Đọc truyện Nhất Niệm Tam Thiên – Chương 12: Trường Tương Vọng 12
Vu Nhàn Chỉ tựa như đang khó chịu, trên đường đưa ta trở về cung, sắc mặt vẫn luôn không tốt.
Ta làm bộ như không nhìn thấy, ngồi chợp mắt một chút, xe ngựa liền phi thẳng đến thành Cửu Càn.
Lúc này đã là hoàng hôn, ta nhảy xuống xe ngựa, lễ phép chu toàn hỏi một câu: “Chàng đói bụng sao? Có muốn tới chỗ ta dùng bữa không?”
Vu Nhàn Chỉ đã tiêu phí một ngày ở phủ giáo úy, ta cho là hắn đang nóng lòng trở về phủ xử lý công văn, sẽ nói một vài câu cho có để từ chối ta.
Ai ngờ hắn nhàn nhạt liếc ta một cái, xuống xe ngựa nói: “Đi thôi.”
Ta quá mức sầu khổ, cũng không biết bổng lộc tháng này của bổn công chúa còn đủ dùng hay không.
Một đường đến Thiên Hoa Cung, Tiểu Tam Đăng đã ăn no uống say, thấy ta trở lại, hắn vừa ngạc nhiên lại vừa xấu hổ há to mồm: “Vốn nghĩ Đại thế tử đi tới chỗ Trạng Nguyên gia tìm công chúa, sẽ thuận tiện chăm lo bữa tối cho công chúa luôn, nô tài cả ngày mệt mỏi, đã ăn trước hết rồi ạ.”
Ta nhìn mấy gốc hải đường tơ rủ đã được di dời xong, trong lòng nghĩ đúng là hắn cả ngày nay mệt mỏi thật, chỉ có thể ngửa mặt lên, không tiện tức giận.
Vu Nhàn Chỉ ở một bên cười nói: “Đây chính là đang trách ta không chiếu cố tốt cho A Bích sao?”
Tiểu Tam Đăng liên tục cúi người: “Không dám ạ, không dám ạ.” Sau đó liền phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa cơm.
Vào trong cung, ta rất thức thời bê một đĩa bánh tới chiêu đãi Vu Nhàn Chỉ.
Nhưng hắn chỉ ung dung bưng chén trà lên, chê bai nói: “Ta không ăn đồ ngọt.”
Ta thản nhiên gật đầu: “Nga, vương tôn công tử các chàng đều không thích ăn đồ ngọt.”
Hắn có hứng thú nâng chân mày lên nói: “Là sao?”
Ta nói: “Đại ca Nhị ca ta đều như thế, từ nhỏ lăn lộn chán chê ở trong hũ mật, lớn lên một chút, liền ghét những thứ gì quá ngấy quá nữ nhân.” Cầm một khối bánh uyên ương, ta lại thêm một câu, “Chàng chưa từng chịu khổ qua, nếu như chàng bị bỏ đói hai ngày, đừng nói đồ ngọt, chính là mụn củ cải, chàng cũng sẽ cảm thấy là trân quý.”
Hắn cau mày nói “Mụn củ cải cái gì?”
“Chính là một loại rau a.” Ta nói: “Mấy năm trước, ta cùng Tiểu Tam Đăng một ngày một đêm mong ngóng đến tết, chàng biết tại sao không?”
Hắn nhìn ta không chớp mắt.
Ta cắn một miếng bánh uyên ương: “Khi đó, mỗi khi đến tết lớn, phủ Nội Vụ phủ sẽ mang một hộp bánh nhỏ tới.
Có một năm vào tết Đoan Ngọ, Tiểu Tam Đăng bị nhiệt miệng, ta đem bánh hoa quế cho hắn, hắn lại không chịu ăn, sau đó liền bị hỏng.” Ta nghĩ tới, không nhịn được thổn thức, “Tiểu Tam Đăng nuối tiếc không thôi, liền cùng ta đem phần nhân bánh hoa quế còn chưa bị mốc tách ra chia nhau ăn.
Hiện tại không lo cơm áo, nhưng cho dù ăn cái gì, cũng không thấy ngon như nhân bánh chia nhau ăn năm đó.”
Ta vừa mới dứt lời, bên cạnh có một bàn tay duỗi tới, đoạt bánh uyên ương trong tay ta.
Ánh mắt Vu Nhàn Chỉ có chút cổ quái, đem khối bánh ta đã cắn một nửa kia cho hết vào miệng, tự nhiên nói: “Vậy sau này ta sẽ cùng nàng chia ra để ăn.”
Ta nhặt một khối bánh khác, nhét hết vào miệng.
Phòng bếp chuẩn bị hai món, Vu Nhàn Chỉ cùng ta chia ra ăn sạch sẽ.
Dùng xong bữa tối, hắn không có ý định đi luôn, mà gọi Tiểu Tam Đăng mang nốt chồng công văn mà ban ngày hắn chưa phê duyệt xong tới.
Hắn rất tự nhiên làm khách, ta làm chủ cũng không tiện đi tắm đi ngủ, bưng một cái lò sưởi, ngồi trước bàn ngủ gật.
Vu Nhàn Chỉ từ trong đống công văn ngẩng đầu liếc ta một cái, nhàn nhàn nói: “Còn sớm đã buồn ngủ rồi? Nàng cứ sợ lạnh là ngủ, trước đây ở phủ Hiệu Úy, sao không thấy nàng như vậy?”
Ta ngượng ngùng nói: “Đều do gần đây điều dưỡng thật tốt.”
Hắn chấm mực, ở trên công văn viết mấy chữ, thờ ơ nói: “Ngược lại cũng đúng, ước chừng ngủ nửa tháng không thấy bóng người.”
Ta không biết nói gì.
Vốn tưởng hắn là chủ nhân làm chuyện tốt không lưu danh, vậy mà hắn cùng kinh văn nửa tháng qua lại, lại không thể phóng khoáng một chút, trong bụng vẫn còn chút oán khí không cách nào hóa giải.
Ta không thể làm gì khác đành thuận theo hắn, khen ngợi nói: “Nếu không phải Đại thế tử dám làm việc nghĩa, bổn công chúa sao có thể ngủ tận nửa tháng?”
Vu Nhàn Chỉ hạ bút, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: “Đem tâm tư nàng dùng để đối phó ta thu lại đi, bên lão thừa tướng, nàng có qua được cửa ải không?”
Hắn nhắc tới, ta lại vô cùng buồn não.
Lưu Thế Đào đã hăng hái gác bút tòng quân, ta nhất định không níu kéo được, nếu như lão thừa tướng cũng không ổn thỏa được, Đại hoàng huynh e là sẽ đem ta cấm túc một tháng.
Thật ra thì xuân yến hôm đó, ta chẳng qua chỉ là cơm nước no nê tùy tiện đi dạo một vòng.
Trách thì trách Triệu Lương không có mắt, không nhìn ra được thân phận thật của ta chính là một vị công chúa, nói thanh mai từ bé của mình đang ở trong viện này, bảo ta dẫn đường cho hắn.
Ta chỉ nghĩ thanh mai của hắn là tiểu tỳ nữ tầm thường nào đó, liền đáp ứng.
Sau đó hỏi thăm được vị thanh mai kia hóa ra lại là Như phu nhân mới khám là có thai, ta cũng hết sức hối hận, liền tìm cớ chạy.
Vậy mà Triệu Lương vẫn đi tìm Như phu nhân, hai người cùng nhau ôn lại chuyện xưa, liền bị bắt tận tay.
Phong thưởng thất phẩm thống lĩnh của Triệu Lương tất nhiên là bị mất.
Hai người lén gặp riêng nhau, khiến đứa bé trong bụng Như phu nhân cũng trở nên lai lịch không rõ.
Lão thừa tướng giận đến mức bảy ngày không lâm triều, Đại hoàng huynh tức giận, quyết định phải điều tra chuyện này thật kỹ.
Ngay sau đó Triệu Lương liền đem bổn công chúa khai ra, nói hắn hôm đó là lần đầu tiên sau bảy tám năm mới gặp lại Như phu nhân, lúc trước hắn ở hậu viện tướng phủ vòng vo một hồi, ngay cả đường đi cũng không tìm được, có một vị tỳ nữ dẫn đường cho hắn có thể làm chứng.
Đại hoàng huynh liền cho hắn đi xác nhận tỳ nữ này, nhưng không có kết quả.
Thực vậy, lúc đó có quan viên trong triều suy đoán, nói tỳ nữ này cũng không phải tỳ nữ thật, mà là bổn công chúa thường xuyên ăn mặc một thân xanh biếc thường xuyên rêu rao khắp thành.
Nhưng mấy ngày đó, bởi vì bổn công chúa một mực an phận trong Thiên Hoa Cung, nên suy đoán này liền bỏ qua.
Cho đến khi Lưu tráng sĩ năn nỉ Đại hoàng huynh đem cung nữ Tiểu Lục mà hắn tình cờ gặp ở tướng phủ ban cho hắn.
Vu Nhàn Chỉ im lặng không lên tiếng nhìn ta chằm chằm, từ tốn mở miệng: “Chuyện này khó ở chỗ không có đầu mối rõ ràng, nếu nàng biết xuống tay từ nơi nào, liền dễ làm hơn nhiều.”
Ta cau mày ủ rột nhìn hắn.
Hắn lại nói: “Ta ngược lại có một biện pháp.”
Ta vừa kinh sợ vừa vui mừng, kéo ghế đến gần hắn một chút.
Hắn cười một tiếng, nói: “Triệu Lương ở Bắc Mạc ngây người bảy năm, lúc ấy vừa mới trở lại kinh thành, cho dù động tác có nhanh như nào, đứa trẻ trong bụng Lan phu nhân, cũng tuyệt đối không thể là của hắn.
Lão thừa tướng thừa biết trong lòng, nhưng không chịu nổi Lan phu nhân ngày đêm náo loạn, không thể làm gì đành để nàng đi am ni cô ngây ngô một thời gian.”
Ta chen miệng vào: “Nam nhân các chàng không thích nữ nhân náo loạn.
Nhị ca ta năm đó nói, Nhị tẩu có một điểm tốt chính là chưa bao giờ náo loạn ầm ĩ.” Mặc dù sau đó hắn lại nói, tật xấu nhất của Nhị tẩu, cũng chính là chưa bao giờ náo loạn ầm ĩ.
Vu Nhàn Chỉ liếc ta một cái: “Nàng có phải đang cảnh báo trước?” Lại cười nói: “Cho dù nàng có nháo một chút, ta cũng không ngại.”
Ta đem ghế rời xa hắn một chút.
Hắn ung dung nhấp một ngụm trà, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Lan phu nhân ở am ni cô một lần chính là nửa năm.
Lão thừa tướng phái người đi mời về mấy lần, nàng đều không chịu về.
Nàng bị cấm túc một tháng, lão thừa tướng đã tự mình đi mời, Lan phu nhân trở về phủ ở mấy ngày, lại thu thập đồ đạc về am ni cô.
Hiện tại nàng mang cái thai bảy tháng một mình ở am ni cô, lão thừa tướng rất không yên lòng, nếu nàng có phương pháp mời nàng ta trở về tướng phủ, thừa tướng chẳng những không giận nàng, ngược lại còn cảm kích nàng.”
Khi đó ta ở trong phủ của Vu Nhàn Chỉ ăn uống chùa, cùng Lan phu nhân qua lại hơn một tháng.
Nàng tuy không phải là người cố chấp, nhưng khi làm ra chuyện, lại có ý nghĩ rất riêng, người bình thường không cách nào hiểu được.
Ta sầu khổ trầm tư nửa ngày, nhất thời mới nhớ ra Lan phu nhân từng thân thiết gọi Vu Nhàn Chỉ là Nhàn công tử, không khỏi hưng phấn hỏi: “Chàng cùng vị Như phu nhân kia có quen biết sao? Có phương pháp đem nàng mời về không?”
Nụ cười ở khóe môi Vu Nhàn Chỉ chợt cứng đơ, nói: “Không tính là quen biết.” Ngừng một lát, còn nói, “Nàng ta, cùng biểu cô của ta quen biết, nên có nhận thức nhau.”
Ta nghi hoặc nói: “Biểu cô chàng là?”
Nụ cười trên mặt Vu Nhàn Chỉ tắt hẳn, hơn nửa ngày, hắn mới nói: “Hoài vương phi.”
Ta chợt hiểu ra.
Ly phi cùng Sở Hợp hai tỷ muội, chính là nghĩa nữ của Hoài vương phi.
Năm đó sau khi Ly phi đập đầu chết ở cột Cửu Long, cũng là Hoài vương phi xin ý chỉ muốn trị tội ta.
Ta tuy biết được Hoài vương phi trước là người Vu gia Viễn Nam, nhưng không nghĩ tới nàng cùng Vu Nhàn Chỉ còn có quan hệ bà con.
Ánh trăng từ khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, Vu Nhàn Chỉ ngửa đầu lên nhìn, nhất thời thất thần.
Ta gọi hắn một tiếng, hắn chỉ “Ừ” một tiếng đáp lại ta.
Ta suy nghĩ một chút, thay hắn đem ly trà rót đầy, lẩm bẩm nói: “Chàng cũng không cần cảm thấy gì cả, chàng là chàng, biểu cô chàng là biểu cô chàng, có một số việc, người người trong lòng đều có vướng mắc, người như ta trước sau như một đều rất lười, nếu đã qua, thì sẽ không quay đầu so đo.”
Vu Nhàn Chỉ tựa hồ ngẩn ra, quay mặt lại nhìn ta.
Ánh đèn yếu ớt chiếu lên gương mặt hắn, đẹp không tả nổi.
Nhưng ta hiện tại có chút mệt mỏi, không nhịn được nói: “Nếu không chàng sớm về nghỉ ngơi đi, công văn còn sót lại, ngày mai ta kêu Tiểu Tam Đăng đưa qua cho chàng?”
Hắn từ đầu đến cuối không trả lời, chỉ đứng dậy, đem công văn xếp chồng.
Ta đưa Vu Nhàn Chỉ tới cửa cung, hắn dừng chân lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, một lúc sau, khẽ cười: “Tóc.”
Ta “…”
Một tiếng.
Hắn đến gần hai bước, giúp ta đem lọn tóc rối vén qua sau tai.
Đợi ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, nụ cười kia đã không còn, tròng mắt lẳng lặng, sâu thẳm, giống như hắc diệu lưu chuyển.
Hắn bỗng nhiên đưa tay ra ôm ta vào lòng, âm thanh khàn nhỏ: “Thật xin lỗi, khi đó ta..” Lời còn chưa dứt, bỗng dưng không có âm thanh.
Ngô, cử chỉ này của Vu Nhàn Chỉ tuy càn rỡ, nhưng bộ dạng khổ sở của hắn, ngược lại không giống giả vờ.
Lần này ta mà đem hắn đẩy ra, quả thực có chút tàn nhẫn.
Ta không còn cách nào bèn đưa tay vỗ lưng hắn, trấn an nói: “Nếu trong lòng chàng không vui, cứ khóc lên đi, ta sẽ không nói với ai đâu.”
Vừa dứt lời, Vu Nhàn Chỉ cứng đờ người, im lặng không lên tiếng buông ta ra.
May mắn cái bi thương trong chốc lát, cũng không thể làm tổn hại đến hứng thú của Đại thế tử Vu gia kia, trước khi đi hắn nói với ta, sáng sớm ngày mai, sẽ cùng bổn công chúa đi am ni cô.
Ta liên tục đáp ứng, lại đáp lễ mà quan tâm hắn, con người trên đời này, khi vui thì vui, khi buồn thì buồn, không nên đem nước mắt nuốt vào trong bụng.
Hắn không thèm quay đầu mà đi thẳng.
Am ni cô mà Lan phu nhân tá túc, cách phủ đệ của Vu Nhàn Chỉ không xa, cũng ở ngoại ô hoang vu.
Sáng sớm hôm sau, Vu Nhàn Chỉ quả nhiên nói là làm đưa ta đến am ni cô.
Mùa đông tiêu điều, tường đất đổ nát bao phủ một tầng sương, cửa am bao năm không được tu sửa, màu sơn đã bong tróc phân nửa.
Phụ hoàng ta từng nói, con người bất kể gặp chuyện gì, trong lòng đều có một cán cân, quả cân bên trái nặng hơn, hắn liền đứng sang trái, quả bên phải nặng hơn, hắn liền đứng sang phải, mọi người luôn có lý do có thể tìm ra.
Vào giờ phút này, ta đứng ngoài cửa am ni cô, nhìn nơi tan hoang này chìm trong âm u, trong đầu nghĩ cán cân trong lòng vị Lan phu nhân kia, sợ là bị hư rồi.
.