Bạn đang đọc Nhóc Ơi! Yêu Anh Nhé: Chương 10
– Mấy hôm tôi không đến công ty có việc gì không? – nó lật tập tài liệu, vừa xem vùa hỏi cô thư kí.
– Dạ có. Hôm qua có một người phụ nữ muốn gặp giám đốc.
– Có hỏi là ai không.
– Tôi hỏi bà chỉ bảo là mẹ của giám đốc.
Nó hơi dừng lại, lúc này thì nó đã ngẩng đầu lên.
– Cô có bảo tôi không có ở đây không?
– Có, nhưng bà ấy bảo hôm nay sẽ đến tìm cô nữa.
– Mấy giờ?
– Dạ hình như khoảng 5, 6h.
– Được rồi, cô ra ngoài đi.
Phụng Minh Phượng, bà còn định dở trò gì đây.
…………………………..
– Giám đốc, bà ấy đã đến.
– Mời bà ấy vào đây – nó đứng dậy pha cà phê.
Cái người tự xưng là mẹ nó bước vào.
– “Mẹ” ngồi đi – nó cố tình nhấn mạnh chữ “mẹ”.
Như cảm nhận được thái độ khác lạ của nó, bà Phượng vào thẳng vấn đề chính.
– Mẹ đã biết con làm giám đốc cho An Dương, nhưng mẹ không thể để con tự kiếm sống như vậy được. Mẹ là mẹ của con, vì vậy mẹ muốn con sát nhập An Dương với LS, và con sẽ đến ở cùng mẹ.
Nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy “bà mẹ quý hóa” của nó nói vậy.
– Sát nhập An Dương với LS ư? Về ở với bà ư? Bà định sẽ lấy hết tài sản sao? Bà tham quá rồi đấy, An Dương là công sức của tôi, sao tôi phải sát nhập với LS. Chắc bà cũng không quên tôi và chủ tịch tập đoàn LS – Đoàn Hải Phong là kì phùng địch thủ chứ.
– Con không làm cũng không được, con nên nhớ ta vẫn đang giữ bản di chúc của bố con. Con nói rất đúng, ta cưới ông Phong cũng chỉ vì gia tài của ông ta, nhưng ta làm sao mà hưởng hết được, con cũng có phần trong đó đấy.
– Tôi không cần cái thứ tài sản rác rưởi đấy. Cái tôi cần làm bây giờ là trả thù. Bà đừng quên tôi là giám đốc của An Dương, không gì là tôi không thể làm được. Và bây giờ tôi đang nắm trong tay rất nhiều bằng chứng kết tội bà cũng có “công” trong vụ sát hại bố tôi.
– Đừng dọa ta. Cái chết của ông ấy là do ông ấy tự sát, không liên quan gì đến ta và LS.
– Bà nên biết rằng, An Dương không bao giờ biết đến từ dọa trong từ điển. Còn tự sát hay không hãy đợi đến lúc ra tòa sẽ biết – nó khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đắc thắng.
– Được lắm. Vậy thì ta cũng nói thẳng, cái chết đó là do ta và Phong bày ra để giết ông ta. Nếu không có ông ta thì ta đã đến được với Phong. Ta căm thù ông ta, nhưng vì ông ta có tiền nên ta đã phải cam chịu suốt mười mấy năm. Đến lúc ông ta phá sản thì sẽ chẳng có gì đáng để lợi dụng cả. Đằng nào thì ông ta cũng chết vì căn bệnh tim, ta chỉ giúp ông ta chết sớm hơn thôi.
Nó nhếch môi cười, lấy từ trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm, vậy là chả cần đến mấy cái bằng chứng nó tìm được, cái này cũng đủ để cho bà Phượng ngồi tù rồi. Chiếc máy ghi âm tua lại đoạn nói chuyện vừa nãy của hai mẹ con. Bà Phượng mặt mũi tái xanh, còn nó thì không một chút biểu cảm. Kết thúc đoạn ghi âm, nó đứng lên với lấy chiếc áo khoác và bước ra cửa. Nó đã có tất cả bằng chứng trong tay. Bố à, con sắp trả thù cho bố rồi, chỉ một chút nữa thôi.
Nó về nhà, tìm bản di chúc của bố. Trước khi chết, bố nó có làm hai bản di chúc, bản di chúc của mẹ nó đang cầm chỉ là một phần của tài sản, một phần vô cùng nhỏ, gia tài của bố nó không phải là ít, đó là cả một gia tài khổng lồ. Nhưng nó không cần, nó muốn tự mình lập nghiệp, số tài sản đó nó ủng hộ hết cho trại trẻ mồ côi.