Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 6: Không phải móng heo


Đọc truyện Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn – Chương 6: Không phải móng heo

Cô bi ai nhìn vật thể trăng trắng kia, bị chính mình xem thành móng heo nên trên bề mặt vật thể để lại hai dấu răng thật sâu. Cô chuyển động một chút, cái móng heo kia cư nhiên lại nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác đau muốn chết.

Không thể nào, béo mập, đây là….cánh tay của cô sao, chỉ là, sao cánh tay cô lại biến thành dạng này, thiếu nữ xoa nhẹ đầu mình, mới phát hiện đầu thật đau, trên đầu vẫn còn quấn băng vải. Dùng sức giật băng vải xuống, cô cầm chặt một chút, sau đó rất nhanh thả lỏng.

Luôn có cảm xúc kì quái không rõ, hình như cô đã quên đi việc gì thì phải.

Ngồi trên đống lộn xộn, đương nhiên là bị cô làm sập giường, chắc chắn cái giường này không bền rồi, chính mình mới chỉ lật người vài cái mà. Có điều khi cô nhìn thoáng qua bốn phía, hồng nhạt, hống phấn, không thể nào, đây là màu sắc cô buồn nôn nhất.

Vừa sợ vừa hãi nhìn tay của mình, phì phì, mập mập, trắng trắng.


Mập mạp…

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, sờ lên mặt của mình, trên mặt là một đống thịt nhắc nhở thiếu nữ đã phát sinh điều gì, sau đó là bắp đùi của mình, là một cái chân đầy thịt.

Khóe miệng của cô run rẩy một cái, chậm rãi đứng lên, cúi đầu xuống, nhìn lại chính mình, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên tối đen, sâu không thấy đáy.

Người con gái lung lay lắc lư đi ra ngoài, dưới chân dẫm lên những mảnh gỗ vụn tan xác từ chiếc giường, cô muốn đi đến chỗ chiếc gương lớn cách không xa đằng kia, đứng trước gương, nhìn hình dáng bây giờ thiếu nữ như dại ra, khóe mắt thỉnh thoảng co lại, cô nhéo nhéo mặt mình, quả nhiên là rất đau.

Trong gương một thiếu nữ đang nhéo mặt chính mình, thịt béo mềm mềm trên mặt như muốn chảy xuống, hai mắt bị thịt núc ních chen làm cho chỉ lộ ra hai khe nhỏ, hai môi mím chặt lại với nhau, sắc mặt đỏ hồng như uống rượu. Thiếu nữ lại nhéo nhẹ thịt trên mặt, chỉ cần sờ nhẹ cũng có thể kéo dài ra, chỗ thịt này không biết phải tốn bao lâu mới có thể được như vậy. Thật sự là làm khó thân thể này.

Phía dưới bằng phẳng vững chắc như tường, đúng vậy, chính là tường, thân cao chưa tới 1m6, nhưng mà, cái cân nặng này, có lẽ phải đến hơn trăm cân rồi, thân thể lung lay như sắp đổ, cảm giác các bộ phận cũng đầy đủ, vẫn rất tốt. Nói nhảm, cũng không phải là người máy, chỉ là cường tráng một chút thôi, kỳ thật không chỉ là một chút, là rất cường. Cũng rất tráng.

Người khác là mặt tròn như chậu bạc, mà giờ phút này sắc mặt cô như mặt chậu.


Mà trên cái mặt kia …cũng đau đớn thông báo cho cô biết một sự thật.

Cô đã chết rồi, chết trong vụ xe tải kia, nhập vào trên người một người con gái mập. Hơn nữa còn là mập như heo.

Thở dài một hơi, cô ngồi trên một chiếc ghế dài, nhưng mà cũng thật cẩn thận, cô sợ thân thể này lại đè sụp cái ghế như cái giường kia.

Nâng cánh tay béo phì kia lên, còn có thể nhìn ra dấu răng mờ mờ trên mặt, chính là cánh tay bị cô xem thành móng heo, nhưng mà, lúc này nhìn sao cũng vẫn thấy giống móng heo.

Nhìn thoáng qua bốn phía, cô thấy mình thật kỳ quái, nếu như người khác rơi vào trường hợp này, sẽ phản ứng thế nào, thét lên, sợ hãi hay lại bất tỉnh, đáng tiếc, năng lực thừa nhận của bản thân cô lớn hơn nhiều so với người bình thường.

Có lẽ là cô quá cường đại biến thái mới phải.


Đăng đăng đăng, từng tiếng bước chân mất trật tự vang lên, sau đó là phịch một tiếng, xem chừng cửa ngoài cũng bị phá vỡ rồi, động đất ư, hai mắt nâng lên nhìn không rõ tình huống trước mắt, nhìn chằm chằm đám người chạy vào.

“Châu Châu, bảo bối của mẹ.” Một âm thanh kinh động quỷ thần khiếp đảm truyền đến, sau đó cô bị một người phụ nữ siết chặt.

Châu Châu hay là Trư Trư, lớn lên đã giống trư, đến tên cũng vậy à, cô đã trêu chọc ai hả, mà cho đến bây giờ vẫn không hiểu rõ tại sao mình lại nhập vào trong thân thể nữ nhân mập này.

“Bảo bối của mẹ a, con bị ngã làm sao rồi hả?” Người phụ nữ nhìn rất đẹp, hơn nữa trông còn rất trẻ, tuyệt đối không giống mẹ của thân thể này, có thể thấy được bảo dưỡng vô cùng tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.