Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 55: Khán Chu Thành Bích


Đọc truyện Nhất Niệm Tam Thiên – Chương 55: Khán Chu Thành Bích


Lý Yên Nhi đi tới không tình nguyện chào hỏi ta: “Xương Bình công chúa.


Ta “ừ” một tiếng, mặc nàng dắt Lý Hiền đi.

Thẩm Vũ ở một bên chậm chạp dọn dẹp sạp bày câu đố, rốt cuộc tìm cơ hội, thò đầu tới: “Tiểu A Bích, ngươi phải cảm ơn ta đó.


Ta coi như không hiểu lời hắn nói, bê lò sưởi tay cười ha hả: “Đúng là phải cảm ơn, là phải cảm ơn, lò sưởi tốt như vậy, không những phải cảm ơn Thẩm tam thiếu, còn phải cảm ơn cả Bình Tây vương.


Bên kia tân khách đang lục đục ngồi xuống, đại hoàng huynh cũng không để ý ta cùng nhị ca chưa vào tiệc, ra hiệu cho người mở tiệc.

Thẩm Vũ nói: “Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì? Vu Nhàn Chỉ không chỉ viết May mắn gặp đan thanh, ngay cả một ly rượu nhận lỗi cũng uống, ngươi còn chưa chịu tha thứ cho hắn?”
Dưới đài người múa người đàn, tay áo bay phấp phới mùi hương bay khắp nơi.

Hai tên nội thị ở trong không khí nồng nặc mùi thơm, đem chỗ ngồi của nhị tẩu ta mang đi.

Thẩm Vũ không có chừng mực, truy hỏi: “Vu Nhàn Chỉ vì chuyện gì mà chọc giận ngươi? Hai người các ngươi hôm đó ồn ào ở Ỷ Huy Đường của ta, sau đó hắn có ngồi một mình trong sân hồi lâu, ta chưa từng thấy qua hắn như thế bao giờ.


Ta ngẩn người, vừa muốn mở miệng, lại nghe Thẩm Vũ nói: “Bất quá hắn như vậy, cũng thật thú vị.


Ta mới biết hôm nay Thẩm Vũ bày câu đố không đơn thuần là giúp Vu Nhàn Chỉ giải vây, có vẻ còn có ý xem trò vui, câu đố lắt léo như vậy, có lẽ ta cùng Vu Nhàn Chỉ cũng đoán không ra, cùng bị phạt rượu, mới là hợp ý hắn nhất.


Sau khi nội thị mang chỗ ngồi nhị tẩu dọn đi, nhị ca tựa hồ vẫn không thuận ý, nhìn bốn phía một trận, rốt cuộc tìm được ta, liền sải bước đi tới.

Ngô, có vẻ hắn cho là ta đã giúp nhị tẩu làm cái trò mèo này, mặc nàng tới trễ, muốn tìm lý do cùng ta phát hỏa một trận.

Thẩm Vũ vui vẻ, nói: “Vu Nhàn Chỉ sao lại chỉ viết Hồng trần may mắn gặp đan thanh? Nếu đã muốn chuộc tội, không bằng viết thẳng một chút, một câu Mười dặm hồng trần, thật may gặp được khanh không phải càng hay hơn sao?”
Ta nhìn Thẩm Vũ một cái, nâng tay lên, hướng nhị ca đang đi tới chào hỏi một tiếng: “Nhị ca, nhị tẩu đâu?”
Sắc mặt Thẩm Vũ cứng đờ, trong nháy mắt tựa như mất hứng thú, quay người chuồn mất, trước khi đi, đem một vật nhét vào tay ta.

Nhị ca đứng tại chỗ một hồi, giơ ngón tay chỉ ta, đại ý mắng ta làm bậy, vội vàng dời đi.

Hắn chính là như vậy, những tâm tư đó tuy rất rõ ràng, lại không thể bị người bóc trần, nhưng một khi bị bóc trần, liền hận không thể tìm lỗ hở mà chui vào.

Những tâm tư đó của hắn, nói trắng ra, chính là nhị tẩu ta.

Ta một mũi tên trúng hai con chim, trong lòng hết sức đắc ý, ngồi xuống, thoải mái thưởng thức ca múa, lật nhìn vật mà Vu Nhàn Chỉ sai Thẩm Vũ đưa cho ta, hóa ra là tờ giấy đỏ mà Vu Nhàn Chỉ vừa viết câu giải đố.

Chữ viết kia rất đẹp mắt, dáng như trúc, ý như sương.

Ta không khỏi hướng hắn nhìn lại, hắn đang cùng đại hoàng huynh cùng Bình Tây vương nói chuyện, cũng không biết do uống chén rượu vừa nãy không, đáy mắt có chút mơ màng, lúc ẩn lúc hiện, giống như mực vừa viết xong còn chưa khô.

Hắn rủ mắt nhìn chén trà trong tay, hình như Bình Tây vương có nói gì đó, chọc cho hắn cười một tiếng, ánh trăng ở bên miệng hắn chui ra.

Nhưng khi hắn lần nữa ngẩng đầu, như vô ý hướng ta nhìn lại, ánh mắt thản nhiên, giống như biết ta đang nhìn hắn.


Trong lòng ta run lên một cái, suýt nữa làm đổ bát canh cung tỳ vừa mang tới, vội vàng thu lại giấy đỏ.

Một lát sau, lại lấy ra, tỉ mỉ gấp gọn lại, lần nữa cất đi.

Tiệc rượu qua một nửa, Tiểu Tam Đăng rốt cuộc cũng tới.

Trán hắn có một tầng mồ hôi, trên khuỷu tay vắt áo khoác nhung, ta đem áo lông cừu của Vu Nhàn Chỉ cởi ra, để hắn khoác áo cho ta, hỏi: “Không phải bảo ngươi đi tìm nhị tẩu sao? Nàng đã xảy ra chuyện gì, không cùng ngươi đi tới?”
“Nhiếp tướng quân ăn trưa xong liền bị đau bụng, đau nửa ngày rồi.


Ta sửng sốt một chút: “Nghiêm trọng không? Cho truyền thái y chưa?”
Tiểu Tam Đăng nói: “Đã truyền, thái y nói có vẻ táo đông ở phủ tướng quân bị hỏng, Nhiếp tướng quân ăn mấy miếng, vì vậy mà đau bụng, trước mắt đã uống thuốc, không có gì đáng ngại, Nhiếp tướng quân không báo cho hoàng thượng cùng Hoán vương gia, là sợ người khác lo lắng, nô tài chăm sóc nàng xong xuôi, mới trở về Thiên Hoa Cung lấy áo lông cừu cho công chúa.


Trước mắt đã gần đến cuối tháng chạp, thời tiết này ở trong cung, còn chưa có táo đông đâu.

Ta hỏi: “Táo đông lấy ở đâu?”
Tiểu Tam Đăng cười khanh khách: “Cái này.

.

Nô tài không có hỏi.



Đang nói, nhị tẩu rốt cuộc cũng đến, nàng tới muộn, trước tiên tới trước đại hoàng huynh ta cùng Bình Tây vương bồi tội, rồi tự ý đến bên cạnh ta, ngượng ngùng nói: “Tiểu A Lục, ta cùng muội ngồi chung một bàn?”
Nàng cũng có thể đoán được nhị ca ta sớm đã sớm dọn bàn nàng ngồi đi rồi.

Ta hỏi nhị tẩu chuyện táo đông, nàng nói: “Là Mộ Ương mang tới cho ta, ta thấy là loại tốt, còn nói là muội cũng thích ăn cái này, muốn cầm một ít cho muội, hôm nay xem ra, thật may ta thay muội nếm trước.


Ta lại hỏi: “Mộ Ương lấy táo đông ở đâu?”
Nhị tẩu nói: “Nghe nói là Bình Tây vương đưa, ta cũng không rõ lắm, muội hỏi hắn xem.


Nhưng Mộ Ương tối nay không tới, ta không hỏi được.

Ta cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng rốt cuộc có vấn đề chỗ nào, lại không nói được, đang suy nghĩ trong lòng, chợt có một cung tỳ vội vã tới gần, nói: “Xương Bình trưởng công chúa, không xong rồi, Lý Hiền thế tử không thấy đâu.


Trong lòng ta cứng lại, dời mắt nhìn, quả nhiên Lý Hiền ở bàn kia không thấy đâu.

Nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng Lý Hiền.

Ta hỏi: “Sao lại không thấy? Không thấy lúc nào?”
Cung tỳ đáp: “Hồi bẩm trưởng công chúa, là vương phi phát hiện ra, tam quận chúa đã đi tìm, vương phi sai nô tỳ tới, hỏi xem thông báo cho bệ hạ cùng Bình Tây vương trước, hay đi tìm một lúc trước?”
Tiệc rượu tối nay người tới người đi, vốn không quy củ, một người không chào hỏi tự ý rời đi, đúng là chuyện nhỏ, cái này mà thông báo cho đại hoàng huynh, không khỏi quá mức chuyện bé xé to.

Nhưng sau khi Bình Tây vương vào kinh, dù sao cũng đem Lý Hiền phó thác cho ta chiếu cố, hắn vốn ngu ngốc, nhân lúc người ta không chú ý chạy đi chơi cũng là bình thường, chỉ sợ gặp phải nguy hiểm gì.

Ta nhất thời nghĩ tới trước khi tới dự tiệc, thị tỳ hắn ép hắn uống thuốc ngủ, mơ hồ cảm thấy mình không nên mủi lòng mà đem thuốc đổ đi.

“Mang theo người, theo bổn công chúa đi tìm.


” Lý Hiền mất tích là do ta thất trách, ta nên đi tìm.

Nhị tẩu gác đũa lại: “Ta đi cùng muội.


Nhưng nàng vừa đứng lên, liền “tê” một cái hít khí lạnh, ôm bụng, giống như lại đau.

Ta đem nàng đỡ lên, phân phó Tiểu Tam Đăng: “Truyền thái y, ngươi lưu lại đây chiếu cố nhị tẩu.


Ta dẫn một nhóm cung tỳ một nhóm nội thị đi khỏi Tầm Nguyệt Đài, dưới đài đã có một hàng thị vệ, thấy ta, rối rít bái kiến: “Trưởng công chúa.


Ta gật đầu một cái, nói: “Đi tìm khắp nơi, nhớ không nên tạo động tĩnh lớn, tránh quấy rầy hứng thú của hoàng huynh cùng mấy vị vương gia, thất thế tử chẳng qua là ham chơi, không phải đại sự gì.


Bọn thị vệ lĩnh mệnh, hai người đi theo ta, còn lại tản ra tứ phía đi tìm.

Ta hỏi cung tỳ vừa rồi: “Lý Yên Nhi đi hướng nào?”
Cung tỳ nói: “Bẩm công chúa, tam quận chúa đi Ngự Hoa Viên.


Thời điểm ta đến Ngự Hoa Viên, lại hướng Tầm Nguyệt Đài nhìn một cái, từ xa, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy trên đài, có mấy vũ nương dọc theo bậc thềm bày dáng người, lụa mỏng khẽ bay, động lòng người.

Trong nháy mắt trong đầu ta thoáng qua gì đó, đột nhiên lại không thấy nữa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.