Bạn đang đọc Nở Rộ – Chương 19
Biểu cảm ấm áp cuả Lương Phi Phàm dần nhường chỗ cho sự lạnh lùng, cuối cùng anh lặng đi hồi lâu, mím chặt môi, giọng nói cứng rắn mà miễn cưỡng: “Ý kiến của ai vậy?” Chắc chắn không phải là Cố Bác Vân, vì ông ấy chỉ có thể yêu cầu hủy bỏ hôn lễ, cũng nhất định không phải là Cố Minh Châu, vì cô ấy là người ủng hộ hai người họ, càng không thể là Cố Yên, vì khi cô ấy hoảng hốt thì chẳng bao giờ đưa ra được ý kiến gì. Chẳng lẽ lại có người chỉ điểm, cô ấy không thể nghĩ ra nhanh như vậy được?
“Phương Diệc Thành có phải không?” Hôm qua, lúc Phương Diệc Thành hẹn cô, Phi Phàm đã cảm thấy có gì đó liên quan đến chuyện này rồi, nhưng anh đã nói là sẽ không ích kỷ nữa, sẽ để cô tự do.
“Này, anh lại giận rồi phải không? Chúng ta đã thống nhất là sẽ không cãi nhau vì chuyện này nữa mà.” Cố Yên vội vàng nhắc nhở anh, quả nhiên Lương Phi Phàm bình tĩnh lại một chút.
“Em và Phương Diệc Thành đã nói rất rõ ràng rồi, anh ấy cũng đã buông xuôi, anh không cần phải nghĩ ngợi chuyện này nữa. Trì hoãn hôn lễ là do anh ta đề cập đến, nhưng xuất phát điểm không phải là vì anh và em mà anh ấy lo lắng cho bệnh tình của cha. Hơn nữa em cảm thấy, căn cứ vào tình hình hiện nay thì đây là cách hợp lý nhất. Phi Phàm, mình đã sống với nhau lâu như vậy, hà tất phải nhất quyết cưới vào lúc này chứ, phải vậy không? Kết hôn hay không mình vẫn yêu nhau cơ mà.” Cố Yên đến ngồi cạnh Phi Phàm, nhẹ nhàng giải thích, giọng nói dịu dàng như cơn gió mùa xuân lướt nhẹ trên má. Lương Phi Phàm vẫn yên lặng không nói, rõ ràng là đang kiềm chế, nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Yên, anh ngẩn ngơ một lúc. Cố Yên vẫn kiên nhẫn ngồi đợi.
Khá lâu sau, sắc mặt của Lương Phi Phàm vẫn rất khó lường, anh cầm cốc nước lên uống một ngụm, tâm trạng khác hơn một chút, cuối cùng anh nói: “Anh cần suy nghĩ đã. Cố Yên, em nói anh không tin tưởng em, anh cũng biết tính khí của mình không tốt. Chuyện này… em cho anh thời gian suy nghĩ, mình sẽ nói chuyện sau, được chứ?”
Cố Yên khẽ gật đầu, cô cũng đã nghĩ đến tất cả những phản ứng có thể xảy ra của Phi Phàm sau khi nghe những gì cô nói, đây chính là phản ứng dịu dàng nhất có thể. Cố Yên cảm động vì anh không giận dữ, mà cố kìm nén cá tính của bản thân để suy nghĩ, điều này chứng tỏ những lời anh nói hôm đó không phải chỉ là nói suông, anh ấy thật sự đang thay đổi, luôn muốn dùng tình cảm để thu hẹp khoảng cách giữa họ, anh ấy thật lòng yêu cô.
Lương Phi Phàm lặng lẽ ăn cơm tối xong rồi lên thư phòng, đóng cửa lại. Cố Yên thu dọn mấy bộ quần áo để thay, lái xe của Phi Phàm đã đợi sẵn ngoài cổng, nói là do ông chủ Lương dặn dò, đã muộn lắm rồi, cũng nên cẩn thận, Yên tiểu thư không cần phải tự lái xe đâu.
Khi tới bệnh viện, Cố Bác Vân vẫn còn hôn mê sâu, hỏi gì ông cũng không trả lời được, sau nửa đêm lại bắt đầu sốt nhẹ, các bác sĩ phải vất vả rất lâu mới ổn định được tình hình. Trong lòng Cố Yên đau như cắt khi nhìn thấy từng chiếc kim cắm vào cơ thể cha, cô nằm trên ghế trong phòng nghỉ mà không sao chợp mắt được.
Khoảng hơn chín giờ sáng, Cố Bác Vân mới từ từ tỉnh lại.
Cố Yên thấy cha từ từ mở mắt, trong ánh mặt trời ấm áp, cơ hội được sống tiếp của cha cô như lại trỗi dậy, giống như nắng hạn lâu ngày gặp dòng nước mát chảy qua. Cô không cầm được lòng, quỳ xuống cạnh giường bệnh, khóc không thành tiếng. Giống như cuối cùng cũng bước qua cơn ác mộng, như được tái sinh làm người.
“Lại khóc nữa rồi…” Cố Bác Vân đưa bàn tay run run lên vuốt tóc của con gái, nếu ông ra đi thì làm sao đứa con gái bé bỏng, yếu đuối của ông có thể sống tiếp giữa dòng đời đầy hiểm ác này đây?
Tất cả những ấm ức, sợ hãi, ưu tư, lo lắng của Cố Yên như vỡ òa, cô khóc ướt cả một mảng chăn mới chịu nín, úp mặt vào tay cha, giọng nghẹn ngào: “Con đã thảo luận kỹ với bác sĩ rồi, tháng sau sẽ phẫu thuật, được không? Con cầu xin cha đấy!”
Cố Bác Vân vẫn cương quyết: “Không.”
Cố Yên khẩn khiết nói với ông, vừa nói vừa khóc nức nở: “Con không lấy Lương Phi Phàm nữa. Cha bảo con phải làm thế nào thì con sẽ làm thế ấy, con sẽ nghe lời cha. Con xin cha hãy làm phẫu thuật đi! Con không muốn mất cha… Cha, con cầu xin cha mà…”
“Đừng khóc nữa…” Cố Bác Vân ráng sức dựa lưng vào gối, nghiêng người sang một bên, dáng vẻ rất mệt mỏi.
“Những ngày qua, con rất khó xử, cha biết… Cố Yên à, cha thật sự hy vọng, trước khi cha chết có thể trả lại tự do cho con. Bảy năm trước cha đã tự mình đuổi con đi, con chỉ có thể theo Lương Phi Phàm. Bây giờ cha làm sao có thể hy sinh con một lần nữa chứ? Cha sợ rằng đến lúc gặp mẹ con dưới kia, mẹ con hỏi cha rằng, Cố Yên của chúng ta sống thế nào thì cha biết trả lời bà ấy thế nào đây? Tiểu Yên, vì cứu cha mà con đã phải theo một người đàn ông mà cha không yên tâm. Tiểu Yên, Lương Phi Phàm làm sao có thể khiến cha yên tâm được? Con nghĩ kỹ xem, có phải không?”
Cố Yên gật đầu lia lịa, đứng dậy ngồi cạnh giường ông, lau nước mắt rồi gượng cười: “Con hiểu, con hiểu… con hiểu mà! Cha, con biết cha muốn tốt cho con. Con không lấy chồng nữa, đợi cha khỏi bệnh rồi hãy nói tiếp.”
Hai cha con nói chuyện một lát, Cố Bác Vân vẫn còn rất yếu, dần dần không gắng gượng được nữa. Cố Yên đỡ ông nằm xuống, đợi cha ngủ say, cô đứng im, thẫn thờ trong phòng bệnh khá lâu rồi mới vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại một chút rồi đi ra ngoài.
Chương 40
Cố Minh Châu quả nhiên đã trở về Vi Bác, cô mặc chiếc áo vest màu đen bó sát eo, bên trong mặc chiếc vát màu trắng dài đến đầu gối, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt trang điểm tinh tế không chê vào đâu được, tinh thần thoải mái. Lúc Cố Yên đến, Cố Minh Châu vẫn còn đang họp, đợi khoảng một tiếng sau cô mới ra.
“Chị rất bận, em muốn nói gì thì nói ngay đi. Việc lần trước đã nói rõ rồi, nếu em vẫn muốn làm theo cách cũ thì không cần nói nữa, tối nay chị sẽ quay lại bệnh viện, ai hơi đâu mà đi giận ông già ấy chứ! Chuyện phẫu thuật em không cần lo, chị đã có cách để đưa cha lên bàn mổ. Em cứ yên tâm cưới người em yêu là được rồi.”
Cố Minh Châu nặng nề đặt mình xuống chiếc sofa trong phòng làm việc, cảm giác đề phòng trên khuôn mặt cuối cùng đã tan biến, một dòng suy nghĩ chợt lướt qua.
Cố Yên ngồi xuống chiếc sofa đối diện, hai chân bắt chéo rất ngay ngắn, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, giống tư thế chuẩn mực trong đàm phán: “Đám cưới của em hoãn lại rồi.”
Cố Minh Châu không mở mắt, chau mày lại: “Em ngốc quá! Lại định làm cho chị thêm rối à?”
“Người mắc bệnh là cha chúng ta, vậy mà em và Lương Phi Phàm lại muốn làm đám cưới. Tất cả những mâu thuẫn này đều do em mà ra cả, em phải tự mình giải quyết thôi. Chị, chị có nhanh nhẹn đến đâu, có thương em đến đâu cũng không thể cái gì cũng lo hết cho em được, em cần phải trưởng thành chứ? Huống hồ em cũng đã trưởng thành rồi.” Giọng của Cố Yên vẫn nhẹ nhàng, êm ái, hệt như lúc đầu Cố Minh Châu yêu cầu cô khi thương lượng, đàm phán với đối tác thì phải ăn nói dịu dàng, dễ nghe.
Cố Minh Châu “hừ” một tiếng không đồng tình: “Em đã nói với Lương Phi Phàm chưa?”
“Rồi, anh ấy đang suy nghĩ. Anh ấy sẽ đồng ý. Có thể anh ấy không vui, nhưng anh ấy sẽ ủng hộ em.” Cố Yên không chắc lắm nhưng ở trước mặt Cố Minh Châu, cô vẫn vờ như đã chắc chắn.
Cố Minh Châu ngồi bật dậy, buộc tóc lại thành một dải vắt lên vai trái: “Cố Yên, bây giờ cha đang kiếm chuyện một cách vô lý em hiểu chứ? Làm gì có cái lý ấy? Lương Phi Phàm không tiếc bất cứ thứ gì để cứu ông, vậy nên ông mới không sống được, nhưng ông lại luôn hướng về kẻ tội đồ Phương Diệc Thành? Em có ngốc đến mấy cũng phải phân biệt được đâu là đạo lý chứ, em lại còn gây chuyện với anh ta? Có phải não em hỏng hết rồi không? Còn muốn kéo dài hôn lễ? Đêm dài lắm mộng em có biết không? Em cho rằng khi cha khỏe rồi thì em có thể yên tâm lấy Lương Phi Phàm sao? Trong lôgic của ông ấy, Lương Phi Phàm không thể là người có thể trông cậy suốt đời được đâu! Bảy năm nay, ông luôn canh cánh trong lòng, lần này ông ấy lại đổ bệnh, đúng là một cái cớ rất tốt, em đừng ngốc nghếch như thế!”
“Chị, vậy chị cho rằng trong lôgic của cha, ông tình nguyện bị bắn chết hay là muốn nhìn thấy chị và Lương Phi Phàm thỏa thuận dùng em để cứu ông?”
“Em cũng trách chị vì chuyện này phải không?” Cố Minh Châu đột nhiên cao giọng khiến Cố Yên cũng cảm thấy buồn phiền trong lòng, cô nuốt giận, cố gắng kiềm chế bản thân. Không thể cãi nhau lúc này được, luôn cần có một người phải bình tĩnh.
“Đương nhiên em không trách chị! Lúc đó, nếu em biết, chỉ cần có thể cứu được cha thì em cũng tình nguyện hy sinh bản thân mình. Hơn nữa, cũng coi như may hơn khôn, em nguyện suốt đời ở bên Lương Phi Phàm. Chị, em không muốn cãi nhau với chị, chúng ta hãy bình tĩnh giải quyết chuyện này, được không?”
Cố Minh Châu nghe đến câu này thì nhíu mày ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Yên có lý trí, chín chắn như thế này.
“Cha vẫn vô cớ sinh sự, trong lúc này, ở vào hoàn cảnh này, chúng ta là con gái của cha cũng nên lấy sức khỏe của cha làm trọng có phải không? Cha bệnh nặng như thế, tính khí trở nên cố chấp, bảo thủ cũng là điều bình thường thôi! Chị, chị thấy cha đau đớn thế nào rồi đấy, đêm nào cũng trằn trọc, trở mình hết bên này đến bên kia mà vẫn không ngủ được, mỗi một mũi thuốc giảm đau tiêm vào người cha làm em thấy đau lòng vô cùng. Chị không thấy thế sao? Chị, em không biết chị đã từng nghĩ đến hay chưa, em và Lương Phi Phàm ở bên nhau bảy năm, em mới bắt đầu cảm nhận được tình yêu của anh ấy. Vậy còn cha thì sao, chị đòi hỏi ông ấy phải tin tưởng Lương Phi Phàm giống như em, liệu có quá khắt khe với cha không? Ông cũng không phải là thần thánh, không thể nhìn thấu lòng người, làm sao chị có thể buộc ông ngay lập tức phải nhìn ra Lương Phi Phàm yêu em như thế nào được? Hơn nữa, chẳng qua cha cũng chỉ muốn em được tự do chọn lựa một cách đường hoàng. Ông không muốn làm liên lụy tới em, xuất phát điểm của ông và chị là giống nhau, đúng không?” Cố Yên vừa nói vừa đi đến bên cạnh Cố Minh Châu, quỳ xuống cạnh sofa, ôm lấy chị, nhẹ nhàng thuyết phục chị một cách hợp tình hợp lý. “Hơn nữa, em cũng chỉ hoãn hôn lễ thôi, chứ có phải là không cưới nữa đâu.”
Cố Minh Châu lặng im hồi lâu.
Cố Yên ôm chị, gối đầu lên đầu gói của chị, hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn chờ chị suy nghĩ, không có gì tốt hơn là dành thời gian suy nghĩ cho thấy đáo.
“Chị hối hận rồi!” Cố Minh Châu than thở, kèm theo một nụ cười. “Lẽ ra chị không nên để em từ chức, cách em tư duy rõ ràng, rành mạch như vậy đã thuyết phục được chị, thực sự chị nên giữ em lại để nắm giữ việc đàm phán hợp đồng.”
Cố Yên mỉm cười, cô biết rằng như thế có nghĩa là chị cô đã chấp nhận rồi. Cô ngẩng lên nhìn chị, Cố Minh Châu vỗ nhẹ lên má cô, ra hiệu cho cô đứng lên: “Chị còn nhiều việc cần phải giải quyết. Khoảng năm giờ em đến đón chị, hai chị em đi mua thức ăn nhé!”
Cố Yên đồng ý, ngồi một lát rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Yên!” Cố Minh Châu gọi với theo, ngập ngừng một lát. “Em thật sự đã trưởng thành rồi!” Cố Yên cười hì hì, vẫy vẫy tay với chị rồi đi ra khỏi cửa.
Cố Minh Châu nằm trên chiếc ghế lớn, thầm vui mừng, cuối cùng thì con bé suốt ngày chỉ biết làm nũng, giở trò và hay nổi cáu này cũng đã lớn thật rồi, cũng đã biết dũng cảm đối mặt với những việc không như ý muốn, thậm chí còn biết dùng suy nghĩ và năng lực của mình để giải quyết vấn đề. Nó rốt cuộc không còn là con bé Cố Yên hễ có việc gì là lại giam mình trong phòng khóc lóc, suy tư nữa rồi. Có lẽ phải thật sự cảm ơn Lương Phi Phàm, phải có tình yêu sâu sắc như thế nào mới có thể tạo ra một Cố Yên trưởng thành như ngày hôm nay.
Cố Yên vội vàng tới Lương thị, đến cửa thang máy thì gặp một nhóm người của phòng thư ký đang hoang mang, lo sợ. Chắc Lương Phi Phàm lại bực tức vô cớ. Người đàn ông khó tính này, lúc nào không vui là lại giận cá chém thớt.
Thấy Cố Yên đến, bọn họ vừa mừng vừa lo. Trong tình cảnh này, ông chủ lại gặp Yên tiểu thư, nếu “thiên hạ thái bình thì cả nhà cùng vui”, còn nếu như “có tuyết lại còn thêm sương thì gió mưa ắt sẽ càng lớn”.
Cố Yên chào hỏi bọn họ rồi vào thẳng phòng làm việc của chủ tịch. Tài liệu, giấy tờ chất đống trên chiếc bàn lớn, Lương Phi Phàm bị che khuất ở phía sau, cau mày phê duyệt bản thảo trong tay, nhìn thấy Cố Yên đi vào, anh có chút ngạc nhiên.
“Em đến để rủ anh đi ăn cơm trưa!” Cố Yên đặt túi xuống, bước đến sau lưng Lương Phi Phàm, nhẹ nhàng bóp vai cho anh, cười dịu dàng. “Nghỉ một chút được không Chủ tịch Lương?”
Lương Phi Phàm mỉm cười, nhắm mắt tận hưởng bàn tay cô đang xoa bóp cho anh. Không lâu sau, tinh thần được thả lỏng, trong người sảng khoái, anh ngả người ra phía sau dựa lên người Cố Yên.
“Đợi một chút thôi, anh đang đợi một bản fax. À phải rồi, chú Cố thế nào rồi?” Lương Phi Phàm nhắm mắt, trầm giọng hỏi Cố Yên.
“Sức khỏe của cha ổn định hơn rồi, tối nay có thể chuyển về khu vực điều dưỡng để theo dõi tiếp. Vì không được phép kích động nên phải nhanh chóng làm phẫu thuật.”
Lương Phi Phàm đương nhiên biết Cố Bác Vân đã ổn định lại rồi, anh mới là ông chủ của nhóm bác sĩ Roal nên nắm tình hình còn kịp thời và cụ thể hơn Cố Yên. Anh hỏi như thế, chẳng qua là để tìm chủ đề dẫn dắt tới câu nói tiếp theo cho hợp lý: “Vậy tối mai anh sẽ đến thăm chú Cố, nói chuyện với chú ấy một chút.”
Bàn tay Cố Yên đang xoa bóp huyệt thái dương cho Phi Phàm bỗng dừng lại: “Em… hôm nay đã nói chuyện với cha rồi.”
Phi Phàm vẫn nhắm mắt, mặt không chút biểu cảm. Cố Yên tiếp tục xoa bóp, dịu dàng nói: “Phi Phàm, cứ coi như anh nhân nhượng người già một chút có được không? Đừng đi gặp cha nữa, đợi cha phẫu thuật xong hãy nói được không?”
Lương Phi Phàm im lặng.
Trong lòng Cố Yên rất lo lắng, việc mà Phi Phàm đã quyết rồi thì khó có thể thay đổi được. Hơn nữa, anh cứ bất động thế này càng chứng tỏ anh chắc chắn sẽ đi. Anh định dùng cách gì thì Cố Yên không biết, nhưng cô tuyệt dối không muốn mạo hiểm như thế.
“Phi Phàm…” Cố Yên kéo tay áo anh, nửa như nũng nịu nửa như cầu xin, đối với anh thì đây là cách hiệu quả nhất. “Em xin anh đấy, được không? Cả thời gian phẫu thuật và giai đoạn hồi sức cùng lắm chỉ mất nửa năm thôi, anh chịu thiệt thòi chút được không?”
Cuối cùng Lương Phi Phàm cũng bị Cố Yên lay cho phải mở mắt. Nhìn thấy ánh mắt đăm đăm của cô, trong lòng anh ngổn ngang trăm mối, vừa thương xót vừa có sự lạnh lùng khó tả. Anh kéo cô lại gần, ôm vào lòng, ghì cằm lên đỉnh đầu của cô. Cố Yên nép mình vào lồng ngực ấm áp và vạm vỡ của anh, bao nhiêu mệt nhọc của mấy ngày qua dần tan biến hết, giọng nói thâm trầm của anh phát ra phía trên đầu cô: “Hôn lễ có thể hoãn nhưng mình sẽ đăng ký trước. Đợi chú Cố hồi phục sức khỏe rồi sẽ tổ chức hôn lễ.”
Nghe anh nói xong, Cố Yên lại thấp thỏm trong lòng, một buổi sáng mà phải khuyên nhủ ba kẻ cố chấp, bao phiền muộn bị dồn nén giờ lại ùn ùn trào ra: “Rốt cuộc anh làm sao vậy?! Cha em bệnh nặng như thế, em còn tâm trí đâu mà kết hôn đây? Hơn nữa, hà tất phải mạo hiểm như thế? Nếu như cha biết thì làm thế nào?” Cố Yên đứng dậy, chau mày. Vừa nói xong liền ý thức được mình hơn nặng lời, trông thấy anh nheo mắt, nhìn xung quanh một cách vô hồn, cô vừa đau lòng vừa bứt rứt không yên. Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn dòng người và xe cộ tấp nập qua lại bên dưới một lúc lâu.
“Em xin lỗi, em không nên gắt gỏng với anh.” Cô quay người dựa vào cửa sổ, quan sát thái độ của Phi Phàm, rồi chậm rãi nói. “Phi Phàm, bây giờ em rất mệt, trong chốc lát chẳng biết làm thế nào để thuyết phục anh. Việc phẫu thuật của cha em nhất định không thể gác lại được, còn anh là người đàn ông mà em nguyện gắn bó suốt đời. Bây giờ, em chỉ có thể đảm bảo được hai điều này thôi. Em thấy trong lòng hơi khó chịu, em đi tìm Tang Tang nói chuyện chút đây. Bữa trưa anh tự giải quyết nhé!” Cố Yên cười miễn cưỡng, ôm lấy Phi Phàm lúc ấy còn đang rất trầm mặc rồi lặng lẽ đi ra cửa, lúc này hai người bọn họ không nên ở chung một phòng để tránh cãi nhau.
Cố Yên không nhìn thấy mặt Lương Phi Phàm lặng như làn nước, đôi mắt buồn như mùa đông lạnh lẽo.
Thang máy đi xuống từng tầng, từng tầng, sự buồn chán trong lòng Cố Yên đang tăng dần. Trên đời này, có hai người đàn ông mà cô yêu nhất, nhưng cũng chính hai người đó làm cô khó xử nhất. Cuộc sống này thật vô vị! Kết hôn sao lại khó đến như vậy?
Chuông điện thoại reo từng hồi trong túi, Cố Yên thò tay vào tìm, vài giây đầu chưa thấy, máu điên bốc lên ngùn ngụt: “Nói đi!” Số gọi đến là của Dung Nham.
“Chị Yên, em không tìm thấy bảo sao kịch bản hôn lễ, chỗ chị có không?” Giọng Dung Nham sang sảng trong điện thoại. Cố Yên nghiến răng ken két, hôn lễ, ha ha, Dung Nham, cậu còn nợ tôi một cái đám cưới đấy nhé!
Rất nhiều năm sau, Dung Nham cũng không thể nào quên được cái ngày đen tối đó.
Bình thường Cố Yên đã ghê gớm lắm rồi, lúc điên lên thì càng không giống một người điên bình thường! Đầu tiên cô bắt anh ta đưa đi ăn xả láng ở một nhà hàng sang trọng, sau đó lại tìm đến một quán bar nhảy nhót điên loạn, thân hình cô vốn đẹp, nay lại thêm vài điệu nhảy khêu gợi cùng tiếng nhạc chát chúa, khiến bọn khách nam ở đấy được một phen no mắt. Khó khăn lắm Dung Nham mới đưa cô thoát ra khỏi đám sói đang đói mồi ấy. Trong lúc không để ý, anh ta đã bị Cố Yên lấy mất chìa khóa xe.
Anh ta vội chạy theo Cố Yên, mở cửa cạnh ghế lái nhảy phóc lên xe. Trong thành phố đông người, cô còn lái xe với tốc độ bình thường, nhưng khi ra đến ngoại ô, chỗ nào có vật cản, cô lao đến, chỗ nào khó đi, cô xông vào khiến chiếc Ferrari 612 nát bươm, nhìn chẳng khác nào chiếc xe điên.
Chiếc xe với những vết xước chi chít đâm phải cột biển báo làm bong cả một mảng sơn, rồi dừng lại trong tiếng rên rỉ đau đớn. Cánh cửa bên ghế phụ mở toang ra, Dung Nham mặt trắng bệch lết ra khỏi xe, cố bám vào gốc cây cạnh đó vỗ ngực bồm bộp, thật mất mặt, anh ta… say xe.
“A…”
“A…”
“A…”
Cố Yên chạy ra khoảng đất trống, ngửa mặt lên trời hét to, kèm theo là động tác đạp chân khua tay, để trút cơn thịnh nộ vào hư không. Dung Nham trố mắt ra nhìn, trong đầu suy tính xem nên lấy di động ra ghi lại cảnh tượng ngàn năm có một này hay gọi 120?
“Vì sao cha không cho con lấy anh ấy?”
“Vì sao cha không chịu phẫu thuật?”
“Vì sao không hoãn đám cưới lại chứ?”
“Vì sao không nghe lời tôi?”
“A!!!”
“Vì sao ai cũng nói vì muốn tốt cho tôi chứ?!”
“Chị Yên?” Cố Yên hét xong thì ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc. Một lúc sau Dung Nham mới liều mạng đi tới, vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
“Tất cả đều đáng ghét…” Giọng Cố Yên khàn lại, ánh mắt vô định. “Đáng ghét! Đáng ghét…”
Dung Nham động lòng, lần đầu tiên anh cảm thấy Cố Yên thực ra cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
“Cha nói rất lo cho hạnh phúc của tôi, muốn cố gắng chút sức lực cuối cùng vì tôi, ông nói nên để cho tôi tự do, ông không sai. Lương Phi Phàm đã chờ đợi lâu như vậy, tốt với tôi như vậy, thiếp cưới đã gửi đi rồi, anh ấy cũng không sai. Chị cũng không sai, Phương Diệc Thành cũng không sai…” Cô lẩm bẩm một mình, từng dòng lệ thi nhau chảy ra từ khóe mắt. “Vậy tức là tôi sai rồi? Là tôi sai rồi… Dung Nham, anh hãy nói xem, có phải là tôi sai rồi không?” Cố Yên ngồi bệt xuống đất, nước mắt lưng tròng, níu lấy Dung Nham mà hỏi.
Một người con trai như Dung Nham đương nhiên là thương hoa tiếc ngọc, nước mắt của Cố Yên đã hoàn toàn xô đổ phòng tuyến của anh. “Không phải đâu, không phải lỗi của cô!” Anh ngồi xuống bên vệ đường cùng cô, khẽ an ủi. “Có những lúc, không ai làm sai điều gì cả, nhưng tất cả lại bị tổn thương.”
Cũng giống như khi bỗng nhiên rơi vào một không gian khác, một thế giới khác, chuột và mèo lại giống như hai loài đã sống với nhau rất lâu, cùng ngồi tán chuyện suốt buổi chiều và ngắm ánh tịch dương ở ngoại ô.
“Vậy… tại sao không nghe lời anh ấy đi đăng ký trước đi? Chỉ đăng ký thôi, chẳng ai biết được cả, mà lại làm cho anh ấy yên lòng.”
“Lúc đó tôi đang rất bối rối.” Cố Yên nhổ một cọng cỏ, ưu tư cúi đầu, giọng khàn khàn. “Hơn nữa, yên tâm cái gì cơ? Cưới rồi còn bỏ được sao, anh ấy vội vàng thế làm gì cơ chứ? Cha tôi đã như thế rồi, tôi làm gì còn tâm trí nào cưới xin nữa!”
Dung Nham cũng thấy ấm ức thay cho Lương Phi Phàm, nhưng những lời nói của Cố Yên vừa quá đáng lại vừa có lý, anh cũng chẳng biết nói thế nào cho phải nữa.
Cả hai cùng lặng đi mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang réo trong xe. Túi xách của Cố Yên không biết lúc nãy đã rơi ở đâu mất rồi. Dung Nham quay lại cầm điện thoại của mình xem, là Kỷ Nam.
“Anh Hổ nói anh đi theo Cố Yên?” Giọng Kỷ Nam rất lo lắng.
Dung Nham giọng đấy oán trách “ừ” một tiếng, đây là quyết định rất sai lầm!
“Chị Minh Châu đang tìm Cố Yên khắp nơi đấy, anh cả qua chỗ cha Cố Yên rồi, hai người cũng nhanh qua đi.”
Dung Nham thầm nghĩ việc này chắc chắn không hay rồi, một người phụ nữ sắc xảo như Cố Minh Châu mà còn sốt sắng cầu viện binh, cho thấy sự việc đã đi quá xa rồi.
Đúng là vô cùng rắc rối.
Hay có thể nói rằng, mưa gió bão bùng đang sắp đổ xuống.