Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 19: Thư ký Ngọc Diệp
Khi Rin tỉnh giấc thì xe đã về đến Trịnh gia từ bao giờ. Cô mở mắt nhỉn Minh Trí thì anh vẫn đang làm việc trên laptop. Trên người cô đang được
– Đã đến nhà rồi sao, vì sao không gọi tôi tỉnh lại? – Cô vẫn còn mơ màng hỏi
– Tôi thấy cô đang ngủ rất say nên không gọi? – Mắt anh vẫn nhìn vào laptop.
– Ukm, vậy tôi vào nhà, tạm biệt.
Cô vừa đóng cửa xe lại, tài xế quay đầu lại hỏi: Thiếu gia, cậu muốn đi đâu.
– Đến tập đoàn Royal, cậu gọi cho người làm trong biệt thự chuẩn bị cho tôi một bộ phục trang mới, sau đó mang đến công ty cho tôi. Sau 2 tiếng nữa tôi cần dùng đến. – Sau đó anh dùng điện thoại gọi cho cô thư ký riêng. – Cô đặt cuộc hẹn sau 2 tiếng nữa với đối tác Hi- Land. 4h chiều nay thông báo cuộc họp các bộ phận
– Giám đốc, hôm qua chúng ta huỷ cuộc gặp với họ, xem ra họ rất tức giận, tôi e họ không còn thiện chí với chúng ta. – Cô thư ký lo lắng trả lời
– Hợp đồng lần này bọn họ thu lợi rất nhiều, cô cứ thông báo với họ nếu họ không muốn kí kết thì chúng ta tìm một đối tác khác. – Anh lạnh lùng lời nói dứt khoác.
– Thưa giám độc, bên Trịnh gia họ đã cắt hết hợp đồng với chúng ta sáng nay.
– Cô hãy gọi cho Hi- Land trước, những việc khác giải quyết sau.
Xe dừng bánh trước cao ốc Royal, đây là trụ sở chính của tập đoàn Royal. Minh Trí bước xuống xe với sự thu hút của rất nhiều người xung quanh. Chợt có một đám nhà báo quây quanh lấy anh, máy chụp hình lia vào người anh và hỏi nhiều câu hỏi.
– Minh Trí thiếu gia, có phải cậu đang hẹn hò với nhị tiểu thư Trịnh gia?
– Thưa giám đốc, chuyện hôn sự của anh và Thiên Kim tiểu thư của Trịnh gia là thật hay giả?
– Cậu có thể giải thích về chuyện ở khách sạn Ciz?
– Có phải cậu và Phạm thiếu gia đang tranh giành nhị tiểu thư?
……………….
Bọn họ cứ thế hỏi nhưng đều nhận được sự im lặng từ anh. Đội ngũ bảo vệ của công ty ngăn cản đám nhà bó lại mở đường cho anh bước vào công ty. Đi đến gần cửa, anh xoay người nhìn về phía nhà báo đang bị bảo vệ ngắn cản liền nói:
– Gia đình tôi và Trịnh gia đã huỷ hôn, về việc nhị tiểu thư và Phạm thiếu gia các vị nên hỏi họ sẽ rõ hơn. Bây giờ tôi đang bận, không tiện trả lời các vị.
Anh đi thẳng vào cao ốc Royal trong hàng trăm tiếng chụp hình phía sau và những câu hỏi tương tự của nhà báo. Anh dùng thang máy riêng của giám đốc để đi lên phòng làm việc của mình, thang máy vừa mở ra đã thấy Ngọc Diệp- cô thư kí riêng của anh đứng phía trước đón anh với nét mặt lo lắng.
– Giám đốc, bên Hi- Land họ nói rằng anh phải đích thân qua công ty họ mở lởi xin lỗi đại diện bên họ, họ sẽ suy nghĩ về hợp đồng này.
– Được, cô thông báo 2 tiếng nữa chúng ta họp, hợp đồng bên Hi- Land xem như chưa từng có.
– Vâng thưa giám đốc.
Hi- Land là công ty xuyên quốc gia, nếu hợp tác được với họ thì cả hai bên đều rất có lợi. Nhưng mà vì một hợp đồng mà bắt anh phải hạ mình với bọn họ thì họ thật xem thường Royal, vì anh là bộ mặt của Royal đâu thể dễ dàng hạ thấp.
Anh lặng lẽ đi vào phòng làm việc, vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại anh lại reo lên. Minh Trí thấy số của người quen liền nghe máy:
– Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra xong về nhị tiểu thư nhà họ Trịnh.
– Được, gửi tài liệu qua mail cho tôi.
– Tài liệu đã được gửi, thiếu gia còn gì sai bảo.
– Cậu làm rất tốt, tiền thưởng sẽ được chuyển vào tk của cậu.
– Dạ, cảm ơn thiếu gia.
Minh Trí mớ máy tính lên, vào mail của anh. Sau đó lập tức mở lên phần lí lịch của cô mà đọc qua, ánh mắt anh trở nên u ám sau đó là giận dữ. Hai bàn tay nắm lại tạo thành cú đấm, anh dường như rất phẫn nộ.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng anh lên tiếng.
– Vào đi.
– Thưa giám đốc, có anh Trần Hậu nói là có đồ muốn đưa cho giám đốc.
– Cho anh ta vào.
– Vâng.
Ngoc5 Diệp liền ra ngoài, tiếp đó là Trần Hậu cầm túi quần áo mang vào cho anh.
– Thiếu gia, quần áo của cậu tôi đã mang đến.
– Được, để trên bàn.
– Thiếu gia có sai biểu gì thêm không ạ?
– Được rồi, cảm ơn cậu, cậu có thể về.
– Dạ, chào thiếu gia.
Trần Hậu quay bước ra cửa thì Minh Trí lên tiếng: Chuyện hôm qua, cậu không được phép nói cho ai, kể cả lão gia.
– Dạ vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.
Minh Trí nhanh chóng thay đổi trang phục rồi bắt đầu cuộc họp. Vấn đề chính của cuộc họp lần này là về phía Trịnh gia huỷ hợp đồng lần này, anh muốn nghe ý kiến của phía luật sư công ty nếu kiện công ty Trịnh gia, bọn họ sẽ phải bồi thường cao nhất là bao nhiêu.
– Giám đốc, nếu chúng ta kiện công ty Trịnh Kim thì họ sẽ thua hoàn toàn, theo kết quả điều tra cho thấy, bên đó đang nợ vốn rất nhiều ngân hàng nên khả năng bồi thường cho chúng ta rất khó. Khả năng cao nhất là Trịnh Đạt sẽ phải vào tù. – Vị luật sư cua công ty trình bày
– Từ mai, thông báo cho báo chí biết Trịnh Đạt đã huỷ hết hợp đồng với RoYal, sau đó úp mở chuyện chúng ta sẽ kiện hắn. – Minh Trí lạnh lùng nói
– Giám đốc muốn mua lại Trịnh Kim sao? – Trưởng bộ phận kinh doanh lên tiếng
– Đúng vây, cổ phiếu của họ sẽ bị tuột giá. Có bao nhiêu chúng ta cứ thế mua vào. Còn việc kiện hắn hay không, tôi sẽ chỉ thị các vị sau.
– Tại sao nhân dịp này chúng ta không kiện ông ta luôn. Tôi nghe đâu ông ta đang tìm nhà tài trợ khác, e rằng mọi chuyện sẽ khó hơn. – vị luật sư lại lên tiếng
– Nhà tài trợ khác sao, ông ta đang nhắm về công ty nào?
– Theo như tin tức mới nhận, sáng nay sau khi Trịnh lão rời khỏi RoYal, đã đến gặp Phạm Phó Quang của tập đoàn đá quý Toàn Cầu. Có lẽ ông ta tìm sự giúp đỡ từ Phạm gia. – Luật sư báo cáo.
– Phạm gia và Trịnh gia trước giờ quan hệ rất tốt sao? – Anh tỏ ra ngạc nhiên.
– Trước đây hình như chưa từng có quan hệ. Nhưng theo tôi biết thì bài báo hôm qua đã khiến Trịnh Đạt tìm Phạm Phó Quang.
– Bài báo nào?
– Bài báo con trai Phạm Phó Quang và giám đốc cùng cô nhị tiểu thư ở Ciz.
– Tên tiểu tử đó là con trai Phạm gia sao?
– Cậu ấy là Phạm Lê Hoàng, người ta thường gọi là Ken, đi du học bên Mỹ từ năm 16t, vì ương bướng một mực đòi về nước nên nay đang học trường DH MT do chú của cậu ta làm hiệu trưởng. Nghe đâu nhị tiểu thư Trịnh gia cũng đang theo học trường đó.
– Được, tốt lắm, anh cứ tiếp tục điều tra Trịnh Đạt sẽ làm gì để lấy được đầu tư từ Phạm gia, tôi không tin Phạm Phó Quang lại dễ dàng muốn chống đối lại RoYal mà không có mục đích gì. Hôm nay tơi đây thôi, các vị phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu Trịnh Đạt nhận được đầu tư từ Phạm gia, chúng ta phải đưa ra biện pháp khác. Tôi không muốn Trịnh Kim còn tồn tại.
– Vâng, thưa giám đốc.
Mọi người ra khỏi phòng họp, chỉ còn lại một mình anh cô đơn ngồi trong một căn phòng rộng. Tiếng giày cao gót từ phía sao đi tới.
– Giám đốc, anh không khoẻ sao. – Cô thư ký đặt một ly nước trên bàn quan tâm hỏi.
– Cảm ơn, tôi vẫn ổn. – Ánh mắt Minh Trí vẫn nhìn về phía trước
– Giám đốc nên về nghĩ ngơi, anh có vẻ rất mệt mỏi. – Ngọc Diêp khuyên anh.
– Cô đã theo tôi bao nhiêu năm rồi? – Anh đột nhiên hỏi
– Có lẽ hơn 7 năm rồi. – Ngọc Diệp thành thật trả lời.
– Cô đã từng yêu ai chưa? – Ánh mắt anh chợt u buồn
– Giám đốc sao lại hỏi tôi chuyện này? – Cô đỏ mặt trả lời Minh Trí.
– Không có gì, được rồi, cô ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh.
Ngọc Diệp dời chân ra ngoài, trong tim đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô nhớ năm ấy cô 20t, vì la sinh viên nổi bật của trường nên được công ty nhận vào thực tập. Năm đó vị thư kí của giám đốc bị sa thải nên công ty đang tuyển người thay thế vị trí, cô bạo gan nộp đơn xin ứng cử vị trí ấy. Thật không ngờ giám đốc lại chon cô trong biết bao nhiêu đàn anh đàn chị có kinh nghiệm. Lí do đơn giản mà Minh Trí cho cô biết sau nhiều năm làm việc rằng anh rất thích sự tư tin và anh cần một người trẻ tuổi để đào tạo cho riêng mình.
Từ khi gặp Minh Trí, Ngọc Diệp bị cuốn hút vào vẻ đẹp trai và phong độ của anh, tim cô như nhộn nhịp mỗi lần bên cạnh anh. Nhưng anh luôn giữ thái độ thờ ơ đúng mực với cô, cô biết mình đã yêu anh từ lâu nhưng không hề dám nói ra. Cứ từng ngày từng ngày quan tâm đến anh, đối với cô mỗi ngày được gặp anh là niềm vui to lớn của mình.