Nữ Pháo Hôi Chinh Phục Mỹ Nam

Chương 14: Khó Hiểu


Đọc truyện Nữ Pháo Hôi Chinh Phục Mỹ Nam – Chương 14: Khó Hiểu

Sau bữa cơm, nữ hầu liền đem tất cả đồ ăn còn thừa lại xuống dưới. Bình thường đồ ăn sau khi ăn thừa sẽ bị đổ đi nhưng dưới sự kiên quyết cường ngạnh của Chu Ngữ Ngữ cuối cùng đã có thể đóng lại thành từng gói đưa ra ngoài. Có thể ăn thì tiếp tục ăn, không thì có thể đưa ra làm từ thiện. Ở bên ngoài còn biết bao nhiêu người không có cơm ăn đâu. Bọn họ lãng phí như vậy là muốn trời phạt chết sao?
Không thể không nói, quyết định của Chu Ngữ Ngữ làm thật nhiều người vui sướng. Thật ra thì trong biệt thự không có quy định gì nhiều nhưng việc đổ đồ ăn đi đã thành một lối mòn mà không ai dám sửa. Trong khi đó đồ ăn nấu dưới tay đầu bếp chuẩn sao không biết có bao nhiêu người thèm khát đâu.
Lần này xem ra đại tiểu thư nhà bọn họ đã thật sự thay đổi rồi! Không chỉ khí chất mà tính cách cũng lương thiện hơn rất nhiều. Cái này quả thật là phải tạ ơn trời đất a!
Chu Ngữ Ngữ hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ trong đầu của người làm trong nhà. Cô hoa tay múa chân chỉ đạo một hồi xong liền không nói tiếng nào vội vàng chạy tót lên phòng.
Đừng mất thời gian hỏi nguyên do. Vì nguyên do chính là người nào đó soái khí bừng bừng đang ngồi bên cạnh bàn trà kia không phải sao?
Hầu như sau bữa ăn nào chỉ cần Dương Ngạn Phàm có thời gian rảnh rỗi anh cũng sẽ bồi mẹ Dương uống trà. Chu Ngữ Ngữ dù có mấy cái gan cũng không muốn đối đầu với anh nên liền ngoan ngoãn rời đi.
Anh ta dù gì cũng chán ghét cô không phải sao? Cô biết điều tránh đi liền đỡ cho anh phải bực mình! Không thể không nói tuy trong truyện không hề nhắc đến nhân vật này nhưng khí thế của anh ta một chút cũng không thua gì nam chính. Cô cùng lắm là một tiểu pháo hôi nho nhỏ, đối đầu những người như thế này cô tự nhận mình không có sức mạnh đó!
Dương Ngạn Phàm liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người nào đó đang không có tiền đồ bỏ trốn. Khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong mang theo một chút giễu cợt nhưng cũng không có quan tâm lắm. Quay đầu liền tự rót cho mình một tách trà đưa lên nhấp một ngụm. Ngay sau đó chân mày liền nhíu lại, quay đầu nhìn mẹ Dương, không nhịn được hỏi.
” Trà hôm nay hình như vị hơi kì lạ?”
” Con cũng nhận ra, cảm thấy nó thế nào?”

Mẹ Dương đặt tách trà xuống, chớp mắt nở nụ cười, trong đó ẩn ẩn có chút thăm dò cùng mong đợi.
Dương Ngạn Phàm nhíu nhẹ chân mày, vẻ mặt giống như đang hồi tưởng lại hương vị ban nãy, một lúc lâu mới nói.
” Không tệ, mùi hương thanh nhã, vị đạm, nhưng vẫn không mất đi chất truyền thống!”
” Con thấy tốt là được rồi! Cái này là sáng ý mới của Dương Dương nha!”
Mẹ Dương hiền hòa cười nhẹ, nói xong lại tiếp tục uống trà. Dường như là càng uống càng thích nên tiếp tục nhấp thêm một ngụm.
Dương Ngạn Phàm ban đầu thấy không tệ, nhưng khi vừa nghe thấy hai chữ ” Dương Dương ” thì chân mày liền nhíu lại. Không nói tiếng nào vươn tay đoạt tách trà trên tay mẹ Dương, tiếc là chậm một bước để bà uống hết.
Dương Ngạn Phàm thở ra một hơi, ánh mắt giống như bị bao phủ bởi một lớp sắc bén tựa như dao. Môi mòn mím chặt thành một đường thẳng, âm dương quái khí nói.
” Trà này rất ngon, hôm nay con phải làm việc khuya, cần nó. Mẹ nhanh đi ngủ đi, uống nhiều trà buổi tối không tốt!”
Nói xong cũng không để mẹ Dương kịp phản ứng lại, bưng cả khay trà đi lên lầu. Mẹ Dương nhìn theo bóng lưng con trai đã khuất khỏi góc cầu thang mới hồi thần lại, cúi đầu đè nén tiếng cười.
” Là thích uống trà thôi, còn nói uống trà không tốt. Con trai càng lớn càng thay đổi trở nên phúc hắc á!”
Mẹ Dương cười xong thì phủi phủi tay, đứng dậy tiến về phòng ngủ. Vừa đi vừa tưởng tượng đến vẻ mặt luôn trầm mặc lạnh lùng của con trai lại bị một bình trà làm luống cuống, vậy nên càng nghĩ càng thấy buồn cười rồi.
Bà cuối cùng cũng có một chút cảm giác nhà có con trai mới lớn rồi a! Tuy quá trình này đến hơi trễ nhưng có liền tốt rồi. Ít ra so với vẻ mặt ngàn năm không đổi sắc thì dễ xem hơn rất nhiều đâu.
*~*~*~*
Dương Ngạn Phàm bưng khay trà lên lầu, dùng chân đá cửa để mở sau đó dùng chân đóng lại. Anh đặt cả khay trà lên bàn, lại với tay lấy điện thoại, mở ra tra một dãy số rồi nhấn vào phím kết nối. Không lâu sau đã nghe thấy tiếng tít tít chờ đợi vang lên.
Tút…. Tút….
Bị từ chối?

Chân mày của Dương Ngạn Phàm càng cau càng chặt, kiên nhẫn quay lại số đó. Lần nào cũng bị cắt không thương tiếc. Đến tận lần thứ bảy đầu dây mới có người nhấc máy. Vừa nhắc lên là một giọng nói nam tính nguyền rủa đầy khó chịu.
” Phàm, cậu đúng là khắc tinh của tôi. Bình thường cậu không phải thiếu kiên nhẫn gọi điện thoại cho người ta nhất sao? Vì cái gì hôm nay có kiên trì như vậy hả?”
” Tôi muốn hỏi cậu một việc!”
Dương Ngạn Phàm không chút để tâm đến khẩu khí khó chịu của Phong Nhận. Trầm giọng lãnh lệ mang theo uy hiếp khiến người ta không dám từ chối.
Chỉ là hôm nay Phong Nhận có chút khó chịu, không những hừ lạnh một tiếng mà còn sẳng giọng đáp.
” Tôi là con chó con của nhà cậu sao? Để cho cậu gọi thì đến, đuổi thì đi. Hôm nay tôi đã tuốt súng ra đến nơi, những tưởng có một đêm hạnh phúc với em gái tươi mát, tất cả đều bị cậu phá đám. Hôm nay đừng hòng tôi giúp cậu!”
” Thật không giúp?”
Dương Ngạn Phàm bên đây lạnh giọng xuống, hờ hững hỏi một câu. Một câu này vậy cũng đủ đem linh hồn của Phong Nhận run rẩy một chút, nhưng vẫn cố mạnh miệng.
” Đúng!”
” Tốt lắm! Chọn lựa xong đừng hối hận. Trước đây tôi quên nói với cậu một việc, vài hôm trước tôi vừa kí một hợp đồng hợp tác với tập đoàn Di Đình. Hình như là cô tiểu thư tập đoàn đó rất nhớ đến cậu thì phải. Tôi vẫn chưa nói cho cô ta biết chỗ ở của cậu, lát nữa tôi liền gọi điện…”
” Khoan… Khoan đã… Giúp cậu là được chứ gì! Cậu sao có thể bán đứng anh em như vậy! Mau nói đi, cần giúp cái gì!”

” Nếu như cậu luôn thức thời như vậy thì tốt. Tôi chỉ muốn hỏi Đại Hồng Bào ngâm thảo dược có chuyện gì hay không?”
Dương Ngạn Phàm vừa nói vừa vói tay vào ấm trà, lấy lên một cọng thảo dược xao khô bị ngâm trong nước nở ra, cẩn thận nhìn kĩ, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
Phong Nhận bên kia nghe câu hỏi liền ngẩn người, một hồi lâu liền hỏi.
” Cậu gọi chỉ hỏi cái này?”
” Đúng!” Dương Ngạn Phàm gật đầu.
” Nếu như vậy không vấn đề gì. Mà để chắc chắn hơn thì ngày mai cậu đưa mẫu nước trà cho tôi đi. Trà thêm thảo dược có tác dụng bồi dưỡng thân thể, nhưng cũng tùy cách chọn thảo dược thế nào nữa!”
” Được! Mai tôi đến chỗ cậu!”
Dương Ngạn Phàm hẹn thời gian xong liền cúp điện thoại, đem mẫu thảo dược trên tay quăng vào thùng rác rồi mới lấy một túi nilon cẩn thận đổ cả nước trà và bã thảo dược vào trong. Ánh mắt thấp thoáng ẩn hiện một tia sáng mờ đục mà âm trầm.
Dương Dương, cô tốt nhất đừng để tôi biết cô gây ra chuyện, nếu không, tôi tuyệt đối không để cô yên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.