Nông Gia Độc Phi​

Chương 9: Dậy Sớm Tập Thể Dục Buổi Sáng


Đọc truyện Nông Gia Độc Phi​ – Chương 9: Dậy Sớm Tập Thể Dục Buổi Sáng


Hôm sau trời còn chưa sáng, ở trong tiếng chim kêu thanh thúy uyển chuyển, Lăng Kính Hiên từ từ tỉnh lại, hai mắt mông lung vừa mở ra, xuất hiện một chút mê mang, thẳng đến khi một cái nóc nhà cũ nát xuất hiện trong tầm mắt hắn, Lăng Kính Hiên mới ngỡ ngàng nhớ lại rằng mình đã xuyên qua tới thời cổ đại, khóe môi không khỏi gợi lên một độ cung mang dáng vẻ tự giễu, quay đầu nhìn hai tiểu bánh bao đang cuộn tròn người chìm vào giấc ngủ say ngay bên cạnh hắn, không tiếng động khẽ thở dài, Lăng Kính Hiên nhận mệnh bò dậy.
“Cha?”
Lúc hắn cầm lên một bộ quần áo cũ, phía trên là hai ba mảnh khâu vá lỗ hỏng chuẩn bị mặc vào thì Tiểu bánh bao xoay người từ từ ngồi dậy, Lăng Kính Hiên duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của nhóc: “Trời vẫn còn sớm, con ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Ưm.”
Tiểu bánh bao ngoan ngoãn gật đầu, lại nằm xuống ngủ tiếp, Lăng Kính Hiên không nhịn được bật cười, cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt nhóc, mặc lại quần áo gọn gàng bước ra ngoài cửa.
Lăng gia là một thôn lớn, ước tính chừng có hai trăm hộ dân, gần khoảng ba ngàn người, bình quân mỗi hộ có khoảng mười mấy người, chuyện này nếu mà ở hiện đại thì không chừng Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình đã lo sốt vó lên rồi, liền chuẩn bị công cuộc phạt tiền nha!
Nhưng mà ở đây lại là thời cổ đại, đối với những người ở đây thì điều đó thật là bình thường, có mấy nhà giàu có thì trong nhà có thể có đến mấy trăm người kìa, đó mới là khủng bố nha.
Đi đến phòng bếp nhóm lửa lên nấu một nồi canh rau dại, Lăng Kính Hiên cân nhắc một chút sau đó cởi áo khoác, tùy tiện tìm hai cọng rơm cột chặt cổ tay áo rộng thùng thình và ống quần của mình, chậm rãi chạy một vòng quanh nhà, sức lực của thân thể này quá kém, hắn cũng không hi vọng là sẽ đạt được trình độ của thân thể kiếp trước, nhưng ít nhất đừng có động một chút là lại thở hồng hộc là được.
Nguyên chủ lúc mười ba tuổi liền thi đổ danh hiệu đồng sinh, cũng coi như là có tư chất thông minh, tuy rằng mấy năm nay cuộc sống của hắn trải qua hư hư ảo ảo, nhưng là, có thông tin từ mớ trí nhớ trước khi nguyên chủ mười lăm tuổi, thì đại khái Lăng Kính Hiên có thể hiểu được tình trạng của thời đại này, nơi này là Đại Thanh triều, không phải là cái vương triều Đại Thanh Ái Tân Giác La mà hắn biết đến, mà nơi này Đại Thanh triều do Nghiêm thị thống lĩnh, hoàng đế cầm quyền là Nghiêm Thịnh Trí, không thể nói hắn là người giỏi nhất trong các đời vua từ cổ chí kim nhưng cũng có thể xem như là một minh quân biết chăm lo cho dân chúng.

Trước kia Đại Thanh triều rất yên bình, nhưng không biết vì sao những năm gần đây lại đột nhiên diễn ra chiến tranh liên miên không dứt, nhưng mà đối với nhưng thông tin này Lăng Kính Hiên không có hứng thú tìm hiểu, mặt kệ là hoàng đế hay là vấn đề chiến tranh đều không liên quan đến hắn, mấy chuyện đó đối với hắn quá xa vời, mục tiêu hàng đầu của hắn bây giờ là nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực đem hai tiểu bánh bao dưỡng thành siêu cấp đại bánh bao.
Do hậu quả của sự kiện trước kia bạn tặng, nguyên chủ bị đuổi chạy tới sống dưới chân núi Nguyệt Hoa, nói không chừng Lăng thị nhất tộc đều ước gì bọn họ chết luôn đi cho rãnh nợ? Chung quy thì truyền thuyết về chân núi Nguyệt Hoa đều đi kiềm với sự thần bí và nguy hiểm chằn chịt, nhưng mà, đã để bọn hắn phải thất vọng rồi, trước kia nguyên chủ bởi vì bị đuổi đi, do đó trở nên ngây ngây dại dại, mà hiện tại Lăng Kính Hiên lại cảm thấy cách thôn xa một chút cũng không có gì là không tốt, ít nhất thì cũng không ai đến quấy trầy bọn họ không phải sao? Tương lai nếu như hắn làm ra chuyện gì cũng không sợ bị người khác biết.
“Cha, người đang làm gì ở đây vậy?”
Sau khi trời hừng đông, hai tiểu bánh bao cùng nắm tay nhau xuất hiện ở cửa, bốn con mắt dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn Lăng Kính Hiên đang đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập.
“Hờ..

Hờ..

Không..


cha không làm gì, chỉ là chạy bộ rèn luyện thân thể một chút, Tiểu Văn, Tiểu Võ, muốn chạy cùng cha hay không, có thể rèn luyện thân thể trở nên mạnh mẽ, săn chắc nha!”
Nhìn trời vẫn còn sớm, Lăng Kính Hiên cũng không có dừng lại, mà lại chạy chậm lại chỗ của hai tiểu bánh bao, tuy rằng hơi thở của hắn đã sớm rối loạn, đang không ngừng thở dồn dập.
“Cha, không phải người nói muốn dạy chúng ta kỹ thuật phòng thân sao?”
Tiểu bánh bao nghiên nghiên đầu, chớp chớp mắt vô tư nhìn Lăng Kính Hiên, hai mắt Đại bánh bao cũng lóe sáng, mấy năm này bọn chúng bị khi dễ thật lợi hại, hận không thể đi học hết mười tám môn võ nghệ để không bao giờ bị người khác tùy ý khinh thường, nhục nhã bọn họ nữa.
“Chạy bộ cũng là một cách rèn luyện nha, các con trước đi súc miệng đi, nhớ nhất định phải dùng muối đánh răng nha, về sau chúng ta mỗi ngày đều phải chạy vòng quanh nhà vài vòng, ăn cơm xong cha sẽ dạy các con kỹ thuật phòng thân.”
Không thể tin được là bọn nhỏ còn nhớ rõ chuyện hắn hứa sẽ dạy họ kỹ thuật phòng thân, Lăng Kính Hiên hơi mỉm cười, hoàn toàn ngó lơ vẻ mặt đau đớn của Đại bánh bao khi hắn nói phải dùng muối đánh răng.
“Được, ca, chúng ta đi đánh răng súc miệng đi.”

Tiểu bánh bao hoan hô một tiếng, lôi kéo Đại bánh bao xoay người liền chạy vào trong bếp, chờ đến khi bọn họ quay lại, Lăng Kính Hiên đã kết thúc thêm một vòng chạy nữa rồi, sau đó dưới tia nắng ban mai của ánh mặt trời đang dần dần ló dạng, ba cha con bọn họ cùng nhau chạy quanh căn nhà rách nát của mình một vòng rồi lại một vòng, sau khi vận động mệt mỏi thì bất luận là cái gì thì khi ăn cũng đều cảm thấy ngon cả, ba cha con hung hăng ăn một lúc liền hai chén lớn, còn chưa kịp rửa chén, Tiểu bánh bao liền quấn chặt lấy hắn đòi học võ công, Lăng Kính Hiên chỉ có thể thu xếp, tùy tiện dạy bọn chúng một bộ Thái Cực quyền đơn giản.
“Mặt trời lên rồi, tập võ cũng không phải chuyện một sớm một chiều mà xong được, các con cũng đừng luyện lâu quá, cha đi ra bờ sông nhìn một chút, chờ chút nữa gia gia hoặc là bà bà đến đây, nhớ giữ bọn họ lại chờ cha về nha.”
Thu dọn xong công việc trong nhà, Lăng Kính Hiên lặng lẽ thả nước trong Nguyệt Nha Tuyền ra rót vào trong lu chứa nước, xoay người đi ra sau hậu viện tìm được một cái rổ rách nát được đan bằng tre, cầm lên chuẩn bị đi ra cửa.
“Cha, người muốn đi bắt cá sao?”
Thấy hắn một tay cầm cái rổ, một tay cầm thùng gỗ, Tiểu banh bao đang mồ hôi đầy đầu, hai mắt sáng lên nhìn hắn, Lăng Kính Hiên gật gật đầu: “Ừm, ta đi xem thử xem có thể bắt được cá hay không, bắt được càng sớm thì chúng ta cũng có thể trãi qua cuộc sống tốt hơn sớm một chút không phải sao?”
Chuyện tình của Nguyệt Nha Tuyền Lăng Kính Hiên vẫn quyết định không nói cho bon nhỏ biết, về sau nếu bọn nhỏ đòi đi theo thì cũng không xảy ra vấn đề gì, cùng lắm là giống ngày hôm qua, lặn xuống nước thả Nguyệt Nha Tuyền ra, sau đó ở trong nước bắt cá là được rồi, chỉ là hơi rắc rối một chút mà thôi.
“Dạ, dạ, dạ, cha, người mau đi đi, ta sẽ cùng ca ca ở lại giữ nhà.”
Vừa nghe đến cá, Tiểu bánh bao quyết đoán mừng rỡ thẳng thắn gật đầu, không quan tâm là có bán lấy tiền hay không, ít nhất sau này cũng sẽ không thiếu cá ăn nha.
“Cha, người nhớ cẩn thận một chút nha, không được đi đến chỗ nước quá sâu, bắt không được thì thôi, cùng lắm chúng con cùng cha đi hái rau dại và dược liệu, sẽ không bị đói chết.”
Vẻ mặt Đại bánh bao nghiêm túc, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn, không hề chớp mắt một cái, tiền mặc dù quan trọng cũng không quan trọng bằng cha của chúng.
“Ha..


ha..

Con yên tâm đi, cha biết rồi, chờ sau khi cha đi các con nhớ đóng kỹ cữa, trừ bỏ gia gia, bà bà, nếu ai tới cũng không được mở cửa biết không?”
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngày hôm qua hắn ra tay thu thập người đàn bà chanh chua, đanh đá kia, nói không chừng hôm nay nàng ta kéo viện binh tới thì làm sao, lỡ như hắn không có nhà, hai tiểu bánh bao ở nhà bị khi dễ thì làm sao nha!
“Dạ”
Hai tiểu bánh bao cẩn thận gật gật đầu, cùng nhau tiễn hắn đến tận cửa, chờ bọn nhỏ đóng kỹ cửa lại, Lăng Kính Hiên mới mang theo rổ và thùng gỗ đi về phía mương Nguyệt Hoa, mà điều hắn không biết là, sau khi hắn rời đi không lâu, người đàn bà đanh đá ngày hôm qua thật đúng là đã mang theo nam nhân cùng nhi tử của nàng tìm tới cửa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.