Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 60: Khán Chu Thành Bích


Đọc truyện Nhất Niệm Tam Thiên – Chương 60: Khán Chu Thành Bích


Lý Yên Nhi nhất thời khóc không thành tiếng.

Tiểu Tam Đăng đổi bình trà, lúc quay trở lại, thuận đường mang thị tỳ thiếp thân của Lý Yên Nhi dẫn tới.

Thị tỳ hướng Lý Yên Nhi nói: “Tam quận chúa, vương phi trong người khó chịu, vương gia bồi nàng trở về nghỉ ngơi, trước mắt bên người thất thế tử không có người chăm sóc, hay ngài đi qua nhìn một chút.


Đây cũng được coi là cái thang cho Lý Yên Nhi đi xuống.

Lý Yên Nhi ngược lại không còn dây dưa nữa, có vẻ cảm thấy dây dưa vô vọng, đành “ừ” thấp một tiếng, được thị tỳ đỡ dời đi.

Ta không lên tiếng.

Lời Lý Yên Nhi vừa rồi ta há nghe không hiểu? Nàng biết rõ bí mật của ta, biết ta thật ra là con gái Hoài vương, vì vậy mới không tiếc giá nào phải phá hư hôn sự của ta cùng Vu Nhàn Chỉ.

Dẫu sao thân phận ta không thể truy cứu, rực rỡ gấm hoa cất giấu một vết thương hung ác, chỉ cần vạch trần, liền vạn kiếp bất phục.

Nhưng là Lý Yên Nhi bất quá chỉ là một quận chúa phiên vương, chuyện bí mật hoàng gia, nàng làm sao mà biết?
Là ai nói cho nàng? Người kia nắm trong tay bí mật này, từng bước thiết lập ván bài, chung quy cũng chả phải vì muốn tác thành ý nguyện nữ nhi thường tình của Lý Yên Nhi, vậy mục đích thật sự của hắn là gì?
Hóa ra chuyện này so với tưởng tượng của ta còn phức tạp hơn.


Ta nhìn người quỳ trong phòng, đột nhiên không còn chút sức lực, Tùy cung sâu thẳm không có một chỗ an toàn, thiên hạ lớn nhưng chạy không thoát, bọn họ tranh giành giang sơn ngươi lừa ta gạt thắng như trở bàn tay, mà ta đáng đời nhặt được thân phận công chúa, lại phải ở chỗ này châu chấu đá xe?
Nhưng là, công chúa xưa nay, không phải chỉ có thể đi trên con đường châu chấu đá xe này sao?
Bất quá cũng chỉ là phụ thuộc vương quyền.

Ta sai Tiểu Tam Đăng gọi Vệ Mân vào, chỉ vào Từ Phủ nói: “Nếu hắn dám đem bổn công chúa khóa trong Đào Hoa Các, chắc hẳn cũng không muốn sống nữa rồi, các ngươi dẫn hắn đi đi, trước hãy tra chút lai lịch hắn, bà con láng giềng gần xa, bạn bè giao thiệp, thăm dò xem hắn đánh rơi cái đuôi nào bị người khác nắm trong tay, lợi dụng điểm yếu uy hiếp hắn, chờ hắn nhận tội, đánh chết đi.


Từ Phủ nghe lời này, sắc mặt trắng bệch, ngã quỳ xuống: “Công chúa.

.


Vệ Mân vâng mệnh, sai hai thị vệ, kéo Từ Phủ đi.

Ta nhìn về phía Giang thái y: “Hôm nay hắn khám bệnh cho nhị tẩu ta, chỉ nói là đau bụng bình thường, nhưng nếu là bình thường, sau khi uống thuốc xong, vì sao nhị tẩu ở trong tiệc tiếp đón lại bị tái phát? Sau khi Lý Hiền rơi xuống nước hôm nay cũng chính hắn khám bệnh, thuốc kích tình kia cùng hắn không thoát khỏi có liên quan, các ngươi mang hắn tới chỗ hai vị hoàng huynh ta, nói rằng, bệnh đau bụng của nhị tẩu là do vị Giang thái ý này hại, hai hoàng huynh sẽ có trăm phương pháp khiến hắn phải khai ra hết.


Lại có hai tên thị vệ đi vào, đem Giang thái y giải đi.

“Còn vị tổng binh Bình Tây này.

” Ta nói.

Người này thật ra không cần thẩm tra, hắn nhận lệnh Bình Tây vương phủ, tối nay bất quá chỉ nghe lệnh mà làm việc.

Nhưng, trong trời đất này, nơi nào chả là đất của vương, hắn đầu tiên là thần của Đại Tùy ta, sau mới là Bình Tây vương lệ thuộc, tối nay lại dám ở trong hoàng cung ngang nhiên hại ta, chính là không biết trên dưới, chỉ một điểm này, ta liền không thể tha cho hắn.

“Mang xuống, lập tức xử tử.


Thị vệ đứng sau tiến lên một bước nói: “Xin hỏi trưởng công chúa, trước khi xử chết, có cần đem thông báo cho Bình Tây vương một tiếng hay không ạ?”
Ta còn chưa đáp, Vệ Mân liền trầm giọng: “Trưởng công chúa đối với tam quận chúa đã vô cùng nương tay, nếu Bình Tây vương ngay cả tính mạng một tên tổng binh cũng muốn bảo vệ, là không đem mặt mũi Thiên gia Đại Tùy vào trong mắt sao?”
Người trong phòng rút lui hơn nửa, ta đứng lên, bước đến trước mắt người cuối cùng – Nhan quý nhân.

Bên ngoài truyền tới tiếng đao, một tiếng kêu khóc thê lương vang lên, tựa như có vật gì nhanh như chớp lăn xuống.


Đó chính là đầu tên tổng binh kia.

Nhan quý nhân không quỳ được nữa, lập tức ngồi bệt xuống đất: “Xương, Xương Bình công chúa.


Ta nói: “Năm đó Hiếu Chiêu hoàng hậu hoăng thệ, bổn công chúa bị giam trong lãnh cung, bàn về phân vị, vốn nên do Tĩnh tần hỗ trợ quản lý lục cung, nhưng ngươi không cam lòng, lợi người thái giám Xa Anh bên người buộc dây bắc cầu, leo lên được cành cây cao là Hoài vương phi, ở sau hậu cung tác quái mấy năm, mà nay Hoài vương phi rớt đài, Phượng ấn đến tay bổn công chúa, nhưng ngươi lại sợ bổn công chúa bởi vì ngươi có quan hệ với Hoài vương phi mà giận cá chém thớt, vì vậy mới chịu cùng Bình Tây vương phủ hãm hại bổn công chúa?”
Nhan quý nhân nói: “Xương Bình công chúa minh giám, tiện thiếp cùng Hoài vương phi, cùng Bình Tây vương phủ chẳng qua là—–“
“Ngươi cũng không cần vội vã trả lời.

” Ta ngắt lời, “Ngươi mới vừa rồi làm bộ làm tịch vì cái gì, bổn công chúa nhìn là biết, bổn công chúa sở dĩ nói với ngươi những lời này, là muốn cho ngươi biết, mấy năm này tuy ta không để tâm với chuyện hậu cung, nhưng không có nghĩa cái gì cũng không biết.

Ta biết ngươi ở trong các này quỳ hồi lâu, trong lòng nghĩ tất đã biên ra một lời giải thích giảm tội, ta không muốn nghe, ta chỉ muốn nghe nói thật.


Vừa nói, ta quay mặt ra chỗ khác, hỏi Vệ Mân: “Thi thể tên tổng binh Bình Tây kia vẫn còn ở đó sao?”
Vệ Mân nói: “Bẩm Công chúa, thi thể đã mang đi, nhưng đầu vẫn còn ở trong viện.


Ta gật đầu một cái: “Nhặt về, để cho nàng đối diện với cái đầu tổng binh quỳ một giờ suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ xem cuối cùng nên nói cái gì, cái gì không nên nói, suy nghĩ rõ ràng, lại trả lời bổn công chúa.


Đêm đã khuya, ngoài phòng không biết tuyết rơi từ khi nào.

Tuyết rơi lưa thưa, yên tĩnh không tiếng động.


Sau khi Vệ Mân mang Nhan quý nhân ra ngoài, ta đứng một mình trước cửa hồi lâu, mới xoay người lại nói: “Tối nay phải làm phiền thế tử đại nhân.


Vu Nhàn Chỉ vẫn ngồi trước bàn, ly trà trong tay hắn lại lạnh, lạnh lại nóng, vẫn không uống một ngụm.

Hắn tất nhiên nghe rõ ý tiễn khách trong lời nói của ta, chỉ “Ừ” một tiếng, đứng lên rời đi.

Mạc Bạch ở dưới hành lang thay hắn khoác áo lông cừu lên, hắn bước xuống đài, thân hình hơi ngừng, quay đầu lại nhìn ta.

Ánh mắt hắn rất yên tĩnh, tựa như so với tuyết rơi còn yên lặng hơn, chỉ dặn dò một câu: “Nếu nàng muốn thì ở lâu một chút, chờ đến trời sáng tuyết ngừng thì hãy đi.


Trong lòng ta hơi trầm xuống.

Hắn nói một câu không liên quan như vậy, chính là lười cùng mình giải thích sao?
Thế tử đại nhân của Viễn Nam đúng là nhìn một đoán hai, biết được có giải thích cũng vô dụng.

Ta bỗng nhiên có chút không thích bộ dạng không chút sợ hãi này của hắn, nhìn bóng lưng Vu Nhàn Chỉ, hỏi: “Trước tiệc tiếp đón, chén thuốc an thần bưng cho Lý Hiền, là xuất phát tư chỗ thế tử đại nhân sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.