Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 314: Gây khó khăn?


Đọc truyện Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới – Chương 314: Gây khó khăn?

– Thật sự chỉ làm năm ngày?

Lâm Chấn Sơn như cười như không nhìn Lâm Hàn, khiến hắn càng thêm chột dạ, trong đầu liên tục suy tư ý của Lâm Chấn Sơn.

Nhưng nghĩ mãi, hắn vẫn không hiểu Lâm Chấn Sơn là có ý gì khác, hay chỉ là đang làm trò để bóc lột hắn một trận, hắn không biết có nên nhận “kèo” này hay không. Vốn còn định vận dụng không gian thôi diễn, nhưng Lâm Hàn đã vận dụng nó quá nhiều trong nhiệm vụ vừa rồi, đến giờ vẫn còn chút ám ảnh. Khó lắm mới nghỉ ngơi được vài ngày, hắn không có định tái diễn chuyện đó.

– Ây! Chuyện này cũng quá đột nhiên! Cho cháu suy nghĩ vài ngày đã được không?

Nghĩ không ra, Lâm Hàn dứt khoát chơi xấu, tạm thời hoãn binh về tính tiếp.

Lâm Chấn Sơn khinh bỉ nhìn Lâm Hàn nói:

– Hừ! Nhát gan như chuột còn muốn chiếm lợi của người khác? Ta khinh!

Lâm Hàn mặt trơ như tượng, không chút biến sắc nói:

– Đa tạ khen ngợi! Tiểu Hàn thụ sủng nhược kinh a!

Lâm Chấn Sơn thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, ta… thích! Cũng không dây dưa thêm chuyện này, mà lại nhàn nhã tựa vào ghế mây, đung đưa hai cái, hớp một ngụm trà rồi mới thảnh thơi nói:

– Có biết ta gọi nhóc đến đây vì chuyện gì không?

Lâm Hàn quả đoán lắc đầu, hai mắt long lanh nhìn Lâm Chấn Sơn như bé ngoan hiếu kỳ, khiến lão thoáng chốc nổi hết cả da gà da vịt!

Tên này ra bài không đúng a! Đáng lẽ phải nghiêm túc cúi đầu nói: Xin ngài chỉ giáo! Người trẻ tuổi bây giờ… aiz, đúng là không hiểu quy củ a!

Mất đi cơ hội ra vẻ già đời, Lâm Chấn Sơn chỉ có thể chịu thua, uể oải nói:

– Được! Được rồi! Cất ngay cái vẻ mặt ghê tởm kia đi cho ta! Ta nói còn không được sao?

Lâm Hàn ngay lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng, bộ dáng chăm chú lắng nghe, khiến Lâm Chấn Sơn dở khóc dở cười, nhưng vẫn phải nghiêm túc nói:

– Nhiệm vụ lần này nhóc làm rất đẹp! Kiên nhẫn, không manh động, phá được âm mưu của kẻ địch, nhưng lại làm đúng bổn phận của mình, không hề mạo phạm đến đối phương quá đáng! Nếu nhóc kích động làm việc, mặc dù có thể hả giận nhất thời, nhưng học viện chúng ta cũng sẽ chẳng giành được lợi ích gì, thậm chí bị kiếm cớ đó quỵt khoản nợ này, cũng mất đi cơ hội giáng đòn đau với bọn chúng! Lần này thì tốt, tất cả âm mưu bị lôi ra ánh sáng, học viện chúng ta chiếm lý tuyệt đối, bọn người kia mà không bị cắt một miếng thịt… hừ hừ!


Lâm Hàn lặng im lắng nghe, mặc dù hắn có chút buồn bực khi nghe cái chủ đề mang tính chính trị này, nhưng hắn cũng biết, chỉ có làm như vậy mới là tốt nhất! Tranh đấu giữa các thế lực lớn, sức một người sẽ chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có giáng một đòn mạnh về mặt lợi ích mới có thể khiến đối phương co vòi lại một thời gian!

Thấy Lâm Hàn lặng im không nói gì, Lâm Chấn Sơn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa:

– Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc như vậy, ngoài tư cách giáo viên đã được xác nhận, nhóc còn có thể yêu cầu học viện một chuyện không vượt quá khả năng. Đây coi như là thưởng ngoài ngạch!

Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện này, hai mắt Lâm Hàn đã sáng như đèn pha, Lâm Chấn Sơn cũng cười khổ một tiếng, tên này… cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ham món lợi nhỏ a!

Nghĩ đến một chuyện, Lâm Hàn mỉm cười hỏi Lâm Chấn Sơn:

– Chuyện lần này có Thần Tướng Chiến Quốc tham dự, chúng ta có thể nói điều kiện với họ chứ?

Lâm Chấn Sơn hơi nhíu mày một cái, nhưng vẫn đáp:

– Có thể! Dù sao Long Nhiên Tường cũng đã công khai xâm nhập vào địa bàn của học viện chúng ta làm xằng làm bậy, mặc dù hậu quả không tính là lớn, nhưng xác thực đã là mạo phạm học viện!

– Được! Vậy điều kiện của cháu, chính là học viện cần đưa cho Thần Tướng Chiến Quốc một yêu cầu!

Lâm Hàn dựng ngón trỏ nói.

– Nói!

Lâm Chấn Sơn vẫn bình tĩnh, nhưng lão có vẻ trầm trọng hơn nhiều, xem ra, lão cũng có phần không chắc với yêu cầu của Lâm Hàn, chỉ sợ hắn đưa ra yêu cầu gì quá đáng khiến lão khó xử.

Dù sao, công lao của Lâm Hàn là có, nhưng còn chưa lớn tới mức để học viện gây áp lực lên con quái vật khổng lồ như Thần Tướng Chiến Quốc!

Cũng nhận ra thần sắc của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn cười cười nói:

– Ông cũng không cần căng thẳng như vậy, điều kiện của cháu thực ra không tính là khó! Chẳng qua, cháu muốn Thần Tướng Chiến Quốc giao ra một người mà thôi!

– Là ai? Ta nói trước, nếu là Long Nhiên Tường thì không được! Hắn là hoàng tử chính tông của Thần Tướng Chiến Quốc, huyết mạch cực kỳ cao quý, mặc dù hắn có phạm lỗi bằng trời, Thần Tướng Chiến Quốc cũng chắc chắn không giao hắn cho chúng ta!

Sắc mặt Lâm Chấn Sơn thậm chí còn nặng nề hơn.


– Không! Không phải Long Nhiên Tường! Cháu mặc dù không ưa tên này, nhưng còn chưa đến mức yêu cầu hoang đường như vậy! Người cháu muốn là thất công chúa Thần Tướng Chiến Quốc: Long Hạo Phương!

– Là con bé đó?

Sắc mặt Lâm Chấn Sơn cũng có chút giãn ra.

– Đúng vậy! Chuyện của Hạo Phương và Lâm Ôn chắc ông cũng biết! Vì có hôn sự với Hải Vô Yên nên chuyện của hai đứa nó có phần bị gây khó khăn. Tính cách của thằng kia thì cháu hiểu nhất, cứng đầu cứng cổ như con lừa, nó đã thích Hạo Phương thì chắc chắn sẽ giành cho bằng được, nếu thất bại, cháu không biết nó sẽ làm ra chuyện điên rồ gì! Cháu hy vọng, nếu Lâm Ôn thất bại, ông hãy đại diện cho Lâm gia đưa ra lời cầu hôn, danh nghĩa là để hóa giải hiềm khích, nên chuyện tần tấn, cháu nghĩ… chuyện này cũng không phải quá đáng đi!

– Đương nhiên! Đó là trường hợp Lâm Ôn thất bại! Cháu cũng không hy vọng nó có được thứ mình muốn quá dễ dàng, có khi… nếu cháu công khai nhúng tay như vậy, hai đứa nó sau này lại trách cháu mất! Khà khà…

– Được!

Nhìn Lâm Hàn cười ngu đằng kia, Lâm Chấn Sơn dứt khoát gật đầu:

– Điều kiện này không quá khó, ta có thể đáp ứng nhóc.

– Vậy thì tốt! Cháu ở đây thay mặt Lâm Ôn cảm tạ ông trước!

Dứt lời, hắn cầm một chung trà lên cạn sạch, coi như thay rượu.

Uống xong chén trà, Lâm Hàn nhìn thời gian cũng không còn sớm, cười hì hì nói:

– Ông gọi cháu đến vội như vậy, không phải chỉ vì mấy chuyện tốt như vậy chứ?

Lâm Chấn Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái:

– Nói kiểu gì vậy? Coi ta là lòng lang dạ sói, có chuyện xấu mới gọi mi đến sao?

Lâm Hàn nhún nhún vai, không tỏ rõ ý kiến.

Lâm Chấn Sơn buồn bực lườm hắn một cái:


– Được rồi, coi như thằng nhóc mi lợi hại! Thực ra, chuyện này vốn dĩ đã trong dự tính từ trước! Có người không muốn nhóc truyền bá nhẫn thuật!

Lâm Hàn nhíu mày:

– Vì sao?

Lâm Chấn Sơn lắc đầu ngao ngán:

– Lợi ích mà thôi!

Lâm Hàn càng nhíu mày sâu hơn:

– Chỉ vì vậy? Nhẫn thuật là cái gì cháu nghĩ không ít người hiểu! Mặc dù chưa chắc lợi hại đến đâu, nhưng nó có thể giúp chúng ta lợi dụng được rất nhiều nguồn nhân tài bị bỏ phí! Trường hợp của Băng nhi, Linh Hà, và cả Lan nhi ông cũng đã nhìn thấy, thiên phú luyện võ hay ma pháp của chúng nó đều không cao, thậm chí còn không có, nhưng luyện nhẫn thuật đều có tiến cảnh cực kỳ khả quan, thậm chí vượt xa bạn đồng lứa, đó chẳng phải là điều mà vô số thế lực mong ước hay sao? Truyền bá nhẫn thuật, tương đương với có thêm một nguồn lực cực mạnh, cớ sao lại không làm?

– Cháu sai rồi!

Lâm Chấn Sơn thở dài:

– Đây không phải là vấn đề lợi ích vĩ mô, mà là vấn đề lợi ích vi mô! Dù sao tài nguyên cũng là có hạn, hiện tại học viện chúng ta cũng cần cạnh tranh rất khốc liệt mới có được tài nguyên tu luyện, hơn nữa còn cần không ngừng bổ sung tài nguyên mới! Suy nghĩ của nhóc mặc dù đúng, nhưng đó là trong điều kiện tài nguyên vô cùng vô tận. Nếu không, nhẫn giả xuất hiện sẽ chỉ càng làm cho tài nguyên bị cạnh tranh đi một phần, với cái tình thế các thế lực đã chia sẻ lợi ích “cứng” cho nhau như vậy, cháu nghĩ bọn họ nguyện ý bị phân ra một phần sao?

Lâm Hàn ngớ người.

Hắn trầm mặc, trầm mặc tuyệt đối, xưa nay hắn tu luyện có bao giờ cần tài nguyên gì? Thuần túy là dựa vào huyết mạch tiên nhân, dựa vào sinh cơ vô cùng vô tận để đẩy tiến độ tu luyện của Trường Sinh Bí Điển lên vô số lần, từ đó kéo theo chakra và tu vi của hắn cũng tăng nhanh như gió! Hắn cảm giác như hiện giờ thân thể này vẫn còn chưa đào móc hết tiềm lực, vẫn còn có khoảng trống rất lớn để phát triển. Tiềm lực bản thân đã lợi dụng không hết, còn cần sử dụng đến tài nguyên tu luyện sao?

Nhưng thực tế thì khác, mặc dù con gái và học trò của hắn thực ra đều rất ít dùng tài nguyên tu luyện, nhưng tiềm lực của chúng cũng là có hạn, mỗi người khác nhau, như Băng nhi có thể có tiềm lực rất lớn, bởi ngoài Băng độn, nó còn có được sức sống mạnh mẽ thừa hưởng từ hắn, nhưng Lan Hồng Tuệ, Vũ Linh Hà thì sao? Tiềm lực của chúng cũng là có hạn, mặc cho Vũ Linh Hà là thiên tài nhẫn thuật, chakra cực kỳ khủng bố cũng không ngoại lệ!

Đến khi tiềm lực đã đào móc hết, vậy thì phải làm thế nào? Lâm Hàn chưa hoàn toàn nghĩ ra, nhưng đại thể đã có phương hướng, đó chính là học theo Võ giả, lợi dụng thiên tài địa bảo tăng tiềm lực của bản thân, tiếp tục tu luyện. Chẳng phải chính hắn cũng là một nửa Võ giả mới có thể có tu vi như ngày hôm nay sao?

Hơn nữa, vấn đề tuổi thọ của Ninja cũng là vấn đề rất nhạy cảm, nếu muốn giải quyết, chắc chắn cũng vẫn là dùng tài nguyên để đổi lấy. Đó là sự thật, Lâm Hàn không thể nào ngụy biện rằng mình sẽ không giành giật tài nguyên với đám người kia được!

Nhưng đây là nhiệm vụ mà hắn bắt buộc phải hoàn thành… phải làm thế nào?

Có rồi!

Lâm Hàn thoáng chốc sáng ngời hai mắt! Nhiệm vụ? Mẹ kiếp có vậy mà không nghĩ ra!

Nếu Lâm Hàn hắn có thể dựa vào nhiệm vụ đổi lấy tài nguyên và các loại nhẫn thuật từ hệ thống, chắc hẳn mọi người cũng có thể chứ?

Mặc dù Lâm Hàn không biết giới hạn của hệ thống này đến đâu, nhưng hắn chắc chắn, những thứ nó có chắc chắn còn vượt xa cái thế giới này! Nếu hệ thống đã có nhiệm vụ là truyền bá nhẫn thuật tới đại lục Ma Võ, vậy thì chắc chắn nó phải có đủ tiềm lực để đảm bảo nhiệm vụ này được hoàn thành! Nếu tiềm lực của nó không đủ, lại bắt Lâm Hàn phải giành giật lợi ích của kẻ khác mà sống, hơn nữa còn là giành giật để phát triển cả một thế lực, Lâm Hàn thà để nhiệm vụ này thất bại còn hơn!


Lâm Hàn hắn là một người rất lười, bắt hắn suốt ngày tranh tranh giành giành, hắn không làm được!

– Được rồi, ông có thể yên tâm!

Suy nghĩ thấu đáo, sắc mặt Lâm Hàn thoáng chốc giãn ra:

– Vấn đề tài nguyên ông không cần lo lắng! Ninja thực tế sử dụng ít tài nguyên hơn võ giả và ma pháp sư rất nhiều! Lục đạo tiên nhân, cũng là người truyền thụ nhẫn thuật cho cháu cũng đã đảm bảo có thể một người cung ứng tài nguyên cho tất cả Ninja theo hình thức làm nhiệm vụ! Nhưng điều kiện là cháu phải có được nhẫn chủ nhiệm của học viện!

– Vậy được!

Lâm Chấn Sơn thoải mái gật đầu:

– Nhóc nói vậy thì ta tin! Dù sao chuyện này cũng không có quá nhiều liên quan tới ta! Vấn đề là nhóc cần giải quyết đám người mờ mắt vì lợi ích kia kìa!

– Đó là những kẻ nào?

Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi, nhưng người quen biết thì hiểu, lúc này, bất cứ kẻ mắt mù nào chọc tới hắn, hắn sẽ không ngần ngại mà đập nát kẻ đó thành muôn mảnh!

– Chẳng phải người ngoài, vẫn là lão tứ, lão ngũ,… nhìn chúng tất cả các trưởng lão của Lâm gia chúng ta đều không muốn nhóc truyền bá cái thứ gọi là nhẫn thuật kia! Bọn họ cho rằng, nhóc chỉ là đang kiếm cớ tạo dựng thế lực riêng, nhằm tranh giành chống đối với họ mà thôi! Dù sao trước đây trong Lâm gia chúng ta cũng không thiếu người như vậy! Điển hình nhất chính là thời lão tam và lão tứ, hai người vì mâu thuẫn quan điểm mà mỗi người lôi kéo một phe thế lực, tạo thành tình huống của Lâm gia bây giờ!

– Vậy hả?

Lâm Hàn đột nhiên nở một nụ cười lạnh:

– Bản thân Lâm Hàn này không thích dùng âm mưu quỷ kế, bọn chúng có trò gì hay cứ việc kéo đến! Cùng lắm là cháu đến tận nhà đập nát hàm răng của chúng ta, đá nổ trứng cháu trai, cưỡng bức cháu gái nhà bọn chúng, xem đến lúc đó bọn chúng còn há mồm ngậm mõm là lợi ích không?

– Này này!

Lâm Chấn Sơn đổ mồ hôi lạnh:

– Làm việc có chừng mực, có chừng mực a! Ngươi nổi thú tính làm thịt vài con nhóc thì được, chẳng may trúng đạn mà mi không nhận thì để ta tới, ách… ý ta là… aiz aiz! Nhưng tuyệt đối không được đá nổ trứng mấy thằng oắt kia! Đó là huyết mạch Lâm gia a!

Lâm Hàn cũng đổ mồ hôi ròng ròng! Ta cũng chỉ to mồm vậy chứ nào có dám làm thật? Còn cái gì mà mi không nhận để ta tới? Ông có thể bớt biến thái một chút sao? À không không, đạ mấu, ta nào có thú vật như vậy?

Tình cảnh trong đình nhất thời có chút quỷ dị, hai tên đàn ông sắc mặt đầy hèn mọn nhìn chằm chằm nhau đầy uy hiếp, nhưng đồng thời, sau gáy cả hai đã toát đẫm mồ hôi lạnh…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.