Đọc truyện Nỗi Nhớ Khắc Sâu – Chương 47
Edit: La Na
Trên hành lang có không ít người nhà, trên mặt đều là vẻ không yên lòng, Tạ Cảnh Thâm mặc áo blouse trắng vừa đi vừa quan sát vẻ mặt của những người nhà ngồi đây, trong lòng càng bất an không yêu, trong lúc đó còn thấy cãi nhau nên bảo vệ người lớn hay người nhỏ nữa.
Chợt đụng phải một bác sĩ khoa sản, bác sĩ đó lớn hơn Tạ Cảnh Thâm vài tuổi, nhìn thấy anh cũng ngẩn người, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Bác sĩ Tạ?”
Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới hoàn hồn, mắt nhìn người trước mặt: “Bác sĩ Thiệu.”
“Sao cậu lại chạy đến đây?”
Trong đời Tạ Cảnh Thâm ít khi luống cuống tay chân như thế này: “Tôi, nhìn thử.”
Bác sĩ Thiệu nhìn anh vài giây, ngược lại chợt hiểu ra: “Tôi nhớ cậu mới cưới phải không, nếu như nhớ không lầm thì bà nhà cũng sắp sinh rồi nhỉ.”
Tạ Cảnh Thâm gật đầu, bác sĩ Thiệu cũng hiểu khẽ gật đầu: “Đừng lo lắng, đa số mọi người đều thuận lợi sinh cả mà.”
Tạ Cảnh Thâm im lặng, bài thảo luận vừa nãy miêu tả thuận lợi sinh cũng khá dọa người rồi.
“Ở đây ngày nào cũng như thế này sao?”
Bác sĩ Thiệu gật đầu, nhìn thoáng qua người nhà phía sau anh: “Cậu nhìn những người này xem, có nhiều người đã đợi mười mấy tiếng đồng hộ, phụ nữ sinh con mà, đúng là chịu khổ.”
Tạ Cảnh Thâm như có điều suy nghĩ gật đầu: “Khó sinh thì sao?”
“Cũng không nhiều lắm, nhưng mà đúng là một năm lại hơn một năm.”
Đầu óc Tạ Cảnh Thâm như trong mộng, bác sĩ Thiệu vỗ vỗ anh: “Thả lỏng đi, cậu không được căng thẳng, ảnh hưởng đến sản phụ thì không tốt đâu.”
Tạ Cảnh Thâm gật đầu, nói cám ơn, lại đi một vòng khoa sản mới xem như là xong.
Lúc trở về, ngồi một mình trong xe sắp xếp lại tâm lý mới khởi động xe về nhà.
Hôm nay ngược lại hai ‘lão phu nhân’ không đến đây, lúc anh trở về, Trần Yên Thực đang ưỡn bụng đi từ từ trong phòng khách.
Tạ Cảnh Thâm giật mình, vội đến bên người, vịn eo của cô: “Sao em không nằm đi?”
“Vừa dậy không bao lâu, xuống giường đi một chút, nằm lâu cũng có chút không thoải mái.”
“Hôm nay có khỏe không?”
“Khỏe như trâu.”
Tạ Cảnh Thâm dìu cô đi, cũng không nói chuyện, im lặng một hồi, Trần Yên Thực cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Không có gì, chính em phải chú ý nhiều thêm một chút, bây giờ đã qua ba mươi bốn tuần, không cần thận một chút là sẽ sinh non đó.”
Tháng Trần Yên Thực càng lớn, thì càng mẫu tính mười phần, giọng nói cũng càng ngày càng dịu dàng: “Mỗi ngày em ở nhà, ăn ngủ, ngủ ăn, vận động duy nhất chính là đi vòng vòng trong phòng khách như thế này một chút, có thể có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì đương nhiên là anh cầu còn không được.”
Quả nhiên Tạ Cảnh Thâm vân đạm phong khinh, đến buổi tối làm thế nào anh cũng không ngủ được, nhìn người trong ngực, tuy rằng trong bóng tối không thấy rõ lắm, nhưng dường như anh có thể thấy cô đang nhíu chặt lông mày, nhịn không được đưa tay vuốt ve, gần đây cô rất ít khi ngủ được ngon giấc, thân thể nặng, lúc nằm nghiêng trên giường dễ bị tê, không thể không thường xuyên xoay người, xoay sang bên cạnh. Tuy nhiên dường như cô đã quen với loại giấc ngủ như thế nàu, nhưng anh nhìn lại khó chịu vô cùng.
Nghĩ đến một màn trong khoa sản lúc ban ngày kia, trong lòng liền như mây mưa bão nổi, anh không thể không thừa nhận, anh rất sợ hãi.
Hình như Trần Yên Thực cảm nhận được, lúc xoay người mơ mơ hồ hồ thức dậy, nhìn trên đỉnh đầu có bóng người, cô vươn tay, đụng phải trở ngại, lúc này mới xác định: “Tạ Cảnh Thâm?”
“Là anh.”
“Anh không ngủ được sao?”
“Ừ.”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên thức dậy ngắm em thôi.”
“A…” Trần Yên Thực giơ tay lên vuốt ve theo khuôn mặt anh, nhẹ giọng cười nói, “Tối như vậy anh nhìn thấy sao?”
Tạ Cảnh Thâm học động tác của cô: “Nhìn thấy được.”
Trần Yên Thực hé miệng cười cười: “Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, hay là ngủ đi, nếu không nghỉ ngơi sẽ gầy đi, em thấy sẽ đau lòng lắm.”
Tạ Cảnh Thâm bắt lấy tay của cô, hôn lên trán cô một cái: “Tuân mệnh.” Nói xong giúp cô xoay người nằm trong lòng mình.
Trần Yên Thực rất nhanh chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng vẫn có chút không thoải mái, cứ có cảm giác có thứ gì đó chèn ép ngực mình, hơi khó chịu, cô giật giật, nhỏ giọng lầu bầu câu thật là khó chịu mới tốt lên một chút, rồi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Mơ mơ hồ hồ nghe được có người nói bên tai: “Trần Yên, anh, anh rất cần em, lúc trước em hỏi anh có phải là anh không cần em hay không, làm sao có thể chứ? Nếu để cho anh trải qua mười năm không có em một lần nữa, có lẽ anh sẽ không làm được như lúc trước đâu.” Lúc trước anh đang ở nước Mĩ, cố gắng làm chuyện anh muốn làm, làm một người học trò có thành tích kiêu ngạo tuân thủ lễ tiết, là một đứa con không để cho cha mẹ thất vọng, anh không hề có bất kì mối tình nào, thanh tâm quả dục đến mức bị cho là người gay cũng thờ ơ…những chuyện này suy cho cũng, tất cả cũng chỉ vì để không nhớ đến em.
Năm đầu anh đến nước Mĩ, trong giờ tự học lúc đọc sách, thói quen ngẩng đầu nhìn nghiêng về phía phía trước cách đó không xa, nhưng chỉ toàn thấy những gương mặt xa lạ, lúc đó anh nhớ đến cô gái kia, lúc này mới chợt hốt hoảng mình đang ở nơi đất khách quê người. Hoặc là ngồi trên ghế dài, nhìn những người nước ngoài đi ngang qua, trong lòng vô cùng nhớ đến em, cũng từng nghĩ có lẽ cô với Trương Sâm không tu thành chính quả đâu nhỉ, đương nhiên sự thật đúng thật như thế, chỉ là lúc anh về nước, bên người cô không có Trương Sâm, thì có những người khác.
Năm thứ hai anh có về nước, giữa ngày hè, anh thay bác đi đến trường luyện thi đón Tạ Tịnh Nghiêu, thành phố sao mà nhỏ quá, hoặc là trong lòng anh luôn chờ mong có thể ngẫu nhiên gặp được cô, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, đúng thật là nhìn thấy Trần Yên Thực, còn có một nam hài thêm một người con trai, cô vẫn như trước đây, từng ngụm từng ngụm ăn kem, không có chút hình tượng nào, người con trai thì cầm máy chụp hình liên tục chụp cô, cô không hề từ chối, ngược lại còn tạo dáng trước máy ảnh, một khắc này anh cảm thấy mình đã cách cô rất xa.
Sau đó có một lần đụng phải cô ở bờ sông, đúng lúc gặp được cô, cô vẫn cùng một chỗ với người con trai đó, hôm ấy anh không có việc gì, như ma nhập mà đi theo bọn họ, thật ra đó cũng chỉ là khiến anh phải chấp nhận, cô đã có cuộc sống mới rồi, anh không có tư cách quấy rầy cô nữa.
Về sau anh yên lặng không nói tiếng nào bay về Mỹ, cố gắng khiến bản thân mình bận rộn, ngày qua ngày, anh đã có thể đọc hiểu chút Nga văn đơn giản, có một lần Du Niya ném cho anh một quyển thi tập Nga văn, anh có thể hiểu ý câu, nhưng lại lý giải nó thì không tốt lắm, cũng không hiểu sâu ý của nó lắm, có điều sau đó anh lật trúng một bài thơ của Pushkin, bỗng nhiên Trần Yên Thực xuất hiện trong đầu anh, rõ ràng như ngày hôm qua.
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em yêu chân thành đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.
Tôi yêu em – Puskin.
Trong lòng anh thầm nói một câu cuối cùng, một lần lại một lần, lúc kia, anh vốn quyết định sẽ quên cô.
Khi một lần nữa quay về nước, quyển sách này và cả tấm hình kia được anh cẩn cẩn thận thận đặt trong thư phòng. Cũng như cô, được anh cẩn cẩn thận thận lưu giữ hoàn hảo, chỉ là đặt tại một ngõ ngách nào đó, cố gắng bỏ qua, nhưng điều đó không chứng mình rằng nó không tồn tại.
Sau đó Lục Tả lôi kéo anh đi đến các buổi gặp mặt, anh cũng không từ chối, có lẽ anh cũng có thể quen thêm một số người, tìm một được một người bạn gái tâm đầu ý hợp.
Nhưng mà, luôn không được.
Lục Tả giúp hẹn mấy cuộc hẹn với bạn khác phái, anh nghĩ cuối cùng vẫn nên đi. Có điều dần dần anh cảm thấy mình không thể chịu được, loại gặp gỡ này, anh hoàn toàn không có tinh thần, chỉ ứng phó, ứng phó được mấy lần, khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi. Cho nên sau này người ta lại hẹn anh, anh thường kiếm cớ thoái thác, như thế mấy lần, người ta cũng hiểu anh đã từ chối. Sau đó có phát sinh thêm vài lần kiểu như vậy, anh không tiếp tục hẹn gặp người khác phái nào nữa.
Đây xem như là câu trả lời của anh cho bản thân mình, cậu xem, không phải là anh chưa từng cố gắng, chỉ là những người kia, anh đều không thích, chỉ là thấy quá mệt mỏi khi cùng người khác nói chuyện yêu đương, mà chẳng phải người anh muốn.
Anh chưa từng nghĩ đến tình cảm nam nữa, chỉ cảm thấy người kia nhất định sẽ xuất hiện, anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Anh vốn cho rằng tình cảm thời tuổi trẻ kia sớm đã bụi thời gian vui lấp, nhưng anh không ngờ lúc gặp lại cô, tình cảm tuổi trẻ bộc phát như lũ quét, mở miệng thổ lộ.
Vì sao cảm thấy hẹn hò chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ? Bởi vì đối phương không phải là cô. Cho nên anh trải qua một loại cuộc sống như nhà sư khổ hạnh, cấm dục khắc chế, lý tính lại lạnh nhạt.
Anh không cố ý chờ cô đâu, anh là chờ một người khác, chờ cảm giác đúng người, người đó có thể thay thế cô, chỉ là cô độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
Ngày đó tại bệnh viện, cô gọi tên của anh, khoảnh khắc anh xoay người, cảm giác trong nháy mắt đã quay lại khoảng thời gian thật lâu trước đó, lúc họ còn là bạn học, từng cảnh ngồi học cùng nhau hiện ra.
Sẽ không bao giờ có một người như vậy nữa, một người cùng trải qua thời niên thiếu, làm nảy mầm tình cảm trong anh.
Thật ra cô không thay đổi nhiều, vẫn là cô bé cười lên lanh lợi linh động như trước, nhưng mà lúc cô đối mặt với anh lần nữa, dường như hơi ngại một chút, về sau anh nghĩ, có lẽ là do anh quá nghiêm túc, hù dọa cô, anh về nhà soi gương luyện tập nhiều lần, cười làm sao để người khác thấy mình thân thiện.
Có điều cũng may, cho dù anh không thích cười, cô vẫn muốn đến gần anh, không từ chối sự tiếp cận của anh, đây đúng là vận mệnh mà, cũng đúng lúc cô độc thân, anh cũng đúng lúc chưa hết hy vọng.
Tìm được lại mất đi, so với việc chưa bao giờ tìm được, càng ý chí hơn rất nhiều.
Trên thực tế phụ nữ có thai khó sinh ở Trung Quốc chỉ chiếm số ít, chỉ vì quá để ý đến một người nên mới khó thoát khỏi suy nghĩ ấy thôi, huống chi loại chuyện này, tổng thể mà nói cho dù chỉ có 1%, nhưng xảy ra trên người kia thì đối với mình nó lập tức biến thành 100%.
“Con của chúng ta gọi Trần An được không? Trai hay gái cũng lấy tên này nhé.”
Đầu óc Trần Yên Thực mơ hồ, cũng không biết anh nói những thứ gì, cô chỉ biết là giọng nói ấy khiến cô rất an tâm, cô rất thích nghe, nên ngủ rất an ổn, trong mộng cũng vui vẻ.
“Trần Yên, anh muốn em bình an.”
Về sau Trần Yên Thực nghe được tên, ngẩn người: “Cục cưng, họ Trần?”
Tạ Cảnh Thâm cảm thấy cô đáng yêu: “Trần An là tên, Tạ Trần An.”
Trần Yên Thực cau mày: “Sao em cảm thấy, kì kì?”
“Hả?”
Trần Yên Thực nghiêng đầu: “Sao giống tên của người cổ đại quá vậy?”
Tạ Cảnh Thâm hơi suy nghĩ một chút: “Mặc kệ nó đi.”
Trần Yên Thực: …