Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 27: Hoàng tử


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 27: Hoàng tử

Chương 27 :
Dường như cả căn phòng đều chìm vào im lặng và sững sờ vì câu nói của Lương Tiêu. Còn gương mặt của Lăng Từ Nhật, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ “ĐẦN”…
– Chị… dường như có gì đó không đúng…
Cô trỏ trỏ hai ngón tay vào nhau, gãi gãi đầu cười xòa. Đồng thời nuốt ực ực vì cảm giác có lỗi với cô bạn của mình… Lương Tiêu nhướn mày, hỏi trầm trầm áp bức…
– Không đúng?? Có gì mà không đúng??…
– Anou…!! Chị biết đó. Em không nghĩ là em sẽ hợp với vai này… Hơn nữa, kịch bản em không…
– Đừng có biện minh!!
Chị Lương Tiêu lên tiếng cắt ngang, đám con trai phía sau bắt đầu co rúm lại. Nụ cười trên môi cô cứng lại, chân mày nhíu cả vào nhau. Chị à!! Sao chị có thể vô lý đến thế cơ chứ??…
– Chị!! Em đã nói là không muốn!!
Lăng Từ Nhật hét toáng, giậm chân đành đạch vì khó chịu… Lương Tiêu nhếch nhếch môi, nhét bản thiết kế vào túi, đẩy đẩy cái kính lên…
– Đừng nói với chị em không biết giáo viên phụ trách muốn chúng em đến đây để là gì!! Là để giúp chúng chị, đúng chứ??
Gật gật đầu cố nén cơn giận. Vậy thì sao?? Có vấn đề là gì liên quan đến vở kịch à??… Lệ Nhan vẫn đứng một bên, răng nghiến trèo trẹo vì tức giận. Tố Mạc Như đứng nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy cô chị Lương Tiêu thật quá đáng…
– Hơ!! Thế thì chuẩn quá còn gì!! – Lương Tiêu cười khẩy… – Em đến CLB Kịch là để giúp. Và bây giờ chúng chị muốn em giúp. Từ chối?? Hờ… Em có thể sẽ bị một cái trừ vào sổ hạnh kiểm vì tội vô trách nhiệm đấy!!…
Lăng Từ Nhật mở miệng, nhưng sau đó lại cứng họng, uất ức cắn môi. Thật không ngờ cô lại bị hạ đo ván một cách như thế này… Lại khẽ liếc sang Lệ Nhan, nước mắt cô bạn đã tràn ra khỏi khóe mi, nghiến răng, ngay lập tức kéo khóa chiếc váy quăng ngay xuống sàn, chạy bình bịch ra khỏi cửa CLB, Tố Mạc Như nhìn Lăng Từ Nhật một cái, vỗ vỗ vai cô an ủi, nhanh chóng đi theo Lệ Nhan, không quên để lại một câu…
– Cố lên!! Đừng có mà làm gì xấu hổ đấy!!…
Lăng Từ Nhật khẽ cười. Tố Mạc Như cũng thật… an ủi không có thành ý gì hết…

Lương Tiêu cúi người, nhặt cái váy bị Lệ Nhan vứt xuống sàn khi nãy, hơi nheo mày khó chịu. Rồi thoáng chốc cũng giãn ra…
– Được rồi!! Đi thay đi!!…
Lương Tiêu dúi chiếc váy vào tay Lăng Từ Nhật, đẩy đẩy cô vào phòng thay đồ. Lăng Từ Nhật cũng chỉ miễn cưỡng làm theo mà không thể làm gì…

Lương Tiêu sau khi xác nhận bóng cô đã khuất, liền quay lưng lại, đẩy đẩy gọng kính… Nhìn đám người đang run như cầy sấy trước mặt, cười nụ cười rất chi là… man rợ…
– Hờ!! Giờ hãy xem đám chuyện lộn xộn mà các người gây ra đi!! Các người có mắt không hả?? Có não để suy nghĩ không?? Chọn một người đanh đá để diễn vai Bạch Tuyết như cô bé hồi nãy để diễn?? Thấy chưa?? Mấy người thấy con quỷ đó nó vứt quần áo tôi may xuống sàn không???
Lương Tiêu gông cổ lên chửi. Đám con trai như đám rùa rụt cổ chả thể nói lại tiếng nào. Chửi cái gì mà cô bé đanh đá chứ?? Không phải là do Lương Tiêu gây sự trước sao??… Tuy trong lòng nói thế nhưng tuyệt nhiên không có bất kì tiếng động nào phát ra, ngoan ngoãn ngồi… nghe chửi…
– Sao???? Câm hết rồi à??? Mồm đâu không mở ra cho tôi xem hả???
Thấy đám con trai vô dụng trước mặt. Lương Tiêu mới thở dài xoa xoa cái trán rộng… Nói não nề…
– Thế hoàng tử đâu?? Nói thật tôi thật quá thất vọng khi cho mấy người chọn diễn viên mà!!…
Tụi kia run run, huých huých thằng nãy giờ “bình thản” trong nhóm ra đứng nói. Lâm Dạ nhún vai đi ra ngoài…
– Ông là hoàng tử??
Lương Tiêu nheo mày. Lâm Dạ trước giờ dường như chả bao giờ “si nhê” trước lời nói của cô. Cũng đã rất từng thắc mắc tại sao tên này có mặt trong CLB Kịch đấy!! Ờ mà Lâm Dạ trông tướng tá cũng đẹp trai ấy chứ!! Dáng người cũng rất sáng sủa…
– Không!!!
– Thế ông đóng vai gì??
– Chú lùn!!…
Mồm Lương Tiêu mở to như muốn chạm sàn. Chú lùn!! Trời đùa với cô đấy à??… Lâm Dạ vẫn tỉnh bơ ráo hoảnh thổi sáo, mặc cho đám nam sinh phía sau gào thét sao tên này quá liều mạng…
– Ông biết ông cao bao nhiêu không?????
– 1m76!!
– Thế cái móe nào mà ông đóng chú lùn????? Thằng điên này!!!!!
Lương Tiêu muốn nhai đầu cái thằng đứng trước mặt ghê, không kiềm được tuôn ra câu chửi thề. Lâm Dạ lại nhún vai đầy ý cười…
– Vì nó dễ và không có lời thoại nhiều!!…
– Thế ông tham gia CLB Kịch vì cái gì??
– Vì thích!!…
” Thiên Lôi!! Xin ông hãy giáng búa đánh chết thằng bố láo này đi!!” Lương Tiêu nghiến răng trèo trẹo. Tự vỗ ngực vài cái nén giận. Hỏi giọng trầm trầm…
– Thế hoàng tử đâu??
Nghe vậy, Lâm Dạ khẽ “a” một tiếng, tránh người sang một bên. Ngay lập tức một chàng trai bước ra, lập tức Lương Tiêu thực hận vì không thể tự tay đấm vào mặt mấy tên trong CLB vài cái thật mạnh để rụng hết răng chúng đi, sẽ mãi chẳng thể nào có vợ với cái bản mặt thoi thóp ấy nữa…
Trước mặt Lương Tiêu, một chàng trai cùng khối với chiều cao lùn hơn Lâm Dạ hẳn một cái đầu. Tóc tai bù xù cùng với hai cái kính nobita rõ ngố tàu. Mặt phệ phệ sang hai bên cùng hàm răng hô. Làm ơn ai đó cầm dao và chém chết Lương Tiêu cô đi…


– Đổi!!!! Đổi đi!!! Đổi ngay cho tôi!!!!…
Lương Tiêu la oai oái, thật không thể nén giận nữa mà… Cô nghiến răng, mắt sát khí trừng trừng nhìn đám đang ôm nhau mặt xanh lét đang núp dưới lưng Lâm Dạ…
– Mấy người nghĩ sao mà chọn hoàng tử với cái bộ mặt “phong độ” thế kia hả??? Đã thế còn lùn hơn thằng điên kia…
– Là chú lùn!!
– Kệ nó!! Tôi *bíp* quan tâm!!! Ngay lập tức, cậu với tên ấy đổi cho tôi!! Hỏng hết hỏng hết rồi!!…
Lâm Dạ đánh mắt một vòng… Nói kèm với nụ cười tỏa nắng như chơi…
– Tôi không thuộc kịch bản!!
– Không sao!!
– Tôi không biết hát!!
– Không sao!!
– Tôi không biết diễn và chỉ biết đi như một pho tượng!!
– Không sao!!
– … Và điều đó có thể làm hỏng vở diễn!!…
– Không…
Chữ “sao” chưa kịp bay ra khỏi miệng, đã được Lương Tiêu “cẩn thận” nuốt lại. Nói cũng đúng, thể chẳng khác nào phá hỏng hết. Tiêu rồi tiêu rồi. Lương Tiêu cắn cắn móng tay, xoa xoa thái dương…
– Mấy cậu vắt óc ra tìm giùm tôi nguyên cái trường Huyền Lai này có ai cao hơn Lâm Dạ, đẹp trai hơn Lâm Dạ, nổi tiếng hơn Lâm Dạ, não dễ tiếp thu hơn Lâm Dạ, có tố chất hơn Lâm Dạ, phản ứng sắc bén hơn… À quên!! Lâm Dạ làm gì có phản ứng sắc bén… hơn Lâm Dạ hay không??
– Lương Tiêu!! Cậu đang khen hay chửi xéo tôi đấy??
– Một câu nữa là cáng chổi vào miệng ông đấy!!
Thế là Lâm Dạ ngậm miệng lại. Trong đám đông, bỗng có một người “a” lên một cái. Ngay lập tức mọi ánh nhìn đều đổ xô về phía người đó…

– Nếu một người như bạn học Lương nói, thì quả thật có một người đấy!!…
– Hờ!! Rõ hư cấu!! – Lâm Dạ đưa ánh mắt như chuyện đó chỉ là ảo tưởng, ngay tức khắc bị Lương Tiêu đứng kế véo một cái rõ đau vào eo, khiến Lâm Dạ nheo mày nhăn mặt…
– Im mồm!! – Lương Tiêu lườm nguýt một cái, quay sang cậu bạn hớn hở… – Đó là ai thế??
– Ừm…

.
.
.

.
.
.
-… Dương Khánh Nam lớp 9a1!!…

Sắp thi rồi nên xin lỗi chap hơi ngắn nghen. Thui thì mọi người cũng cố gắng thi tốt nhé. Thi xong đảm bảo chap sẽ ra đều đều cho mọi người ^_^…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.