Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi

Chương 17: Đáp Án Đúng


Đọc truyện Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi – Chương 17: Đáp Án Đúng


“Mẹ, con không…”
Lộ Hứa Nam đang định giải thích với bà Trịnh thật ra đây chỉ là hiểu lầm, bỗng dưng anh nghe được tiếng của dì Lạc Bạch Thu trong ống nghe.

“Ngọc Hồng, gì mà vui vậy?”
Âm thanh Trịnh Ngọc Hồng trở nên hơi xa, chắc là dời điện thoại ra.

“Là thằng Nam á, cuối cùng cũng bắt đầu hiểu chuyện, bảo là muốn học tập! Sau khi bé Tu nghe thì đặc biệt liên lạc với mấy vị giáo viên luyện thi Đại học nổi tiếng, tuần này có thể học liền luôn.”
Lộ Hứa Nam nhức đầu: “Mẹ, chuyện này…”
Đáng tiếc hai người mẹ ở bên kia đã bắt đầu buôn dưa, Trịnh Ngọc Hồng cơ bản chẳng nghe con trai nói gì.

“Thật không? Vậy tốt quá, hay tui kêu Nhất Nhất đi học chung với bé Nam ha!”
Giọng Trịnh Ngọc Hồng chợt cao lên, thậm chí còn vui hơn lúc nói chuyện với Lộ Hứa Nam đôi chút.

“Nếu Nhất Nhất muốn đi thì tốt quá luôn!”
Lạc Bạch Thu khẽ cười bảo: “Bà còn không biết con nhóc kia chắc? Có chỗ nào thích học đâu? Hồi đấy cho nó đi học thêm, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới rồi, lén lút chạy ra ngoài tìm bé Nam chơi.

Lần này thì tốt, bé Nam nghĩ lại, muốn tham gia lớp học thêm, chắc chắn Nhất Nhất sẽ đồng ý đi chung.”
“Phải đó, tình cảm của hai đứa nhỏ cũng sẽ tốt hơn.” Trịnh Ngọc Hồng cười rồi kêu: “Bạch Thu, lại đây.

Tui cho bà coi tài liệu về giáo viên mà bé Tu gửi cho tui, tất cả đều là giáo viên nổi tiếng, kinh nghiệm vô cùng phong phú, có một số người còn tham gia vào việc soạn đề thi Đại học nữa!”
“Ơ, nãy giờ tui chưa cúp điện thoại…” Dường như bên kia Trịnh Ngọc Hồng liếc sang điện thoại, Lộ Hứa Nam tưởng lần này mình có thể nói một câu với bà, kết quả vừa nhấp môi thì đối phương đã nhanh chóng cúp máy.


“…”
Lộ Hứa Nam nhìn màn hình điện thoại đã kết thúc trong hai giây, anh không nhịn được giơ tay xoa huyệt thái dương.

“Khụ khụ.”
Lộ Hứa Nam nhìn theo tiếng nói, anh nhận ra không biết từ khi nào Ninh Y đã đi tới cạnh mình.

“Có chuyện?” Anh hơi tức giận.

“Không phải cậu cứ rảnh rang đi gây sự à? Còn không biết xấu hổ hỏi tôi có chuyện gì?”
Ninh Y thầm mắng, đưa vở ghi buổi sáng cho anh rồi bảo: “Anh Nam, đây là vở ghi hồi sáng em chép, lúc nãy em quên đưa anh.”
Lộ Hứa Nam nhận lấy, tiện tay nhét vào hộc bàn, không có chút thành tâm nói: “Phiền phức.”
Ninh Y đang chuẩn bị trở về thì chủ nhiệm Lưu Minh đột nhiên đi từ cửa vào, ông đứng trước bục giảng vỗ tay hai cái, nói: “Được rồi, mọi người ngừng chút nào, thầy muốn thông báo hai tin, đứa nào đứng thì tìm chỗ nào gần ngồi xuống đi.”
Phương Từ đang chơi cờ vây với bạn ở mấy hàng trước, Ninh Y bèn tiện thể ngồi xuống chỗ cậu ta.

Lưu Minh thấy tất cả đều ngồi xuống hết thì hắng giọng tuyên bố: “Do bộ điều nhiệt ở bể bơi nhà trường có vấn đề nên tiết học bơi chiều nay đổi thành tiết Toán.”
Để phù hợp với phương châm “Học tập vui vẻ” của bộ giáo dục nên trừ khối 12, Nhất Trung sẽ sắp xếp lớp tự chọn vào chiều thứ 6 mỗi tuần.

Học kỳ này của lớp 11 là tiết học bơi.

Nói là khóa học nhưng cũng sẽ không tính điểm, trên cơ bản là cho học sinh thêm hai buổi học không cần thiết.

Vì vậy lúc này nghe Lưu Minh nói, trong phút chốc tiếng kêu rên của lớp vang lên không dứt.

Lưu Minh đã đoán được cảnh này từ lâu, ông gõ bục giảng, cười bảo: “Yên tâm đi, đừng có nóng, cũng đừng có ồn vậy chứ, bên dưới còn muốn nghe tin tốt không đấy?”
Nghe như vậy thì tiếng bất mãn và kháng nghị lập tức giảm đi kha khá.

Có học sinh nóng tính la hét hỏi: “Tin tốt là gì vậy ông Lưu?”
Đám học sinh lập tức cười rộ lên.

Thầy Lưu Minh là một người hiền lành, chỉ chỉ vào nam sinh đó, mắng một câu “không biết lớn nhỏ”, cuối cùng nói vào việc hấp dẫn nhất: “Trường học suy nghĩ tới việc sang năm mấy đứa lên 12 nên quyết định mở rộng hoạt động nghiên cứu thành nghiên cứu thực tế 2 ngày 3 đêm, địa điểm là núi Hương Phong ở thành phố C, thời gian là hai tuần sau, vừa khéo sẽ không chiếm mất ngày nghỉ lễ Quốc Khánh của mấy đứa.”
“Quaaaaa.”
“Ông Lưu muôn năm! Nhất Trung muôn năm.”
Lưu Minh vừa dứt lời là một đống tiếng hoan hô vang lên, còn lớn hơn tiếng than phiền lúc nãy.

Lưu Minh cười tủm tỉm đợi mọi người la xong mới vẫy tay tỏ ý kêu bọn họ yên lặng, trước khi đi cảnh cáo nói: “Cũng hết rồi, tém tém lại chút.


Lát nữa thầy Tần tới phải căng da ra, thầy thấy hôm nay lúc chấm bài cho mấy đứa thì mặt mũi của thầy Tần rất khó coi!”
Vừa nói xong, quả nhiên khiến sự phấn khởi của cả đám ranh con giảm xuống.

Thầy Tần dạy Toán là người nghiêm khắc nhất trong tất cả giáo viên đứng lớp, từng dạy thay cho thầy chủ nhiệm, dạy dỗ đám học sinh phát khóc vào học kỳ đó.

Lưu Minh dặn dò vài câu, thầy Tần lập tức ôm giáo án bước vào sớm hơn.

Dù chưa reng chuông song tất cả học sinh lúc nãy ngồi ở chỗ khác đều ào ào trở về vị trí của mình.

Ninh Y vừa đứng dậy thì thấy Phương Từ ở phía trước nhảy lại, cậu ta nhanh chóng lấy cây bút trên bàn mình rồi nói với cô: “Ninh Y, tui có chút chuyện, đổi chỗ ngồi với bà tiết này nha, cảm ơn hén!”
Nói xong chưa đợi Ninh Y trả lời thì lòng bàn chân đã vụt đi như quét mỡ.

“Này!” Ninh Y muốn gọi cậu ta, song lại nghe thấy thầy Tần đập chồng bài tập trên tay xuống bục giảng một cái ầm, rõ ràng là vô cùng không vui, cô đành ngồi xuống.

Điện thoại Lộ Hứa Nam rung lên, anh nhận được một tin nhắn, là Phương Từ gửi.

Anh Từ,, đẹp trai: “Anh em với nhau không cần cảm ơn đâu.

(đắc ý)*”
Lộ Hứa Nam “chậc” một tiếng, trực tiếp khóa màn hình.

Anh thật sự sợ mình mà nhìn tiếp sẽ không nhịn được đập sấp mặt thằng anh em xen vào việc của người khác này.

Thầy Tần đợi đám học sinh lộn xộn ngồi yên, ánh mắc sắc bén quét một vòng lớp học, nghiêm giọng bảo: “Được ra ngoài chơi vui lắm đúng không? Nhưng tôi thì không có vui nổi.

Câu hỏi đầu tiên trong vở bài tập, cái câu hàm số đơn giản như vậy, tôi đã giảng không biết bao nhiêu lần.


Tôi nghĩ đi học chỉ cần để ý một chút, thấy cái đề là biết ngay đáp án là 1, kết quả một lớp 40 mấy móng lại chả đúng được một phần ba! Không lừa mấy anh chị chứ tôi dạy học hơn 30 năm, bây giờ thật sự mở to hai mắt, mấy anh chị là cái lứa kém nhất tôi từng dạy!”
Dường như mỗi ngày thầy Tần đều nói câu này một lần, đám học sinh đã quen, thậm chí còn hơi chết lặng.

Đến khi thầy Tần đập xấp bài thi xuống lần nữa, ông nhìn về phía Mộ Vãn Tình nói: “Người nào làm sai thì chép lại đề hai lần, hết tiết thì cán sự bộ môn nhớ phát bài theo tên.”
Bốn phía thay nhau vang lên tiếng học sinh than thở.

Lộ Hứa Nam nhớ bài tập toán của mình là do Ninh Y làm, anh lại nghe thấy đứa bạn phía trước đang thầm mắng xui xẻo, không chọn đúng bài gốc để chép, anh định hỏi Ninh Y có chép bài vào vở anh không.

Ai dè vừa quay đầu đã thấy con nhóc bên cạnh giơ tay trái đập một phát vào tay phải.

“Cái tay thúi, ai bảo mày viết đúng đáp án! Cứ làm theo đáp án sai của lớp trưởng không được à? Giờ thì hay rồi, lại giúp chó Lộ tránh được một kiếp!”
Lộ Hứa Nam nghe vậy thì chân mày bên phải nhướng lên thật cao.

Tháng trước Ninh Nhất Nhất thi Toán được bao nhiêu điểm nhỉ? Tổng điểm 150, hình như cô thi được 1/3?
Lộ Hứa Nam khẽ khựng lại hỏi: “Cái đề thầy vừa nói, cậu làm giúp tôi à?”
Ninh Y uể oải gật đầu: “Vâng.”
Lộ Hứa Nam vờ như kinh ngạc, nói: “Cậu đi học thêm hả? Sao lại biết làm câu hàm số?”
Ninh Y nghe giọng nói khoa trương của anh thì càng tức.

“Khinh ai đấy? Có cần ba cậu cho cậu thấy cái gì gọi là định lý giá trị trung bình không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.