Bạn đang đọc Nông Trường Ảo Tưởng – Chương 9: Bạn Đến Chơi!!
“Động vật? Sao lại là động vật?” Doãn Tầm nhìn về phía vũng nước.
Bạch Nguyệt Hồ không để ý đến cậu ta, dời ánh mắt lười nhác đi chỗ khác.
Lục Thanh Tửu nói: “Không biết…… Đi thôi, đừng đụng vào thứ này.” Trực giác cậu cảm thấy thứ động vật trong miệng Bạch Nguyệt Hồ nhất định là khác với thứ động vật mà bọn họ biết, nếu cứ tiếp tục hỏi nữa, ai biết Bạch Nguyệt Hồ sẽ nói ra câu long trời lở đất gì.
Vì thế ba người đi vòng qua vũng nước, mang theo rổ nấm đầy xuống núi.
Theo thông thường thì nên ăn nấm sau khi đã phơi khô sẽ an toàn hơn, nhưng mà có Bạch Nguyệt Hồ ở đây, hắn nói nấm không có độc, vậy chắc là không sao đâu.
Lục Thanh Tửu rửa sạch nấm đã hái bằng nước sạch, sau đó bảo Doãn Tầm mang con gà đã mua để hầm nấm đến đây.
Tất nhiên con gà này không phải gà mầm, mà là con gà trống nhỏ còn chưa lớn lắm, xương mềm giòn, sau khi hầm với nấm rất thơm.
Doãn Tầm mang theo cả dao, nhanh chóng làm thịt con gà, ngồi xổm trên mặt đất nhổ lông gà.
Lục Thanh Tửu đang định lấy chút cám cho heo ăn thêm thì điện thoại chợt vang lên, cậu cầm lấy xem thì thấy là số điện thoại của đồng nghiệp mình, do dự một lát sau vẫn nhận máy.
“Alo, Chu Miểu Miểu, có việc vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Thanh Tửu, cậu một đi không trở lại rồi bảo bọn chị phải làm sao bây giờ?” Bên trong truyền đến tiếng khóc đau buồn của Chu Miểu Miểu đồng nghiệp Lục Thanh Tửu, “Chúng tôi nhớ cậu lắm luôn.”
Lục Thanh Tửu: “Đang tăng ca à?”
Chu Miểu Miểu: “Sắp chết luôn rồi, khổ nhất là không tuyển được ai, tuyển người ta làm không được một tháng đã out rồi, kể cả tiền lương có cao cũng không giữ được, chết bất đắc kỳ tử luôn lúc nào không biết.”
Lục Thanh Tửu nói: “Em chắc chắn không về nữa đâu.” Cậu nghiêng đầu kẹp điện thoại vào vai nói chuyện, múc cám từ trong túi ra, sau đó đổ vào thùng.
“Aaaa!” Chu Miểu Miểu kêu thảm thiết một tiếng.
Lục Thanh Tửu nói: “Còn việc gì nữa không?”
“Rốt cuộc cậu đang ở đâu thế? Chị đến chỗ cậu thuê cũng thấy đã trả nhà rồi……” Chu Miểu Miểu hỏi.
‘’Em nói với mọi người rồi mà, em về quê làm ruộng.” Lục Thanh Tửu trả lời, “Chiều nay mới lên núi hái một đống nấm về.”
“Quê cậu ở đâu, chị xin phép sếp nghỉ mấy ngày, muốn ra ngoài chơi ghê.” Chu Miểu Miểu nói.
“Xin nghỉ hả? Chị còn có thể xin nghỉ phép sao?” Lục Thanh Tửu kinh ngạc.
“Sao lại không, anh ta không cho nghỉ thì chị sẽ từ chức, dù sao cũng phải đồng ý thôi.” Chu Miểu Miểu nói, “Đừng nói nữa, chị đây cũng muốn đi hái nấm……”
Lục Thanh Tửu nói địa chỉ quê mình, dặn dò cô sau khi tới huyện thì gọi điện, cậu sẽ đi đón cô, nếu không sợ một mình cô gái như cô đi thuê phòng sẽ không an toàn.
Chu Miểu Miểu đồng ý, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ lập tức mua vé xe lửa gần nhất tới luôn.
Lục Thanh Tửu cúp điện thoại, mang theo thức ăn chăn nuôi đến chuồng heo, nuôi heo ở nhà đã được nửa tháng, bọn heo trắng thì tròn ra một vòng, nhưng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc vẫn dáng vẻ cũ, bộ lông tơ đâm tay như sóc chuột kia dường như cũng không thấy dài hơn chút nào.
Lục Thanh Tửu nhìn bọn nó vô cùng vui vẻ cúi đầu ăn thức ăn chăn nuôi, gõ vào cửa chuồng heo hỏi: “Tại sao tụi bây ăn lắm vậy mà không lớn được miếng nào thế?”
Tiểu Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, ánh mắt ấy tràn ngập sự khinh thường, chắc là khinh thường Lục Thanh Tửu xem nhẹ chỉ số thông minh của bọn nó.
Heo lớn rồi còn có kết quả tốt sao……
Lục Thanh Tửu bị một con heo khinh bỉ: “……”
“Này nhá, tao muốn chờ tụi bây lớn hơn một chút rồi thả về rừng đấy.” Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói, “Có thể tém tém cái tính lại được không hả?”
“Ọt ẹt.” Tiểu Hoa rầm rì hai tiếng, trong miệng vẫn nhai đồ ăn cũng buông, bày ra cái dáng vô lại kiểu tôi không muốn lớn đấy, tôi cứ thích ăn vạ ở đây đó rồi sao, làm gì nhau.
Lục Thanh Tửu sa mạc lời, thậm chí còn có suy nghĩ muốn bắt nhãi con Tiểu Hoa từ chuồng heo ra đập cho một trận.
Cuối cùng cậu nhịn xuống, niệm trong đầu rằng con người cần gì phải so đo với một con heo chứ.
Mấy con gà con mới mua còn đáng yêu hơn hai con heo này, mỗi ngày ríu rít chạy đông chạy tây ở trong sân, mổ sỏi đá với sâu trên mặt đất, khiến cho cả cái sân náo nhiệt hẳn lên.
Lục Thanh Tửu mang gà Doãn Tầm làm xong đi chặt thành miếng, sau khi rửa sạch thì bỏ vào trong nồi xào sơ một chút, sau đó thêm nước và nêm thêm nước tương, rồi bỏ nấm mới hái hôm nay vào, hầm trong vài giờ.
Thịt gà và nấm quả thực là sự kết hợp hoàn hảo, vốn dĩ nấm đã tươi ngon, hơn nữa thịt gà cũng tươi mới càng khiến hương vị trở nên đậm đà, tuy chưa nếm hương vị nhưng đã khiến miệng lưỡi chảy nước bọt.
Bạch Nguyệt Hồ xuống ruộng tưới nước đã về, nói với Lục Thanh Tửu cà chua nhà trồng đã ra quả, hai ngày nữa là ăn được.
Lục Thanh Tửu kinh ngạc, bây giờ mới hơn một tháng, sao lại ra quả rồi, cậu nói: “Ra quả thật sao? Liệu người khác có nghi ngờ gì không?”
“Không đâu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi sẽ giải thích.”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh giải thích thế nào?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi nói tôi dùng thuốc kích thích tăng trưởng.”
Lục Thanh Tửu: “…… Bọn họ không hỏi gì nữa sao?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, ngáp một cái: “Không có, chỉ nói với tôi rằng dùng thuốc kích thích tăng trưởng thì mùi vị thức ăn sẽ bị nhạt đi, ăn không ngon nữa.” Đại đa số người trong thôn bọn họ đều làm ruộng theo kiểu tự sản xuất tự tiêu thụ, cho nên tất nhiên sẽ không phun thuốc trừ sâu các thứ, dù sao cũng là đồ nhà mình ăn.
“À.” Lục Thanh Tửu cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nói, “Vất vả rồi, vậy buổi tối anh ăn nhiều thêm chút nha.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu, có vẻ rất vừa lòng với lời nói của Lục Thanh Tửu.
Thịt gà hầm hai giờ, đã mềm lắm rồi, nấm bên trong đã hoàn toàn ngấm vào nước canh gà.
Lục Thanh Tửu còn xào thêm món ớt xanh thịt băm và một dĩa rau, cơm chiều chỉ có như vậy.
Ba người ăn rất là sung sương, Bạch Nguyệt Hồ ăn thịt gà không thèm nhả xương, sau mấy tiếng rộp rộp, hàm răng trắng nhai nát xương ra từng miếng, nuốt vào hết.
Doãn Tầm ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm răng tốt ghê, Bạch Nguyệt Hồ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, ánh mắt kia vô cùng cục cằn, như là dã thú bảo vệ đồ ăn vậy.
Thậm chí Lục Thanh Tửu còn hoài nghi rằng nếu Doãn Tầm mà ăn nhiều thêm một chút, Bạch Nguyệt Hồ sẽ ý kiến cho mà xem……
Ba người cơm nước xong, Doãn Tầm trở về nhà mình, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở trong sân nghỉ ngơi, Lục Thanh Tửu mang hạt dưa và thịt bò kho khô ra, coi như đồ ăn vặt.
“Hai ngày nữa tôi có một người bạn tới chơi.” Lục Thanh Tửu nói, “Là một cô gái, không chừng sẽ ở chỗ này mấy ngày.”
Bạch Nguyệt Hồ ừ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói: “Bảo cô ta đừng lên núi.”
“Sao vậy?” Lục Thanh Tửu có chút kỳ quái.
“Dạo này cũng đừng lên núi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Vẫn đang mùa xuân, lắm động vật linh tinh.”
Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới vũng nước bị Bạch Nguyệt Hồ gọi là động vật mà bọn họ gặp được buổi sáng kia, hắn nói: “Thứ đó là động vật gì thế?”
“Tôi không nhớ.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Bởi vì mùi vị quá tệ.”
Lục Thanh Tửu: “……” Xem ra đồ ăn không ngon đối với Bạch Nguyệt Hồ mà nói thì đến ngay cả tên cũng chẳng xứng có.
“Nó có thể nhớ rõ dáng vẻ con người.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chỉ cần cậu nhìn nó.” Dựa theo cách nói của Bạch Nguyệt Hồ, mặt nước như tấm gương kia, ngay khi bạn cúi đầu nhìn về phía vũng nước, nó đã ghi nhớ dáng vẻ của bạn, hơn nữa lúc bạn chỉ có một mình mà đứng nhìn nó thì nó sẽ kéo bạn vào, sau khi chết chìm hồn phách cũng sẽ bị ăn mất.
Lục Thanh Tửu nói: “Bị nó nhớ rồi thì sẽ thế nào?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Sẽ đến tìm cậu.”
Lục Thanh Tửu kinh ngạc: “…… Vậy chẳng phải Doãn Tầm sẽ gặp nguy hiểm sao!”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao, hình như thứ này không xuống núi, hoạt động cũng rất chậm chạp, hơn nữa chỉ có mùa xuân mới xuất hiện, chỉ là đồ bỏ thôi.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ định nghĩa thứ này, tiện tay cầm một miếng thịt bò lên bỏ vào miệng, đôi mắt thỏa mãn nheo lại, nói, “Ngon ghê.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới yên tâm.
Hai người ngồi ăn thịt bò một lúc, trời cũng đã tối, Lục Thanh Tửu lùa đám gà con vào chuồng, sau đó mới quay người về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã bắt đầu mưa, mưa không lớn, chỉ tí tách rơi trên mặt đất, làm người ta càng thêm mơ màng muốn ngủ.
Người ta hay nói giấc ngủ đêm xuân không biết trời đã sáng, Lục Thanh Tửu còn nằm dính giường thêm một lát.
Khi cậu dậy Bạch Nguyệt Hồ cũng đã dậy, đứng ở trong sân không biết đang làm gì, không thể không nói Bạch Nguyệt Hồ này vốn chính là một phong cảnh, mưa rơi trên tóc hắn, như là mạ lên tóc hắn một màu bạc loang loáng, trong màn mưa mông lung, cứ có cảm giác như ngay sau đó hắn sẽ mọc cánh biến thành tiên.
Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh khẽ meo meo dùng điện thoại chụp lại một bức ảnh, Bạch Nguyệt Hồ lại phát hiện ra, quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Tửu.
“Buổi sáng tốt lành.” Lục Thanh Tửu bỏ điện thoại vào túi, bình tĩnh chào hỏi Bạch Nguyệt Hồ.
“Chào.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi cho gà ăn rồi.”
“À, anh vất vả rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Ăn mì đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Muốn ăn trứng gà.”
Lục Thanh Tửu gật đầu, cầm lấy tạp dề quay người đi vào nhà bếp thì nghe thấy tiếng đập cửa thịch thịch thịch, cậu tưởng là Doãn Tầm nên bảo cứ vào đi, ai ngờ sau khi cửa bị đẩy ra, lại là khuôn mặt bị mưa ướt của Chu Miểu Miểu.
“Chu Miểu Miểu?!” Lục Thanh Tửu ngạc nhiên, “Sao chị đến đây mà không gọi em một tiếng?”
Chu Miểu Miểu nói: “Nói làm gì chứ, tự chị tìm được đường mà.” Cô đi vào sân, ngay ánh mắt đầu tiên liền thấy Bạch Nguyệt Hồ không có biểu cảm gì đứng một bên, trợn tròn đôi mắt nói, “Lục Thanh Tửu, cậu ghê quá nha, chị bảo cậu vội vã về quê làm gì chứ, thì ra là lén kim ốc tàng kiều(*)nha!”
(*)”Kim ốc tàng kiều” dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Lục Thanh Tửu: “Không có, em không có!”
Cậu vốn tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ tức giận, ai ngờ mặt hắn không đổi sắc xoay người đi luôn, chỉ để lại một cái bóng cho hai người còn lại, trong đó còn có một người nhìn bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Chu Miểu Miểu nhìn Lục Thanh Tửu: “Chậc chậc chậc, tệ thật, ngay cả cái danh phận cũng không cho người ta, nhìn đi, người ta giận luôn rồi kìa.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cô nàng này đúng là thật sự không sợ chết mà..