Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 5: Càng lúc càng trượt xa trên con đường lao đầu vào cái chết
Sau khi ra một loạt quyết định đó, nàng quay lưng định về phủ. Liếc mắt nhìn thấy đuôi áo bị nổ te tua của mình đang bay phấp phới trong không trung, nàng liền kéo bừa mấy cái cho nó yên phận một chút, rồi quay đầu nghiến răng tức giận hỏi cung nhân bên cạnh: “Trước giờ tính tình của cái tên Nhiếp chính vương đó vẫn tệ như thế à?” Chỉ vì nàng nhận nhầm người nên mới nói mấy câu kia, hắn có cần phải không chút nể nang, ném nàng nổ thành thế này không?! Còn muốn làm bạn bè tử tế không hả? Không hiểu sự khoan dung cơ bản nhất giữa người với người sao?
Nghe câu này, cung nhân nuốt nước miếng một cái, răng bắt đầu và cầm cập vào nhau, có cho gã mười lá gan, gã cũng không dám nói lung tung sau lưng Nhiếp chính vương điện hạ. Nhưng gã cũng không dám không trả lời nàng, gã nhìn sắc mặt nàng một cái, sau đó do dự nói: “Tính tình của Nhiếp chính vương điện hạ… nô tài thực sự không biết, vì từ lúc Nhiếp chính vượng chấp chính tới nay, à không, có lẽ là sớm hơn nữa, cũng đã cơ bản không có ai dám chọc giận ngài ấy rồi! Người dám chọc giận ngài ấy, cơ bản đều mất mạng, ngài là người đầu tiên còn sống…” Đuôi mắt Lạc Tử Dạ giật giật, suýt nữa thì phun ra máu, không còn biết phải nói gì: “Theo như người nói thì có phải là ta còn nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vạn phần may mắn, thậm chí tốt nhất là nên quỳ xuống tạ chủ long ân không?”.
Cung nhân trợn trừng mắt nhìn nàng với vẻ rất kinh ngạc: “Điện hạ, thế chẳng lẽ ngài không thấy vinh hạnh, không thấy may mắn sao?”
Lạc Tử Dạ: “…” Mẹ kiếp, nàng thấy vinh hạnh lắm lắm, hơn nữa, nàng còn may mắn đến mức toàn thân sắp phát điện con bà nó luôn rồi! Đậu má!
Mặt nàng lạnh đi, đôi mắt hoa đào quyến rũ nhướng lên, nở nụ cười rất khó hiểu: “Tìm một số thứ về đây giúp bản điện hạ, bản điện hạ muốn kính Nhiếp chính vương đó một chút cho đàng hoàng, để thể hiện sự vinh hạnh và may mắn của mình!” Nàng rít răng nhấn mạnh bốn chữ vinh hạnh may mắn!
Cung nhân sững người: “Dạ…?” Thái tử muốn làm gì vậy?!
***
Trước cửa phủ Nhiếp chính vương, một hàng người đang quỳ chỉnh tề. Trên người họ đều mặc trang phục của dân tộc du mục, quần áo trên người đều được làm từ thứ da tốt nhất. Những người này hiển nhiên không phải người Trung Nguyên mà là người đến từ khu vực phía Bắc. Nhưng từ chất liệu thượng hạng trên trang phục của họ cũng đủ để thấy thân phận của họ không tầm thường.
Chắc hẳn họ đều là quý tộc phương Bắc, đặc biệt là một người trong số đó, đầu đội mũ ngọc, trên mũ ngọc khắc một con hổ dữ, cực kỳ oai phong lẫm liệt. Chỉ có điều, lúc này sắc mặt của người đội mũ ngọc đó lại rất thấp thỏm, thậm chí cơ thể còn không khống chế được mà run lên. Tiếng bước chân truyền tới, trên đường đã đầy tùy tùng quỳ đó.
Sắc mặt những người phương Bắc này cũng bắt đầu căng thẳng hơn, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn về phía người đang đi đến. Khuôn mặt tái xanh tái xám lúc này đã vặn vẹo méo mó vì sợ, khiến người ta còn không nỡ nhìn.
Khi chiếc kiệu màu đỏ như từ máu kết thành chậm rãi tiến lại gần, sắc mặt họ càng trắng bệch hơn vài phần. Họ vội vàng quỳ xuống di chuyển bằng đầu gối, lùi sang hai bên đường, không dám ngăn cản vương giá của Nhiếp chính vương.
Khi chiếc kiệu đi qua trước mặt họ, người đàn ông trong kiệu đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt ra. Cùng lúc đó, kiệu cũng dừng lại, ngay phía trước bọn họ, không đi tiếp nữa.
Mặt quân chủ nước Nhung trắng bệch, cúi thấp đầu, toàn thân không ngừng run rẩy. Khí thế lạnh lùng đè nén chợt truyền từ trong kiệu ra. Uy thế này còn xen lẫn nội lực hùng mạnh, vô cùng áp bức khiến quốc quân nước Nhung không thở nổi, tim chợt đau quặn lên, máu dâng lên cổ họng suýt nữa trào ra ngoài! Nhưng hắn ta cũng biết, không thế nào phun ngụm máu này ra thảm lót đường của Nhiếp chính vương được, nếu không chính là mạo phạm vương uy. Nếu thực sự như vậy, thứ chờ đợi họ chỉ có họa diệt tộc mà thôi!
Sau khi luồng khí thế mạnh mẽ đó tản ra, Phượng Vô Trù chợt khẽ bật cười, giọng nói ngạo nghễ lại xen lẫn vẻ lạnh lùng khiến người khác rợn tóc gáy. Hắn trầm giọng nói: “Đứng lên đi, là quân chủ của nước Nhung, ngươi không cần phải quỳ trước cửa phủ Nhiếp chính vương!”
Nghe hắn nói vậy, trước mắt quân chủ nước Nhung bừng sáng, trong lòng vô cùng kích động… lẽ nào… lẽ nào Nhiếp chính vương điện hạ đã quyết định tha thứ cho lỗi lầm của họ rồi sao? Thế nhưng Diêm Liệt vừa nghe câu này đã lập tức hiểu ngay, ánh mắt hắn ta nhìn quân chủ nước Nhung chỉ còn lại vẻ cảm thông và thương hại!
Quân chủ nước Nhung lại vẫn mang tâm trạng kích động không rõ tình cảnh của mình, vừa run rẩy vừa thấp thỏm nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, thần đã biết lỗi rồi, xin Vương rộng lòng khoan dung cho thần!”
Hắn ta vừa nói xong, Phượng Vô Trù liền bật cười. Trong nụ cười này dường như chỉ thoáng chứa vẻ ngạo mạn, nhưng lại cũng như chất chứa lửa giận vô hạn. Mà điều khiến người ta không thể xem nhẹ đó là sự khinh bỉ nồng đậm ẩn dưới ngọn lửa giận kia. Hắn nhẽ nhấc tay lên, chỉ là một động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng lại có nội lực mạnh như một lưỡi đao sắc bén, bắn thẳng ra khỏi cửa sổ không chút nương tình!
Thậm chí hắn còn không cần phải ngước mắt nhìn thì lưỡi đao huyễn hóa từ nội lực đó cũng đã cắm thẳng vào giữa mi tâm của quân chủ nước Nhung kia một cách cực kỳ chính xác!
“Ầm!” một tiếng!
Cơ thể quân chủ nước Nhung bỗng đổ sầm xuống, hai mắt trợn trừng, khóe môi chảy ra dòng máu đỏ tươi, chết không nhắm mắt! Những người cùng quỳ bên cạnh hắn ta đã tái xám mặt mũi, cúi thấp đầu không dám hé răng lời nào, cũng đã không còn dám nói đỡ cho quân chủ nước Nhung câu nào nữa… Tiếng cười trầm thấp lạnh lùng của hắn lại truyền ra. Âm thanh ngạo nghễ ngông cuồng giống như những lưỡi đao băng đâm vào tại những người này, đánh thẳng vào tim, khiến sự sợ hãi như sinh sôi nảy nở trong lòng họ mà lại chẳng dám chạy trốn! Người kia lại tiếp tục lên tiếng, định đoạt sự sống chết của vô số người: “Từ khoảnh khắc dám trái với ý của Cô, thì đã mất đi tư cách thần phục dưới chân Cô rồi! Diêm Liệt, trong vòng ba ngày, Cô muốn thấy đầu của tất cả những kẻ tham dự vào chuyện tranh giành địa bàn vừa rồi!”
“Vâng!” Diêm Liệt đáp một tiếng, đón nhận mệnh lệnh này! Mà những người xung quanh nghe thấy câu này đều không cảm thấy kinh hãi, vì trong lòng của tất cả mọi người trong hoàng triều Thiên Diệu này, Nhiếp chính vương điện hạ là người không thể phản nghịch, không thể mạo phạm. Hắn, còn hơn cả một vị thần. Lời nói của hắn, là quy tắc mà tất cả mọi người đều phải thuần phục. Kẻ dám phản nghịch, thì được chết cũng đã là sự khoan dung lớn nhất rồi! Chiếc kiệu tiếp tục đi vào trong Nhiếp chính vương phủ, cũng đúng lúc này, một thị vệ từ ngoài cửa chạy tới. Chờ vương giá vào trong vương phủ rồi, thị vệ kia mới chạy thục mạng đến gần Diêm Liệt, nói: “Diêm Liệt đại nhân, không ổn rồi! Có chuyện rồi, cái tên…”
Diêm Liệt nhíu mày, lạnh giọng trách móc: “Hoảng gì chứ, lỡ làm phiền Vương thì sao? Có chuyện gì?”
Chẳng lẽ ngoài tên quân chủ nước Nhung không biết sống chết kia, vẫn còn có kẻ khác dám chọc vào Vương sao? Hừ, không biết vì sao khi nghĩ tới đây, hắn ta lại chợt nhớ tới vị Thái tử điện hạ hôm nay đột nhiên biến thành ngớ ngẩn của bọn họ… trong lòng lại dâng lên dự cảm kỳ quặc. Quả nhiên, hắn ta vừa hỏi xong, tay thị vệ kia hoảng hốt luống cuống nói: “Là thế này ạ, vừa rồi Thái tử điện hạ ra khỏi cung, đột nhiên lại hạ lệnh xây dựng rầm rộ, đào một đường dẫn, dẫn hết chất thải của người và động vật cùng với nước thải dưới lòng đất vào cùng một chỗ, muốn khơi thông toàn bộ những thứ này ra ngoài, nói là vì muốn tiện cho sinh hoạt của dân chúng hoàng thành…”
Diêm Liệt nhướng mày lên, hỏi: “Thái tử yêu nước thương dân thế từ bao giờ vậy?” Thị vệ kích động nói: “Trọng điểm không phải ở chỗ Thái tử yêu nước thương dân, mà là địa điểm y chọn để làm Hướng dẫn là ngay gần phủ Nhiếp chính vương chúng ta. Nếu để ý làm được thật…” Thì e rằng mọi người trong phủ Nhiếp chính vương bọn họ sẽ bị cái mùi hôi thối của nước thải và chất thải kia “xông hơi” thành sống dở chết dở mất thôi.
Vương mà biết được thì chắc chắn cũng sẽ giận điên lên ấy chứ. Diêm Liệt trợn trừng mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi! Thái tử chán sống rồi à?!
***
Mà những người càng không thể tin nổi hơn cả hắn ta, không ai khác đám cung nhân hầu hạ Lạc Tử Dạ. Nhìn nàng hào hứng chỉ huy người ta làm đường rãnh, bọn họ chỉ biết ôm trán mà khóc ròng. Dám khiêu khích Nhiếp chính vương thế này, đúng là Thái tử càng ngày càng trượt xa trên con đường lao đầu vào cái chết rồi…