Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi

Chương 14: Đường Cong


Đọc truyện Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi – Chương 14: Đường Cong


Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Ơ kìa.

Lúc nào mị được phong thần sao mị không biết vậy.

Ninh Y chớp mắt vài cái, dáng vẻ vờ như không biết gì: “Nhưng hình như này không phải tên thật mà, sao mọi người biết…!ừm, thần 1 là Nhan Tử Vân?”
“Mày không có ở trong group lớp nên không biết, chả phải tối hôm trước thần 1 liên tiếp giải 6 bộ đề rồi phá kỷ lục, đánh một trận thành danh sao? Đoàn Bội Luy đã cap lại thông báo của hệ thống, gửi vào group, nịnh bợ Nhan Tử Vân một phen.

Vốn mọi người cũng nửa tin nửa ngờ thôi nhưng Đoàn Bội Luy nói thần 1 là Nhan Tử Vân như đinh đóng cột vậy, bảo là mấy hôm trước đến bệnh viện thăm Nhan Tử Vân thì thấy ID trong Vua trả lời của nó là cái này.””
Cư Mộng liếc mắt nói tiếp: “Con nhỏ đó đúng là giả vờ thành thói, lúc ấy mọi người đều xồn hết cả lên, không ngừng hỏi nó, muốn xác nhận xem rốt cuộc Vua có phải nó không, nó cứ không trả lời nha má, thảo mai đăng bài trong vòng bạn bè, gì mà Học tập không phải là để thể hiện, thứ gì ở trong đầu mình mới là của mình, mọi người cố lên, chậc, xạo chó vậy cũng không sợ sét đánh à.

Nên dù không chắc lắm nhưng tám chín phần mười là nó rồi.”
Ninh Y nghe cô nàng nói xong thì không khỏi bái phục Nhan Tử Vân.

Trả lời hay đấy! Thời gian cũng vừa khéo.

Song nếu nói cô ta mạo danh, nguyên câu của người ta chả có chữ nào thừa nhận mình là “Y_N0.1” cả, thế mà cả câu cứ khiến người ta nghĩ tới phương diện kia.

Giỏi! Giỏi thật sự!
“Con mắt vốn đã mọc trên đỉnh đầu, chắc giờ còn đắc ý hơn.” Cư Mộng thấp giọng than phiền: “Nghĩ tới nó sắp về trường là tao thấy phiền.”
Thật ra cô cũng thấy hơi mệt với Nhan Tử Vân.

Cô khác với nguyên chủ, có tình nghĩa cùng lớn lên với đối phương.

Trái lại cảm nhận của cô về Nhan Tử Vân không tốt lắm.

Cô thấy có vài câu Cư Mộng nói không sai, Nhan Tử Vân đúng là một đứa con gái mắt cao hơn đầu.

Sau khi Ninh Y xuyên qua, cô từng tới bệnh viện thăm Nhan Tử Vân một lần, trong một tiếng ngắn ngủi đã nghe đối phương nói N lần về trại huấn luyện mà cô ta từng tham gia trâu bò cỡ nào, giáo viên đỉnh ra sao, điểm thi tăng lên bao nhiêu…!Tiện thể nhiều lần bày tỏ cô ta lo lắng vì sự học chả hay, cày chả biết của Ninh Y, tuy không nói rõ là khinh cô nhưng từng từ trong lúc nói đều biểu hiện cảm giác ưu việt ở việc học.

Ninh Y cảm thấy chung đụng với cô ta thật sự mệt lờ, từ đó về sau cũng không tiếp xúc nữa.

Hôm nay trải qua chuyện này thì ấn tượng về cô ta càng kém.

Cô khẽ khựng lại, nhắc một câu: “Thật ra Nhan Tử Vân cũng không thừa nhận, chưa biết chừng thần 1 kia không phải cậu ta.”
Cư Mộng lại không thấy được an ủi, cô nàng miễn cưỡng đáp: “Nếu đúng như vậy thì tốt, cứ nghĩ thế thì dù gì trong lòng tao cũng dễ chịu chút chút…”
Thời gian làm việc riêng luôn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc là chuông hết tiết vang lên, chuyện của Nhan Tử Vân cũng tạm trôi qua.

Trái lại Ninh Y không quá để ý chuyện mình bị người khác mạo danh, như Nhan Tử Vân nói, thứ mình học được trong đầu mình mới là thứ của mình, hơn nữa tình hình bây giờ của cô không tài nào phơi bày được.

Huống chi hiện tại bên cạnh cô còn có một Lộ Hứa Nam hăng hái kiếm chuyện với cô! Đối phó với chó Lộ đã mệt lòi rồi.

Chó Lộ gâu gâu gâu : “Phiền cậu tí nữa tan học rót giúp tôi ly nước.”
Ninh Y thấy Lộ Hứa Nam sắp hết tiết lại gửi tin nhắn tới sai bảo thì hết sức cạn lời.

Chỗ rót nước ở sau lớp học, chỉ cách Lộ Hứa Nam cỡ mười mấy bước chân, cô muốn đi rót nước còn phải đi xuyên cả cái lớp, thời gian đi còn lâu nữa.


Chắc đi vài bước thì cái chân chó của cậu ta sẽ què đấy.

Ninh Y oán hận suy nghĩ, rep:
Không lên 10kg, không đổi avartar: “Dạ anh Nam, anh ngồi tại chỗ để nghỉ ngơi đi, trăm triệu lần đừng vất vả mà đi tới đi lui nha.


Lộ Hứa Nam nhìn cái emoji ở cuối tin nhắn, anh thấy rõ nỗi oán hận và sự giận dữ từ trong đó thì không khỏi bật cười.

Song anh không cố ý kiếm chuyện cho Ninh Y làm, chỉ là chứng ù tai của anh lại phát tác, anh muốn xác nhận xem có phải Ninh Y thật sự có thể làm dịu đi không.

Phương Từ rướn cổ liếc trộm màn hình điện thoại, thấy trên khung chat có ba chữ “Đồ dính người” thì sờ miệng lẩm bẩm: “Chậc chậc chậc, còn nói không có gì, đọc tin nhắn cũng cười ngoác mồm…”
Lộ Hứa Nam nghe cậu ta lẩm bẩm nhưng chẳng nghe rõ, anh quay đầu hỏi: “Mày nói gì?”
Phương Từ sợ tuột, hiển nhiên sẽ không dám vuốt râu cọp nên vội vàng đáp: “Không có gì, không có gì, em định hỏi anh chiều nay có muốn cúp tiết bơi đi đá banh không ấy mà!”
Lộ Hứa Nam đè một bên tai, nói: “Để coi sao.”
…!
Vừa hết tiết, Ninh Y không còn cách nào đành nhịp bước tới tìm Lộ Hứa Nam lấy ly nước.

“Khát nước, muốn uống nước đúng không? Đợi đó, tôi đi rót nước sôi cho ngài, ngài cứ dính vô ghế rồi ngắm hơi nước bốc lên, đợi nước lạnh nhé!”
Ninh Y nhận bình giữ nhiệt, rõ ràng trên tay có dùng sức nhưng không thể lấy cái ly được.

Cô nghi ngờ, nâng mắt nhìn về phía chủ nhân của cánh tay đang đè ở một đầu khác của cái ly: “Anh Nam?”
Lần này Lộ Hứa Nam hoàn toàn dám chắc, Ninh Y thật sự có thể làm dịu chứng ù tai bất thình lình xảy ra này.

Anh chỉ mới tiếp xúc với cái ly Ninh Y vừa chạm vào là tiếng ù tai lập tức tự biến mất!
Ninh Y đụng vào mấy món đồ mà cũng có tác dụng, hẳn là cô chạm vào càng lâu, dính hơi thở cô càng nhiều thì hiệu quả càng tốt.

Vì vậy sau khi anh từ bệnh viện về nhà, xấp xỉ bốn ngày vẫn chưa phát tác, mà cuốn vở ghi kia cũng chỉ giữ được 2 tiết học.

“Sao vậy anh Nam? Anh buông tay trước đã, bây giờ nhiều người rót nước, em còn phải xếp hàng, muộn chút là vào học nữa rồi.” Ninh Y hối thúc.

“Lẹ dùm lẹ dùm, lát nữa hết nước sôi thì tôi còn phải ở lại đợi nấu nước nữa, mất thời gian lắm biết không?”
Tầm mắt của Lộ Hứa Nam chuyển từ ly nước sang Ninh Y, anh bình tĩnh nhìn cô hai giây rồi chầm chậm buông tay: “Bị bệnh nên cổ họng khó chịu, giúp tôi rót ly nước ấm đi, đổ cái loại nước không nóng không lạnh ấy, loại, nước, ấm, ấy.”
Ninh Y bỗng dưng bị vỡ kế hoạch: “…”
“Cái đệt, thật sự coi mình là hoàng đế hả? Có cần tôi lấy nhiệt kế bỏ vào ly để đo nhiệt độ, dâng tới miệng ngài rồi tự tay đút cho ngài uống không? Má, sao lắm chuyện vậy?”
Đôi môi mỏng của Lộ Hứa Nam giật giật lần nữa: “Vậy có phiền quá không? Nếu phiền quá thì…”
Ninh Y dùng ánh mắt lấp lánh nhìn đối phương, chỉ nghe anh dừng lại một chút rồi chợt nhếch môi một cách xấu xa, cười lạnh nói: “Thì cũng chỉ có thể phiền cậu vất vả thôi.”
Ninh Y: “…”
“Ninh Nhất Nhất! Giết người là phạm pháp! Mày trăm triệu lần đừng vì một đống phân chó mà làm lỡ tương lai chói chang và nhân sinh của mày!!”
“Sao lại phiền được? Vì anh Nam làm việc mà, dù thế nào em cũng chẳng thấy vất vả!” Ninh Y khó khăn khạc ra cả câu từ trong kẽ răng, cô xoay người đi tới phòng rót nước.

Vừa khéo, người xếp hàng trước cô là Mộ Vãn Tình.

Đầu Ninh Y “đinh lên một tiếng, cô chợt nhớ tới cảnh Mộ Vãn Tình bị kiếm chuyện ở trong sách, có một cảnh là ở phòng rót nước.

Do “cô” thấy Mộ Vãn Tình đối xử tốt với Lộ Hứa Nam như thế nên ghi thù, cố ý tạt nước đối phương.

Vì đang là mùa hè, bọn học sinh vẫn mặc đồng phục mùa hè như cũ, áo sơ mi mỏng tang bị ướt, vừa khéo xem được đường cong non nớt hệt nụ hoa chớm nở của thiếu nữ một cách trọn vẹn.


Lộ Hứa Nam là nam chính, xuất hiện đúng lúc, thấy ánh mắt xấu xa của đám bạn cùng lớp thì anh trực tiếp cởi áo sơ mi trên người mình ra mà khoác lên cho Mộ Vãn Tình.

Tục ngữ nói rất đúng, có vay mới có trả.

Giống như Bạch Tố Trinh cho Hứa Tiên mượn ô, sau đó Hứa Tiên trả ô thì hai người mới nên duyên.

Mượn rồi trả áo đồng phục, thường xuyên qua lại, Mộ Vãn Tình và Lộ Hứa Nam còn không có nhiều trói buộc chắc?
Huống chi hành động có chút chiếm hữu của nam chính thật sự rất quến rũ, mờ ám lại rung động lòng người.

Ninh Y còn nhớ lúc đọc bình luận của chương đó, tất cả đều là:
“Aaaaaa, con trai cơ hội quá 1551*”
*xấu hổ
“Aaaa, chết tui rồi, ngọt vãi lúa.”
“Mạnh dạn thông báo!!! Em có thể! Rất có thể! Vô cùng có thể!!!”
Cho tới Ninh Y 17 nồi bánh chưng chưa từng yêu ai cũng bị năng lực bạn trai mà tác giả miêu tả làm cho hơi rung động.

“Ninh, bạn học Ninh?”
Âm thanh hơi chần chừ của Mộ Vãn Tình phá vỡ hồi tưởng của Ninh Y, cô xốc lại tinh thần, thấy đối phương lùi ra một bên rồi nhỏ giọng hỏi cô: “Hay là…!Cậu rót trước đi, mình không vội.”
“Trời má! Con bé nó mới ngây ngô hiền lành và đáng yêu làm sao! Rõ ràng vừa bị mị oan uổng đổ thừa nhưng chả mang thù tí nào.”
Một thoáng đó, Ninh Y không khỏi tự xấu hổ vì mấy cái suy nghĩ để thúc đẩy cốt truyện kia.

“Không…” Ninh Y nhìn ánh mắt chân thành của Mộ Vãn Tình, hơi không nỡ gây sự với cô nàng, dù sao đây là tình tiết để Lộ Hứa Nam biết được ai là người kiếm chuyện với Mộ Vãn Tình khi vụ việc thiên tài xảy ra.

Song cô vừa định từ chối thì huyệt thái dương nhói lên hai lần.

Chẳng lẽ là vì cốt truyện lúc trước không thể phát triển chính xác như cũ nên bây giờ cốt truyện tự động tăng tốc, đẩy tới tình tiết tiếp theo để mọi thứ đâu lại về đó?
Ninh Y hết cách, không thể làm gì khác ngoại trừ nuốt lời từ chối xuống bụng, giả vờ ra vẻ không cảm thấy biết ơn, lạnh lùng nói: “Đừng có tưởng làm vậy thì tôi sẽ đổi cái nhìn về câu, đây là cậu tự nguyện, tôi sẽ không cảm ơn đâu.”
Mộ Vãn Tình mím môi, lắc đầu thấp giọng đáp: “Không, không cần cảm ơn mình, cậu đi trước đi…”
Ninh Y thầm than thở, suy nghĩ rằng nếu không chút nữa hất nước người ta thì để ý tí, đừng hất nhiều quá, cũng đừng hất trên đầu trên cổ.

Dù bây giờ không lạnh nhưng tóc tai và quần áo bị ướt vẫn khó chịu.

Hai người mang tâm sự riêng, chỉ lo nói chuyện mà hoàn toàn không để ý tới bạn nữ rót nước ở trước mặt đang có mấy hành động lén lút.

Ngay lúc hai bọn cô đổi chỗ cho nhau, nữ sinh đó rót nước xong rồi chợt xoay lại, cơ thể lảo đảo một cách không có cơ sở, cái ly đầy nước trực tiếp tạt tới.

“Aaaa.”
Ninh Y và Mộ Vãn Tình sợ hãi hét lên cùng lúc.

Lộ Hứa Nam đang chán phèo dựa vào tường xoay bút, cây bút đen linh hoạt xoay tròn giữa những ngón tay của anh.

Phòng rót nước bỗng truyền ra hai tiếng thét chói tai, ngón tay chuyển bút của anh khẽ khựng lại, giây tiếp theo đã chống bàn đứng lên.

Anh nghe thấy âm thanh của Ninh Nhất Nhất, lập tức nghĩ tới con nhóc kia vẫn luôn muốn rót nước sôi cho anh.


Không lẽ tà tâm chưa chết, bị nước sôi mình rót làm phỏng? Phiền lắm luôn!
Lộ Hứa Nam nhíu mày, ném cây bút lên bàn, cất bước tới phòng rót nước.

Vì động tác đứng dậy của anh quá mau lẹ, cái ghế còn ngã ra phía sau nên phát ra tiếng “ầm”, khiến Phương Từ đang vùi đầu vào game hú hồn.

“Sao vậy anh Nam?”
Phương Từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng của Lộ Hứa Nam…!
Nữ sinh tạt nước bỗng thấy rõ người phía sau mình biến thành Ninh Y thì giật mình, sắc mặt vụt phát trở nên nhợt nhạt, khó khăn giải thích: “Tôi không…!Tôi vốn muốn hắt Mộ…”
Ninh Y vừa nghe là hiểu, cô giơ tay lau mặt, chỉ có một câu “ụ á” mới có thể miêu tả lòng cô.

Thì ra còn có “người giúp” nữa hả? Vậy cậu phải ngầm ra hiệu sớm chút chứ! Rồi tôi mới dạt qua để cậu phát huy chứ?
Mà bạn nữ đó nói một nửa cũng nhận ra mình đã vô tình nói ra ý định ban đầu, cô ta cắn chặt môi, mất tự nhiên nhìn Mộ Vãn Tình, lại sợ hãi xin lỗi Ninh y.

Lúc Lộ Hứa Nam đi tới cửa phòng rót nước thì thấy cảnh tượng này, anh trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Lộ Hứa Nam rơi vào trước người cô, anh kịch liệt ngột ngạt, trong một thoáng đã quên mình muốn nói gì.

Sau lưng thay nhau vang lên mấy tiếng hít vào, Lộ Hứa Nam tự dịch người ngăn trước mặt Ninh y, đồng thời quay đầu nhìn những đứa bạn nghe thấy tiếng hét mà chạy lại hít drama, nhất là mấy thằng nam sinh, anh lạnh giọng phun ra một chữ: “Cút.”
Có bạn học nhát gan chạm phải ánh mắt của anh thì không kiềm được rùng mình.

Mọi người đứng trước cửa phòng nước lập tức tản ra như chim bay.

Ninh Y vẫn chưa hoàn hồn đã bị Lộ Hứa Nam ôm bả vai đẩy vào phòng.

“Còn không ra ngoài?” Lộ Hứa Nam mắng nữ sinh vẫn còn đứng như trời trồng ở trong phòng rót nước, người đó hệt được đại xá mà bỏ chạy.

Lộ Hứa Nam đi theo, “ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Anh định xoay người nhưng nghĩ tới vừa rồi mình đã lờ mờ thấy được cảnh phập phồng kia thì dừng động tác, anh giơ tay bắt đầu cởi nút áo.

Ninh Y bị tiếng đóng cửa làm chấn động, rốt cuộc đã tỉnh lại: “Cậu…”
Cô vốn muốn hỏi “Cậu làm gì vậy?”, song cô mới nói một chữ đã thấy nam sinh đứng cạnh cửa, đang quay lưng với cô đã bắt đầu thô lỗ cởi áo.

Ninh Y nhìn cái cửa đóng chặt rồi cúi đầu xem, vì dính nước mà vải vóc dán sát vào da thịt, lờ mờ lộ ra đường viền áo ngực màu đen bao quanh hai thứ tròn tròn, cả khuôn mặt bỗng dưng nóng rực, cô lập tức giơ tay che ngực.

Ninh Y thấy lúc này mình như bình trà đang sôi vậy, “ùng ục” phun hơi ra ngoài, trong đầu đều là hồ nhão, lộn tùng phèo.

“Chó Lộ cậu là đồ biến thái t*ng trùng lên não! Ban ngày ban mặt mà dám mưu toán gây rối với một đứa con gái yếu đuối ở trong lớp.”
“Cậu đừng có mơ đụng vào một đầu ngón tay của tôi, Ninh Nhất Nhất tôi thà chết trong còn hơn sống đục! Nếu cậu dám tới đây tôi sẽ đập đầu vào tường tự tử đấy, cậu phải trả giá đấy!!”
Ngón tay đang cởi nút áo của Lộ Hứa Nam khẽ khựng lại, khóe mắt không kiềm được mà co rút vài cái.

Anh sầm mặt nắm lấy vạt áo sơ mi, phía trên đã cởi được phân nửa rồi, anh trực tiếp trở tay cởi hết ra.

Ninh Y nhìn động tác thô bạo của anh thì sợ hãi, cô nhắm mắt hô to: “Anh anh anh muốn làm gì?!!!”
Cùng lúc, Ninh Y nghe được âm thanh bực bội của Lộ Hứa Nam.

“Thôi cái mớ suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cậu đi, phải vào học ngay kìa, cậu thay nhanh rồi ra ngoài đi!”
Ầm.

Cửa phòng bị kéo ra một nửa rồi bị người phía bên ngoài đóng sầm lại.

Ninh Y cẩn thận lấy cái áo đang vắt trên đầu mình xuống, cô ôm trước ngực.

Cửa vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là người đứng ở cửa ban nãy đã không còn.

Ninh Y lúng túng sờ mũi, cảm thấy hơi quê.


Vừa nãy cô bị khùng rồi, lại cho rằng Lộ Hứa Nam có ý gì với mình? Hay cứ ở trong đây luôn đi!
Không bằng để mị chết tại chỗ đi trời.

Ninh Y giơ tay che mặt, một hồi sau mới ngẩng đầu, còn đỏ hơn lúc nãy.

Trong lòng biết Lộ Hứa Nam nói có lý, sắp tới tiết học.

Ninh Y nhanh chóng cởi cái áo ướt sũng ra rồi mặc áo sơ mi của nam vào.

Nhìn chiếc áo không chỉ lớn hơn mình 1 size, cô xắn tay áo lên mấy nếp mới lộ cánh tay được, mép áo còn quá cha hơn, dường như che hết cái váy bên dưới của cô.

Ninh Y cố sửa soạn lại, rốt cuộc mới có một phiền muộn.

Cô nhớ mỗi mùa hè, mấy thằng con trai trong lớp đều có mùi mồ hôi đậm đà, không tới nổi thúi nhưng cũng không khá hơn.

Cô níu cổ áo đưa lên chóp mũi để ngửi, một mùi chanh dễ chịu xộc vào.

Ninh Y phồng má, hơi cự nự nghĩ: “Đồ phân chó này cũng không thúi…”
Cô kéo quần áo rồi cầm đồ ướt và ly nước, mở cửa ra ngoài.

Nam sinh mặc áo 3 lỗ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.

Ninh Y ngu người.

Lộ Hứa Nam vẫn luôn trông cửa giúp cô.

Trong phút chốc Ninh Y không nói rõ được trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, cô đưa ly nước cho anh, ngập ngừng bảo: “Ly nước của anh…”
Thật ra Lộ Hứa Nam cũng không khá hơn, lúc này nhìn thấy Ninh Y mặc áo sơ mi của anh, đứng trước mặt anh với hai gò má ửng đỏ thì anh cũng lúng túng theo.

Lộ Hứa Nam chìa tay nhận lấy cái ly không, hoàn toàn quên mất bản thân vốn kêu Ninh Y tới rót nước.

Anh cảm thấy không khí trở nên vô cùng kỳ cục một cách khó hiểu, anh nhớ đến những lời Ninh Y đã “nói” trong lòng thì lạnh mặt: “Cái vẻ õng ẹo của cậu là sao đấy? Hai nhà chúng ta cùng đi nghỉ ở biển còn ít à?”
Ninh Y vừa nghe cũng kịp phản ứng.

Phải ha! Nhà họ Ninh và nhà họ Lộ là thế giao, quan hệ vừa tốt vừa thân thiết, thường xuyên ra ngoài du lịch, trong đó số lần đi biển lại không dưới bốn lần.

Đừng nói là thấy qua lớp quần áo, cũng không phải chưa từng thấy cô mặc bikini!
Nghĩ vậy, sự ngượng ngùng và mất tự nhiên của Ninh Y cũng phai đi đôi chút! Đáng tiếc, cô vừa mới làm công tác tư tưởng cho mình xong thì câu nói của Lộ Hứa Nam và tiếng chuông vào học cùng lúc chui vô tai cô.

“Vả lại cái cả người cậu ốm tong teo, không có mấy miếng thịt, rốt cuộc cậu lấy tự tin ở đâu mà nghĩ tôi có ý đồ gây rối với cậu vậy?”
Cả người ốm tong teo không có mấy miếng thịt.

Không có mấy miếng thịt.

Thịt.

Sau khi nghe những lời của Lộ Hứa Nam, tiếng “cảm ơn” đã đến mép của Ninh Y không tài nào ói ra nổi.

Cô cúi đầu nhìn mình dưới lớp áo thùng thình, vẫn có thể thấy được đường cong nhấp nhô, suýt nữa cô nghiến nát cả hàm răng.

“Thằng chó Lộ, cút mẹ dòng mắt mù của cậu đi! Làm phiền chú em mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho kỹ, đây là không có mấy miếng thịt hả? Bà đây chính là điển hình cho mặt học sinh thân hình phụ huynh đấy nhé!”

Trà, ngoài lề xíu:
Nói mng không tin chứ đoạn mặt hs thân hình phụ huynh làm em mệt mỏi lắm mng, thật ra sát nghĩa là “mặt hs nhưng zú tôi thì to nhé” á, trên Tấn Giang cấm hay sao nhưng để pinyin chứ không viết thẳng, thành ra em phải đi hỏi ông bạn người Trung của em, giờ ổng hiểu lầm em đọc truyện sếc luôn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.