Bạn đang đọc Những cô nàng tinh nghịch: – Chương 15
“Tụi con đi nhớ cẩn thận nghe!” mama nó sụt sùi.
“Dạ! Mama cứ yên tâm con nhất định sẽ cứu em ấy bình an trở về” Bi an ủi.
“Dạ sắp tới giờ rồi, tụi con phải đi đây!” hắn nói xong kéo cả đám bước lên xe. Chiếc xe lao trên đường với tốc độ kinh hoàng tiến về biệt thự gần bìa rừng.
“Ha..ha.. mày tỉnh rồi sao?” Lam nhìn nó bằng ánh mắt thâm độc.
“…” nó im lặng xoay mặt ra chỗ khác không nhìn nhỏ.
“Chát…máy nhìn tao này!!!” Lam thấy nó lơ mình thì bực tức.
“Nhìn mày cho bẩn mắt à!” nó nhếch môi khinh bỉ.
“Mày được lắm!!!” nói xong Lam lại đánh cho nó một trận, mặc dù vết thương cũ cộng với vết thương mới làm nó rất đau đớn, nhưng nó vẫn không rên la một tiếng.
“Đánh nó chỉ thêm đau tay thôi! Bỏ đi” Linh ngồi đó nhàn nhạt nói.
“Nể mặt chị em tha cho nó đó” bây giờ nhìn nó vô cùng thảm, đầu tóc rối bời, quần áo nhem nhuốt còn dính máu nữa.
Bên ngoài tụi hắn đang đối mặt với 500 tên xã hội đen.
“Tụi mày cũng biết điều đó!!!” tên cầm đầu nói.
“Nhiều chuyện, tụi tôi đương nhiên biết điều hơn ông!” My mỉa mai.
“Mày im ngay!!!” tên đó tức giận hét.
“Sao hả! Đánh không lại liền đi bắt cóc người ta, đồ hèn!” Riko nói.
“Được thôi! Giết tụi nó cho tao!” tên cầm đầu hét lên.
Trận chiến xảy ra, tuy tụi nó và tụi hắn đều giỏi võ nhưng nhiều tên như vậy cũng hơi mệt. Sau khi đánh xong, tụi nó đều đã thấm mệt lúc này tên cầm đầu đó đem nó ra uy hiếp.
“Tụi mày cũng khá đó!” tên đó dí dao vào cổ nó.
“Mày thả Nu ra ngay!” Bi nôn nóng nói.
“Nếu không thả thì sao?” Linh và Lam bước ra.
“Các cô cũng tham gia nữa sao?” hắn nghiến răng nói.
“Em làm vậy cũng chỉ muốn giúp các anh thoát khỏi nó thôi mà” Lam nũng nịu nói ( ọe mún ói quá!!! ).
“Im đi mày còn dám nói sao?” Rin tức giận nói.
“Vì con trai mà bắt cóc người ta! Cô quá lắm rồi đó!” Ren cũng lên tiếng.
“Anh câm miệng lại cho tôi nếu không phải tại nó thì anh Windy và anh Bi đâu có xa lánh chị em tôi!” Lam gằn giọng.
“Ưm..” nó nãy giờ bị ngất cũng tỉnh dậy.
“Nu em thấy sao rồi!!!” Bi lo lắng vì người nó đầy vết thương.
“Em…không…sao!” nó cười yếu ớt.
“Được rồi ông thả nó ra, có gì từ từ nói!” Bi sốt ruột khi nhìn thấy cây dao kề bê cổ nó.
“Từ từ nói? Chẳng phải các người đã tiêu diệt bang của tôi không nói một lời sao!” tên đó bực mình hét.
“Đó là bọn chúng động đến em gái tôi trước!” Bi.
“Thì ra là do mày! Hôm nay tao sẽ giết mày trả thù cho bang của tao!” tên đó dùng dao cứa mạnh xuống cổ nó.
“ĐỪNG MÀ!!!!”
“Đoàng…”
Tiếng súng vừa dứt, một con người ngã xuống…
“Huỵch…”
“Nu! Em không sao chứ!”
“Cũng may là anh xuất hiện kịp lúc nếu không thì…” nó cười nhẹ.
“Cám ơn nhé! Anh Ken!” Bi tiến lại chỗ nó, người bắn phát súng vừa rồi là Ken.
Ken đến nhà tìm nó thì hay tin nó bị bắt cóc nên dò tìm cuối cùng đến nơi thì thấy nó sắp bị giết nên bắn chết tên cầm đầu.
“Được rồi anh đưa em đến bệnh viện!” hắn định bế nó lên thì
“Tôi không có được anh ấy thì không ai có thể có được anh ấy!” Linh hét lên cầm dao định đâm hắn.
“Chị! Đừng mà!” Lam nói trong màn nước mắt.
“COI CHỪNG!!!” nó hét lên sau đó đẩy hắn ra.
“NU!!!” mọi người gào lên.
“Anh…không…sao…chứ…” nó nói xong thì ngất đi do vết thương ở bụng quá sâu nên bị mất nhiều máu.
“Nu…em sao vậy??? Tỉnh lại đi!!!” hắn cuống lên.
“Bốp…cô coi chừng đó nếu Nu có chuyện gì thì các cô cũng đừng hòng sống!” My, Rin, Riko giận dữ xông vào đánh 2 nhỏ tới tấp.
“Được rồi chúng ta đến bệnh viện xem Nu thế nào đi!” Ren, Min, Bi vào can tụi nó. Ken và hắn thì đưa nó đi bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu
“Nu sao rồi!?!” Bi lo lắng.
“Vẫn còn đang cấp cứu!” hắn vừa nói xong thì y tá bước ra “Cô ấy sao rồi!”
“Bệnh nhân bị mất máu do nhiều vết thương trên người hơn nữa lại bị kiệt sức do thiếu nước và thức ăn, hiện giờ vẫn chưa chắc chắn được điều gì!” y tá điềm tĩnh nói.
“Bằng mọi cách phải cứu sống em ấy cho tôi nếu như xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ cho cái bệnh viện này chôn theo!” Bi gầm lên giận dữ.
“Anh…anh..yên tâm chúng tôi sẽ cố hết sức” y tá hoảng sợ nói.
“Được rồi cô đi trước đi!” Riko run rẩy nói “Anh yên tâm đi nó sẽ không sao mà!” Riko tiếp tục khóc, Bi vòng tay qua vai Riko để cô tựa vào vai anh mà khóc.
Trước cửa phòng cấp cứu mọi người đều mang vẻ mặt lo lắng, dùng nước mắt rửa mặt.
“Nu sao rồi Bi!” mama nó khóc nức nở.
“Hiện giờ em ấy vẫn còn cấp cứu!” Bi đau khổ nói.
“Tại sao lại như vậy!” papa nó căng thẳng.
“Tất cả mọi chuyện là do con nếu không…” hắn đến trước mặt papa nó nói.
“Được rồi! Có chuyện gì nói sau đi!” papa hắn lên tiếng.