngay bây giờ! Không phải là hộp đựng trang sức mà là một chiếc hộp lớn khoảng chừng sáu mét vuông!” Alston nhấn mạnh.
Lâm Đạm vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn nhưng trong lòng lại cực kỳ chấn động. Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến một người cuồng công việc khủng bố đến nhường nào, những lúc cảm hứng sáng tác của bọn họ tuôn trào quả thực chuyện gì cũng dám làm.
“Boss, ngài điên rồi sao?’’ Người trợ lý mở miệng hỏi một câu mà mọi người rất muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
“Cậu lập tức nghĩ cách cho tôi, nếu không ngày mai cậu có thể từ chức.’’ Alston gằn từng tiếng.
“Boss, ngài chờ một lát.’’ Người trợ lý lập tức ngắt điện thoại, cậu ta vẫn còn có một khoản nợ dùng để mua nhà cần phải trả đấy.
“Ngài Dodge, một hộp kim cương lớn như thế e là không ai có thể tìm ra được chỉ trong một thời gian đâu? Ngài xem, phải soạn thảo hợp đồng cho vay, phải thuê nhân viên an ninh chịu trách nhiệm vận chuyển, còn có luật sư, kế toán, người giám định, quản lý kho ngân hàng, tất cả bọn họ đều phải đến đây, đây là một quá trình rắc rối và cần nhiều thời gian chuẩn bị. Hay là hôm nay đến đây thôi, dù sao chúng ta cũng đã chụp được rất nhiều bức ảnh xuất sắc, hoàn toàn đủ dùng rồi.’’ Nữ chủ biên dè dặt mở miệng.
“Không được, tôi nhất định phải thực hiện ý tưởng này. Tôi có linh cảm hôm nay chắc chắn sẽ là bộ ảnh đẹp nhất mà tôi đã từng chụp trong sự nghiệp nhiếp ảnh gia của mình.” Alston không hề nhân nhượng.
Địa vị của anh ta ở trong làng thời trang này quá cao, nữ chủ biên không thể nào chống lại anh ta, chỉ có thể lựa chọn im lặng. Lâm Đạm cũng chỉ là một người mẫu, càng không có quyền lên tiếng.
Bầu không khí trong studio vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh Alston không ngừng ấn con chuột máy tính. Anh ta đang xem lại các bức ảnh mà mình đã chụp trước đó, hàng lông mày nhíu chặt dần dần thả lỏng, có vẻ như cực kỳ hài lòng. Chỉ những thứ đẹp nhất mới có thể làm cho anh ta cảm thấy vui vẻ, từ sau khi Chung Dục Tú rời đi, đã lâu lắm rồi anh ta mới tìm lại được cảm giác vui sướng dạt dào khi cảm hứng sáng tạo của mình tuôn trào như thế này.
Trong lúc chờ đợi người trợ lý gọi lại, nữ chủ biên cho người đi mua rất nhiều cà phê, cô có linh cảm đêm nay Alston chắc chắn sẽ chịu một cú đả kích, một hộp kim cương lớn, có người nào ngu ngốc mà cho mượn?
Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra như thế, chưa đầy nửa tiếng sau, vị trợ lý kia đã gọi điện thoại đến, phấn khích nói: “Boss, ngài chờ một chút, người vận chuyển kim cương sẽ đến nhanh thôi.’’
Ly cà phê trong tay nữ chủ biên thiếu chút nữa đã rơi trên mặt đất, ngay cả Lâm Đạm cũng không nhịn được nhướng mày, thực sự có người sẵn lòng cho mượn nhiều kim cương như thế sao, không phải là hàng giả chứ?
Khoảng chừng hai mươi phút sau, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một chiếc xe tải siêu lớn chậm rãi dừng lại bên ngoài studio, cánh cửa sau được mở ra, rất nhiều lính đánh thuê tay cầm súng, đạn đã lên nòng chạy ra từ bên trong, sau khi kiểm tra kỹ càng tất cả các con đường chính và lối ra vào xung quanh thì một chiếc xe tải nhỏ chờ một hộp kim loại màu bạc rộng khoảng chừng sáu mét vuông mới chậm rãi ra khỏi gara.
Một chiếc Rolls- Royce vòng ra từ phía sau chiếc xe tải vượt lên, một người lính đánh thuê nhanh chóng chạy đến mở cửa xe thì đã thấy Baird vẻ mặt vô cảm bước ra ngoài, trên người mặc một bộ âu phục sang trọng cực kỳ xa xỉ, mái tóc được tỉ mỉ chải vuốt ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt anh tuấn khiến bao người say mê.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc hộp màu bạc kia, chỉ có một mình hắn vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp ấy trong đám người. A, thấy rồi, cô mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt có có đai đeo bên eo, trên làn váy được điểm xuyết rất nhiều hoa lụa li ti, trên đầu cũng đội một vòng hoa, mái tóc đen nhánh tuỳ tiện buộc thành một búi tóc lười biếng, một vài sợi tóc mai được uốn xoăn buông rủ xuống gò má, bị cơn gió vô tình thổi qua cuốn vào đôi môi căng đầy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Baird khẽ loé lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tị với những sợi tóc mai kia, hắn lặng lẽ đánh giá lại trang phục trên người mình, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì với cất bước đi đến đó.
“Ngài Addams, xin chào!’’ Nữ chủ biên luống cuống nhìn hắn, nhưng lại phát hiện ánh mắt hắn như muốn xuyên qua tất cả mọi người, trực tiếp dừng lại ở trên người Lâm Đạm. Mãi cho đến lúc này cô mới hiểu ra hộp kim cương kia được đưa đến đây bằng cách nào, không phải năng lực của Alston mạnh mẽ mà là người theo đuổi Lâm Đạm quá cuồng nhiệt!
“Xin chào.’’ Cuối cùng Baird cũng chịu bố thí cho cô ta một ánh mắt, giọng điệu lạnh như băng, sau đó khẽ gật đầu với Alston: “Ngài Dodge, đồ mà ngài muốn tôi đã đưa đến rồi.’’ Cuối cùng lại nhìn về phía Lâm Đạm một lần nữa, ánh mắt thâm trầm tựa như đại dương rộng lớn, giọng điệu cũng ngay lập tức trở nên ôn nhu: “Xin chào, Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.’’
“Xin chào, cảm ơn ngài đã giúp đỡ tôi trên Instagram’’ Lâm Đạm cong môi mỉm cười, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng.
Lỗ tai Baird đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Có gì đâu.’’
Bầu không khí giữa hai người rõ ràng rất xa lạ nhưng lại có có gì đó vừa ăn ý vừa ấm áp, không hiểu tại sao Alston lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Anh ta nhíu mày, trầm giọng nói: “Vào thôi, đừng bên ngoài không an toàn cho lắm.’’
“Được được, chúng ta vào thôi.’’ Nữ chủ biên như được đại xá, vội vàng lôi kéo cánh tay Lâm Đạm vào studio. Chỉ cần cô người mẫu này ở đâu thì hai người đàn ông kia chắc chắn sẽ đi theo đến đó, không thể sai được! Sau khi đi vào phòng trang điểm, cô nhìn hai két sắt và mấy hộp đựng trang phục lớn mà Alston mang đến, lại nhìn thấy chiếc hộp kim cương khổng lồ được tám người lính đánh thuê hợp sức khiêng vào, bỗng nhiên cảm thấy hai chân hơi mềm nhũn. Cô ta dám đánh cược, buổi tối hôm nay, studio của cô chắc chắn còn đáng giá hơn cả ngân hàng, chắc chắn!
“Để bảo đảm an toàn cho số kim cương kia, chúng ta nhanh chóng bắt tay vào chụp hình đi. Lâm, cô đi thay bộ lễ phục màu đen kia đi, tôi và ngài Addams đây nói chuyện một chút.’’ Alston dứt khoát quyết định.
Sau khi Lâm Đạm đi vào rèm vải thay đồ vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của mấy người bên ngoài.
Alston trực tiếp nói thẳng: “Ý tưởng của tôi là một màn mưa kim cương, Lâm sẽ mặc một bộ lễ phục màu đen đứng ở trong studio tối om, chỉ có một ánh đèn nhỏ ở trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, vô số kim cương sẽ rơi xuống trên đỉnh đầu cô ấy…’’
“Xin ngài chờ một lát.’’ Người trợ lý của Baird xác nhận lại: “Ý của ngài là muốn để những viên kim cương của chúng tôi rơi xuống trên đỉnh đầu Lâm tiểu thư?’’
Cũng may lúc này nữ chủ biên không uống cà phê, nếu không cô nhất định sẽ phun ra ngoài, ngay cả Lâm Đạm đang thay quần áo trong kia cũng thiếu chút nữa không thể đứng vững, ngã ra khỏi tấm rèm ngay tại chỗ. Nhiều kim cương rơi xuống mặt đất như thế rất dễ bị lăn vào trong góc rồi mất tích, sao Alston có thể dám? Đã từng có một nữ minh tinh chụp ảnh theo concept tương tự, cũng sử dụng kim cương thật như lúc này, nhưng người ta lại bỏ toàn bộ số kim cương vào trong bồn tắm lớn, như thế sẽ dễ dàng bảo đảm hơn. Nếu làm theo ý tưởng của Alston, chắc chắn sẽ tạo ra những bức ảnh rất đẹp, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng những viên kim cương có thể được thu hồi lại toàn bộ hay không. Ý tưởng này thực sự quá điên rồ!
Người trợ lý lập tức bác bỏ: “Làm như vậy không được! Ngài biết số kim cương mà chúng tôi mang đến đây có giá trị bao nhiêu không? Là hai trăm sáu mươi triệu đô la đấy.’’
Nữ chủ biên không nhịn được run rẩy, cô nghĩ rằng bản thân đã quá quen thuộc với những trường hợp khoa trương như thế này, nhưng mãi cho đến bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là hào hoa xa xỉ.
Alston cười khẩy nói: “Tôi biết chúng rất giá trị, nhưng như thế thì sao chứ? Tôi chỉ quan tâm Lâm có đẹp hay không mà thôi.’’
Ngay khi hai người đang giằng co, Lâm Đạm đã bước ngoài từ phía sau tấm rèm, cô cảm thấy mình cần phải bày tỏ ý kiến của bản thân một chút, dù sao đi chăng nữa đó cũng là hơn hai trăm triệu kim cương, chỉ cần mất một viên cô cũng sẽ phải chịu trách nhiệm liên quan, cho nên thôi đi thì hơn.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Alston chỉ vào cô nói: “Nhìn thấy không, cảnh tượng cô ấy mặc chiếc váy dài màu đen này đứng trong bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng le lói trên đỉnh đầu, làn váy dài kia giống như một hồ nước màu đen bao phủ dưới chân cô, vô số kim cương rơi xuống từ trên đỉnh đầu, cô ấy vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn về phía trước. Xung quanh mình là vô số hạt kim cương lấp lánh, nhưng vẫn không thể lấn át được hào quang tỏa ra từ người cô, chẳng lẽ các người không phải thấy khung cảnh ấy sẽ rất đẹp sao?’’
Đúng là rất đẹp, nhưng cũng rất đắt đỏ! Lâm Đạm rất muốn đỡ trán cảm thán. Cô còn cho rằng Baird nhất định sẽ bác bỏ yêu cầu điên rồ này nhưng lại không thể nào ngờ được hắn lại dùng đôi mắt màu tím sáng ngời sâu kín nhìn cô một cái rồi gật đầu nói: “Rất đẹp, vậy thì bắt đầu chụp đi.’’
What! Xin hỏi có phải ngài điên rồi không? Có phải cả hai ngài đều điên rồi hay không? Nữ chủ biên hận không thể xông đến siết chặt cổ Alston và Baird lớn tiếng chất vấn. Ý tưởng này thực sự rất xuất sắc, nhưng lúc kim cương rơi xuống đất lăn vào một góc nào đó bị mất thì phải làm sao bây giờ? Bị người khác nhặt được rồi âm thầm bỏ túi riêng thì phải làm sao bây giờ? Bị cướp thì phải làm sao bây giờ? Mấy người không hề cân nhắc đến vấn đề an toàn sao?
Lâm Đạm tự xưng là cho dù đỉnh núi Thái Sơn có đổ sụp xuống cũng mặt không đổi sắc, nhưng lúc này cũng không nhịn được bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Baird đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn được nhìn thấy cảnh tượng như thế, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần em đẹp là được.’’
“Không, xin ngài…’’ Lâm Đạm vội vàng mở miệng, nhưng lại nhìn thấy hắn cúi người xuống, thay cô nâng làn váy dài dưới chân lên, mỉm cười nói: “Tôi muốn tự tay tạo thành cơn mưa kim cương cho em, được chứ?’’
Lâm Đạm: “….”
“Được chứ? Tôi có thể nhận được vinh hạnh kia không?” Baird vô cùng nghiêm túc hỏi.
Cuối cùng Lâm Đạm cũng bị đánh bại, không thể làm gì khác hơn là xua tay nói: “Không, phải là vinh hạnh của tôi mới đúng.’’
Baird âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cẩn thận giúp cô nâng làn váy vào trong ngực, đưa cô đến sân khấu chụp hình, không ngừng nhắc nhở: “Cẩn thận dưới chân, có rãnh, đế giày cao gót có thể sẽ bị mắc kẹt. Tóc em bị vướng vào đèn, em chờ một chút, tôi sẽ dịch chuyển nó ra.’’
Lâm Đạm liên tục nói lời cảm ơn, thái độ cực kỳ khách sáo, nhưng không hiểu tại sao lỗ tai lại hơi nóng lên.
Alston vừa chỉnh lại ống kính máy ảnh vừa nhìn chằm chằm hai người bọn họ, sự cuồng nhiệt trong công việc lại vô thức giảm bớt, nhưng kim cương cũng đã mang đến rồi, không thể để cho người ta chở đến rồi chờ đi vô ích như thế được, anh ta chỉ có thể kiềm chế cảm giác kỳ lạ đang trào dâng trong lòng này.
Boss đã mở miệng đồng ý rồi, người trợ lý lo lắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng. Hắn chỉ có thể trải một lớp tấm thảm mềm màu đen thật dày ở địa điểm chụp ảnh, lại dời tất cả những đồ vật đi nơi khác, dựng một vách ngăn hình tròn cao khoảng chừng một mét xung quanh để lúc kim cương rơi xuống có thể nhanh chóng thu hồi lại.
Mấy chục người lính đánh thuê cầm súng lặng lẽ đứng canh gác, nhưng trong lòng lại vô cùng mong chờ. Bọn họ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến một màn mưa kim cương nào đâu.
“Váy này trải ra như thế nào đây?’’ Baird đỡ Lâm Đạm đi đến trên lớp thảm mềm mại màu đen, sau đó cúi người xuống, cẩn thận sửa sang lại làn váy vừa lộng lẫy vừa to rộng của cô thành một hình tròn ngay ngắn. Alston buông máy ảnh xuống, mất kiên nhẫn nói: “Anh đứng sang một bên đi, để tôi.’’
Nhưng Baird vẫn không nghe, tiếp tục ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Đạm, lặng lẽ giúp cô chỉnh lại làn váy.
Cũng lúc đó, người trợ lý mở hộp đựng kim cương màu bạc kia ra, phô bày vô số viên kim cương lộng lẫy chói mắt bên dưới ánh đèn. Nữ chủ biên không nhịn được duỗi cổ nhìn thoáng qua, hô hấp như muốn ngừng lại. Cô có dự cảm rằng chính mình sẽ làm nên một bộ ảnh toả sáng và lộng lẫy nhất trong lịch sử tạp chí Marie Claire, đồng thời tạo nên được kỳ tích về số doanh số tiêu thụ!