Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 13: Đã nói không phải vịt con!


Đọc truyện Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch – Chương 13: Đã nói không phải vịt con!

Văn Giai Hiên xách chiếc vali nặng được chuyển phát nhanh vào nhà, sau đó tự giác gửi tin nhắn cho Võ Trạch Hạo, mới nhập được vài chữ, cậu vội xóa tin nhắn, quyết định phát video cho hắn luôn.

Bên Võ Trạch Hạo đang là tám giờ sáng, video nhanh chóng kết nối. Văn Giai Hiên khi hiếm thấy được khoảnh khắc Võ Trạch Hạo còn nằm trên giường

Văn Giai Hiên chớp mắt mấy cái: “Ông chủ, anh còn đang ngủ à?”

Võ Trạch Hạo hỏi lại bằng chất giọng khàn khàn đặc trưng của buổi sớm: “Cậu điều tra tôi hay gì?”

“Tôi đâu dám.” Văn Giai Hiên lập tức trả lời, chỉnh lại camera, chỉ vào chiếc vali trên sàn: “Bạn học tôi gửi quần áo tới, có nhiều lắm, tôi để ở đâu thì được?”

Võ Trạch Hạo nhìn chằm chằm màn hình nhìn một hồi, lười biếng đáp: “Tầng một có chỗ để đồ lưu niệm, cậu dọn đồ lại rồi để đồ cậu vào trong đó.”

“Được.”

Nói xong chính sự, Văn Giai Hiên không vội tắt video mà nghiêng đầu cùng nằm ngang song song với Võ Trạch Hạo: “Ông chủ, mặt trời mọc đến mông rồi mà anh còn chưa dậy.”

Võ Trạch Hạo lười biếng nửa mở con mắt, không biểu tình gì mà trả lời: “Cũng không xem lại ai hại tôi hôm qua ngủ trễ.”

Văn Giai Hiên vẫn cứ nghiêng đầu hỏi: “Ai?”

Võ Trạch Hạo trực tiếp tắt video.

Văn Giai Hiên nghiêm túc ở nhà viết văn, không có gì làm thì xem qua đề thi công chức, lúc thực sự mệt thì nằm chết trên sofa. Cậu bất tri bất giác phát hiện, cuộc sống hiện tại y đúc với cuộc sống chuẩn bị cho kỳ thi mà cậu đã tưởng tượng.

Nhớ lúc đầu, Văn Giai Hiên định thuê một căn phòng, vừa làm phiên dịch vừa chuẩn bị cho kỳ thi vào tháng 11 tới.

Mà hiện tại, cậu ở trong một gian biệt thự —— mặc dù ngủ sofa, làm một công việc không quá bận rộn —— tuy rằng ông chủ rất nghiêm khắc. Nhưng nếu nhất định phải nói thì, kỳ thực tình trạng bây giờ vẫn coi như hoàn hảo hơn mong đợi, công việc phiên dịch không dễ tìm, rất có thể sẽ trong tình trạng ăn bữa nay lo bữa mai, mà hiện tại ít nhất cậu không sợ chết đói.

Võ Trạch Hạo thỉnh thoảng đăng lên Weibo một ít ảnh, phía dưới có không ít người cảm thán mở mang tầm mắt. Thế nhưng chỉ có mình Văn Giai Hiên biết, cậu mới thực sự là người được mở mang tầm mắt. Võ Trạch Hạo gửi cho cậu rất nhiều ảnh chưa được công khai, chắc cũng từa tựa như phúc lợi của nhân viên.

Võ Trạch Hạo đi được bảy ngày, Văn Giai Hiên ở nhà gặp chuyện, nhanh chóng phát video cho hắn.

“Ông chủ, sao nhà mất điện rồi?”


“Cậu lấy thẻ điện quét vào đồng hồ điện, có thể trả trước hóa đơn tiền điện.”

Võ Trạch Hạo đi được tám ngày, Văn Giai Hiên tâm huyết dâng trào ở nhà học nấu ăn, rớt bể một cái bát, không chút suy nghĩ liền phát video cho hắn.

“Ông chủ, tôi cầm chén rớt bể rồi á, anh sẽ không trừ tiền lương đâu nhỉ?”

“Trừ.”

Võ Trạch Hạo đi được chín ngày, Văn Giai Hiên ở nhà nhàn đến chán chê, theo thói quen phát video cho hắn.

Trán Võ Trạch Hạo nổi lên gân xanh: “Có chuyện gì?”

Văn Giai Hiên sửng sốt, đúng vậy, cậu thật ra chả có việc gì. Khoảng thời gian này ngày nào cũng gọi video cho Võ Trạch Hạo hai lần sáng tối, thế mà đã nuôi thành thói quen.

“Ông chủ, khi nào anh về nhà?” Văn Giai Hiên nhàm chán nằm úp sấp ở sofa, lắc lắc hai cái chân, “Tôi viết bản thảo xong xuôi rồi.”

“Sáng sớm ngày mai đến nơi.” Võ Trạch Hạo ném điện thoại qua một bên, tiếp tục sắp xếp hành lý, “Đủ số chữ chưa?”

“Đó là đương nhiên, tôi còn viết nhiều hơn hai ngàn á.”

“…”

Võ Trạch Hạo cầm điện thoại lên: “Ai cho cậu viết nhiều? Tôi làm gì có lắm trang in bài cho cậu?”

Văn Giai Hiên bị ông chủ hung ác mắng đến đần ra, hai chân đang lắc lư cũng khựng lại: “Vậy tôi đi xóa bớt…”

Màn hình quay lại hình ảnh trần nhà, Văn Giai Hiên chưa từ bỏ ý định mà hỏi một câu: “Ông chủ, làm nhiều hơn cũng không được ư?”

“Không được.” Võ Trạch Hạo dừng một chút, “Tôi có sắp xếp của tôi.”

Văn Giai Hiên thoáng bất mãn bĩu môi, nghĩ thầm Võ Trạch Hạo đúng là không phải ông chủ tốt, còn không thèm khích lệ sự tích cực của nhân viên, về sau cậu sẽ lười làm việc cho coi.


Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Văn Giai Hiên vẫn hỏi: “Ngày mai mấy giờ hạ cánh thế? Tôi đến sân bay đón anh.”

Trong trí nhớ của Văn Giai Hiên, mỗi lần Văn Hoa đi công tác về Văn Dĩ Nhiên cũng sẽ đến sân bay đón. Võ Trạch Hạo ở đây không có người nhà, cậu đi đón cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Võ Trạch Hạo lại cầm điện thoại lên, kỳ quái hỏi: “Cậu tới làm gì?”

Văn Giai Hiên nói: “Tới đón anh chứ sao.”

“Không cần, có Chương Trí Đào tới rồi.”

“Ồ…” Văn Giai Hiên quên mất trong công ty còn có nhân vật số một như vậy, bất chợt cảm thấy chút mất mát.

“Cậu ta đến đón tôi là vì tôi về lúc năm giờ sáng, không dễ gọi được xe.” Võ Trạch Hạo rõ ràng nhìn thấu tâm tư của Văn Giai Hiên, nói bổ sung, “Cậu không có xe, cũng không dậy nổi, tới làm gì?”

Lúc nghe được Võ Trạch Hạo sẽ về lúc năm giờ, Văn Giai Hiên ngay lập tức từ bỏ ý định ra đón. Cậu vô cùng tán thành gật đầu: “Vậy tôi ở nhà chờ anh về.”

Từ sân bay về đến đây khoảng chừng một tiếng, cùng với lấy hành lý các thứ, về tới cũng cỡ bảy giờ.

Bây giờ thói quen ngủ nướng của Văn Giai Hiên cũng đã sửa được tương đối. Hôm nay cậu dậy lúc sáu giờ rưỡi, chờ ở nhà từ sớm.

Ngoài sân vọng đến tiếng kéo vali, Văn Giai Hiên hưng phấn kéo dép lê ra ngoài sân, cũng nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng thân thuộc kia.

Chỉ là Văn Giai Hiên không nghĩ tới, phía sau Võ Trạch Hạo là một người đàn ông cao lớn khốc soái đồng dạng, nếu cậu nhớ không lầm, người kia chính là bạn của Võ Trạch Hạo, Chương Trí Đào.

Võ Trạch Hạo đi vào trong sân, Văn Giai Hiên chạy đến, theo thói quen nói: “Anh đã về rồi.”

Sở dĩ chỉ là thói quen, thuần túy là vì Văn Giai Hiên sinh sống tại Nhật Bản đã lâu, người nhà trở về đều nói một câu “おかえり (Okaeri)”.

Võ Trạch Hạo còn chưa kịp nói chuyện, Trương Chí Hào bên cạnh đã vội chen lời: “Lão Võ, sao tự nhiên lại đem vịt con nuôi trong nhà thế này?”


Văn Giai Hiên nghĩ lại hiểu lầm ngay từ lần đầu gặp mặt, bất mãn mà trừng Chương Trí Đào hét lên: “Ai là vịt con, anh mới là vịt!”

Võ Trạch Hạo kéo tay Văn Giai Hiên: “Đừng trách cậu ta, hôm đó bảo an bên ngoài bảo cậu đến làm ăn.”

Nhớ tới Chương Trí Đào là ông chủ quán bar nọ, mới chợt nhận ra hiểu lầm hôm đó là do cái gì gây nên. Văn Giai Hiên vẫn cảm thấy oan quá trời quá đất, cậu có nói cái gì đâu, hai người mặc đồ đen ngoài cửa cứ vậy hiểu lầm cậu.

“Đến cùng là chuyện quái gì đang diễn ra?” Chương Trí Đào cùng hai người đi vào trong nhà, “Cậu nói có tuyển nhân viên mới, chính là cậu ấy?”

“Ừ.” Võ Trạch Hạo thả balo trên sofa, đi thẳng đến phòng vệ sinh, “Tôi đi tắm rồi ngủ bù, hai cậu làm quen chút đi.”

Trong phòng vệ sinh nhanh chóng vang lên âm thanh nước chảy từ vòi sen, Văn Giai Hiên và Chương Trí Đào trên phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

“Này, vịt con…”

“Đã nói không phải vịt con!!”

“Khụ khụ, Văn Giai Hiên đúng không?” Chương Trí Đào ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn một vòng phòng khách đang trở nên xa lạ, “Cậu rốt cuộc là sao?”

“Anh ấy không phải nói rồi hả, tôi là nhân viên mới.” Người này cũng coi như là ông chủ, nhưng Văn Giai Hiên lại không có hảo cảm lắm.

“Không thể.” Chương Trí Đào một lời khó nói hết mà lắc lắc đầu, “Cậu thành thật khai báo đi, các cậu là quan hệ như thế nào?”

“Còn quan hệ qué gì nữa, ông chủ nhân viên thôi mà.” Văn Giai Hiên cảm thấy giao tiếp thật vất vả, “Tôi quang minh chính đại thông qua phỏng vấn gia nhập Trạch Ưu Travel, anh đừng có đeo thành kiến nhìn tôi nhá.”

Chương Trí Đào không đáp lời, ánh mắt vẫn còn chút phức tạp.

Lúc này, cửa phòng vệ sinh mở, Võ Trạch Hạo chỉ bọc một cái khăn tắm đi ra. Văn Giai Hiên theo bản năng muốn bảo hắn dừng lại, mà hắn sau đó liền chuyển bước đi thẳng lên tầng, không nửa ý để tâm đến phản ứng của hai người, Văn Giai Hiên cũng không tiện lên tiếng nữa.

Sau khi Võ Trạch Hạo lên tầng hai, hắn tháo khăn tắm đặt lên giường. Văn Giai Hiên bị hành động này làm cho sợ ngây người, nghĩ thầm người này ban ngày ban mặt sao lại trần truồng đi tới đi lui chứ?

Dù sao thì ánh sáng trên tầng không tốt lắm, Văn Giai Hiên cũng chỉ nhìn thấy động tác của Võ Trạch Hạo, ngoài ra cái gì cũng không thấy.

“Này, tôi nói,” Chương Trí Đào liền lên tiếng, “Cậu vừa mới nói phỏng vấn, là loại tôi hỏi cậu đáp, hay vẫn là loại phỏng vấn lăn qua lăn lại trên giường?”

“Lăn qua lăn lại là sao?” Văn Giai Hiên nhíu mày, hoàn toàn nghe không hiểu, “Là nộp CV, sau đó anh ấy hỏi tôi vài câu.”


“Không thể nào.” Chương Trí Đào khoanh hai tay trước ngực, biểu tình phức tạp, “Cậu biết lão Võ là loại người gì không?”

“Đương nhiên là biết rồi.” Văn Giai Hiên đáp, “Công tác có kế hoạch, hơn nữa rất nghiêm khắc.”

Nghiêm ngặt đến mức viết nhiều hai ngàn chữ cũng sẽ bị mắng.

“Không, cậu không biết.” Chương Trí Đào tặc lưỡi một cái, “Cậu ta là tên biến thái.”

“… Biến thái?” Văn Giai Hiên ngẩn ra.

“Mỗi lần trước khi khởi hành đều sẽ tỉ mỉ làm một cái kế hoạch, mấy giờ thì đến thành phố nào, mấy giờ thì đến chỗ nào ăn cơm, tất cả đều được sắp xếp xong xuôi hết.”

Văn Giai Hiên lập tức hiểu “biến thái” mà Chương Chí Đào nói đến là có ý gì, có thể làm kế hoạch kĩ càng đến mức này, thực sự có hơi đáng sợ.

“Có lần tôi với cậu ta có hẹn đi phượt ở Tây Bắc, trước khi đi tôi có việc đột xuất, không đi được, cho leo cây có mỗi một lần, kết quả cậu ta không bao giờ đi du lịch với tôi nữa.”

“Là tôi tôi cũng không muốn đi với anh.” Văn Giai Hiên không nhịn được thấy bất bình thay Võ Trạch Hạo. Hắn nói thích đi du lịch một mình, phỏng chừng chính là do Chương Chí Đào gây họa nên.

“Chà, trọng điểm không phải ở đó.” Chương Trí Đào trưng ra bộ dáng ý vị thâm sâu, “Biết ban đầu kế hoạch đi Đông Âu của cậu ta là ngày bao nhiêu không?”

Văn Giai Hiên nghĩ xem mười ngày trước là ngày nào, không chắc chắn đáp: “… Ngày mùng 4 tháng 7?”

“Đó là sau khi thay đổi đến lần thứ bốn.” Chương Trí Đào đáp, “Ban đầu cậu ta đi ngày 2/7, sau đó kế hoạch bị làm rối loạn toàn bộ.”

Văn Giai Hiên cảm thấy được kỳ quái: “Tại sao vậy chứ?”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi?” Mặt Chương Trí Đào không biểu tình, “Cậu tìm tới vào lúc nào?”

Chương Trí Đào nhắc đến như vậy, Văn Giai Hiên mới nhớ đến hôm ấy là ngày 1 tháng 7, cũng chính là trước một ngày Võ Trạch Hạo rời H thị theo kế hoạch.

Văn Giai Hiên giật mình, sợ hãi hỏi: “… Bởi vì tôi?”

“Chứ sao.” Chương Trí Đào đứng thẳng người, như muốn nói “Bây giờ mới hiểu hả.”, dừng một chút lại nói: “Cậu cũng biết cậu ta chán ghét bị làm rối kế hoạch như thế nào mà? Cậu làm ra đủ thứ việc như vậy mà cậu ta còn giữ cậu ở nhà như đúng rồi, là cậu ta điên hay tôi điên?”

Tác giả có lời:

Muốn bẻ lái orz


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.