Bạn đang đọc Nhật kí công chúa: 17 –
Buổi tối Chủ nhật
Tự dưng hôm nay bà cùng bố tới nhà mình. Bố muốn biết buổi dạ tiệc tối qua thế nào. Chú Lars đã không nói gì với bố!!! Mình quý chú vệ sĩ của mình ghê. Bà nội báo ình biết bà sẽ đi vắng khoảng một tuần, vì thế mấy bài học làm công chúa của mình phải hoãn một thời gian. Bà nói cần phải đi thăm ai đó tên là Baden-Baden. Đó là chuyến viếng thăm hàng năm không bao giờ có ngoại lệ của bà. Có lẽ ông ấy là bạn với ông Boutros-Boutros, người mà bà hay đi chơi cùng.
Ngay đến bà nội cũng có bạn trai!!!
Việc bà và bố cùng lúc xuất hiện ở nhà mình làm mẹ suýt chết ngất. Nhất là khi bà nội bắt đầu lớn tiếng dạy bảo mẹ về việc để cho nhà cửa bừa bộn như thế (dạo gần đây mình bận quá, đâu có thời gian dọn dẹp gì đâu).
Để tách bà với mẹ ra, mình vội kéo bà ra xe và trên đường đi mình kể cho bà nghe mọi chuyện về Josh tối hôm qua. Bà có vẻ rất hứng thú với câu chuyện của mình bởi vì trong đó có đầu đủ các tình tiết mà bà chờ đợi: này nhé, có phóng viên, có những chàng trai dễ thương và những tình tiết gay cấn như trong phim vậy.
Đúng lúc hai bà cháu đang nói lời tạm biệt và hẹn gặp lại vào tuần sau (hehehe! Cả một tuần liền không phải học mấy cái bài học làm công chúa!!! Bà thật là đáng yêu!!!) thì cái gã mù lại đi qua, gõ gõ cái gậy xuống đường. Hắn ta lại đứng chờ ở góc phố đợi nạn nhân tiếp theo của mình xuất hiện để dắt hắn qua đường. Bà nội nhìn thấy hắn ta và cũng bị mắc lừa “Amelia, qua đó giúp chàng trai trẻ tội nghiệp kia đi!”
Tất nhiên là mình rõ mọi chuyện hơn bà. Mình nói, “Không đâu ạ”.
Bà có vẻ choáng váng khi thấy mình nói vậy. “Amelia! Một trong những đức tính quan trọng nhất của một công chúa là lòng nhân hậu vô bờ bến đối với những người xa lạ. Giờ thì hãy qua đó giúp đỡ chàng thanh niên đó mau”
Mình vùng vằng nói, “Cháu không giúp hắn đâu. Nếu bà thấy hắn cần giúp đến vậy thì bà đi mà giúp hắn”.
Và thế là bà đã băng qua đường để giúp gã mù kia. Chắc bà muốn chứng tỏ ình thấy lòng tốt vô bờ bến của bà đây mà. “Hãy để tôi giúp anh, anh bạn trẻ…” bà nói bằng cái giọng nghe rất giả tạo.
Gã mù lặp tức bám lấy tay bà. Hắn có vẻ thích cánh tay của bà vì vừa bám lấy hắn đã vội reo lên mừng rỡ “Cám ơn bà rất nhiều”. Và họ cùng nhau băng qua đường.
Mình đinh ninh rằng tên mù này sẽ không giở mấy trò “lợi dụng” với bà vì dù sao bà cũng đã già rồi, chẳng thằng điên nào lại đi sàm sỡ một bà già làm gì. Thực sự là mình đã nghĩ thế, chứ không mình không đời nào để bà qua đó giúp hắn đâu .
Vậy mà điều tiếp theo mình nghe thấy là tiếng hét thất thanh của bà. Cả viên tài xế và ông hàng xóm cạnh nhà đều vội chạy lại để giúp bà.
Nhưng bà chẳng cần ai giúp cả. Bà dùng cả cái túi xách nện vào mặt gã mù, mạnh đến nỗi làm rơi cả kính của hắn. Và tất nhiên mọi người đều nhận ra một sự thật hiển nhiên là: Gã mù không hề mù.
Chắc còn lâu nữa hắn mới dám xuất hiện lại ở con phố này.
Sự vụ này làm bà bực mình hơn mình tưởng. Mình thấy hơi tội lỗi khi không cảnh báo cho bà trước về tên mù rởm kia, nhất là khi bà than phiền về con người và giao thông ở New York và rằng bà muốn mau mau chóng chóng rời khỏi cái thành phố này càng nhanh càng tốt.
Nghe bà nói thế cũng hơi tức một chút. Mình không nói New York là thành phố đẹp nhất trên thế giới, nhưng chắc chắn còn thú vị hơn nhiều Genovia. Bà thật không phải khi chê bai thậm tệ như vậy về thành phố nơi cháu gái mình đang sống.
Mình kéo tay bà và nói, “Bà đi với cháu”.
Hai bà cháu quay trở lại nhà mình nhưng không vào trong nhà mà lên thẳng mái. Tòa nhà mình đang sống chỉ có 10 tầng, nhưng ũng là cao so với các khu nhà xung quanh. Từ trên mái có thể nhìn thấy toàn bộ Manhattan, kể cả tìa tháp đôi. Vào ngày lễ độc lập 4/7, đừng từ đây còn có thể xem pháo hoa từ phía sông Đông và cảng biển. Chưa hết, phóng tầm mắt ra xa hơn nữa sẽ có thể thấy đường chân trời kéo dài đến vô tận.
Khi Mặt Trời lặn, cả bầu trời chuyển sang sắc tím hồng và da cam rất đẹp. Đối với mình, toàn cảnh Manhattan lúc này như một bức tranh phong cảnh rất thanh bình mà chỉ cần nhìn vào đó bạn sẽ có cảm giác mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ví dụ như mấy cái chuyện công chúa chẳng hạn.
Hai bà cháu cứ đứng ở đó lặn yên ngắm Mặt Trời lặn. Và rồi mẹ và bố cũng trèo lên mái.
“Mẹ nghĩ con sẽ lên đây” – mẹ nói.
“Bố mẹ đã đi tìm con. Con không nên tự mình bỏ đi mà không nói tiếng nào như thế chứ?”
Mẹ trầm trồ khi thấy bầu trời lúc Mặt Trời lặn “Đẹp quá phải không anh?”. Thậm chí một chính trị gia như bố mà cũng thốt lên rằng “Anh không hề biết là có thể ngắm Mặt Trời lặn như thế này ở New York”
Và cả nhà mình 4 người cứ đứng đó ngắm nhìn mặt trời lặn.
Lúc đó trong đầu mình bỗng chợt nảy ra ý nghĩ sẽ tốt biết mấy nếu mọi người có thể bỏ qua một bên mọi thứ để cùng nhau ngắm Mặt Trời lặn như thế này. Trái tim mình tràn đấy cảm giác bình yên và rồi mình nhận ra rằng mình hoàn toàn lấy được sự tự chủ trong tâm hồn.
Ít nhất là cho tới khi mẹ kêu ầm lên: “Vì chúa, anh Phillipe, anh có cần thở mạnh đến thế không?”
Và bố quay ra vặc lại, “Anh sẽ không thở mạnh nữa chừng nào em biết cân bằng chi tiêu của mình”.
Còn bà thì lúi húi tìm khăn mùi soa trong túi xách, “Cái mùi gì thế không biết? Ta tưởng ở Manhattan đã cấm người dân nướng thịt rồi chứ.”
Thôi để cái gọi là sự tự chủ trong tâm hồn ấy qua ngày mai vậy. Giờ thì mình lo mấy việc trước mắt đã. Nghĩ đến mới nói, cũng có nhiều thứ phải lo thật!
– HẾT TẬP 1 –