Đọc truyện Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi – Chương 11: Xấu Trai
Rừng trúc buổi sáng sớm. Tiếng sáo bay bổng ngân nga đánh thức những chú chim ngủ gật trên cành cây cao. Những đám mây trôi đi để lại mặt trời chiếu ánh sáng hờ hững xuống mặt đất, xuyên qua từng kẽ lá, xuyên qua khung cửa sổ nhỏ của căn nhà nhỏ trong rừng.
Đặt cây sáo trúc xuống, uống cạn ly trà, một ngày mới bắt đầu trong tư thế sẵn sàng. Chiếc laptop đặt trên bàn vẫn còn sáng chói, màn hình là một trang văn bản dài lê thê. Henry gập laptop lại, tiếng chuông điện thoại reo lên, bên ngoài có tiếng vọng lại của vài tên học trò đến. Thầy cười nhẹ với học trò của mình rồi nghe máy. Giọng âm ấm của cô gái truyền đến nhè nhẹ:
– Hôm nay thầy có về thành phố cùng em không?
– Em về sao? Có chuyện gì vậy?
Đầu giây bên kia chợt cười một cái, chưa thấy nói gì, chỉ nghe thấy tiếng gió khẽ lượn vờn xung quanh.
– Roy! – Henry nhắc tên, cô gái đang suy nghĩ gì đó liền giật mình nhìn vào màn hình
– À em về đó thăm mấy đứa bạn. Chúng nó giục quá trời. Tại em không muốn về một mình nên…nếu thầy phải dạy võ thì thôi ạ.
– Uhm nếu về nội trong hôm nay thì thầy về được. Thầy bận quá, cũng sắp đến “ngày đó” rồi còn đâu.
– Vâng về trong hôm nay thôi, em sẽ giới thiệu bạn em với thầy
– Thế thì thầy đồng ý!
Henry vui vẻ tắt máy, tiếng sáo lại vang lên hoà vào tiếng đánh đấm và tiếng xào xạc của lá cây trong rừng.
Thành phố London
Alice cầm một cái phong trên tay, do dự không biết lên làm thế nào. Muốn giúp hắn nhưng sợ hắn từ chối, nó toan cất đi nhưng lại nghĩ rất nguy hiểm cho hắn nếu không trả tiền cho bọn xã hội đen, nó không sự việc tồi tệ tối qua lại tiếp tục tái diễn lần nào nữa.
Nó đi đi lại lại rồi cũng quyết định phải đưa cho hắn, nhưng chỉ sợ nhỡ nó mang tiếng là khinh thường, thương hại hắn thì miệng đời thật đáng trách.
Alice muốn biết địa chỉ nhà Mark, nó muốn đến thăm xem tình hình sức khoẻ của hắn đã tiến triển như thế nào nhưng hắn nhất quyết không cho địa chỉ. Thậm chí nó với hắn còn cãi nhau lớn vì chuyện cỏn con này. Lúc sau, Vic gọi điện cho nó nói rằng hắn không sao cả, với hắn đó chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa, có khi bỏ cơm là hắn lại chán ý mà. Nghe vậy nó chỉ biết phồng mồm trợn má mà ngạc nhiên, lẽ nào hắn tham gia vào “hội những bao cát giải trí” cho bọn xã hội đen đánh ư? Tiền lương một tháng có nhiều không mà hắn phải vất vả vậy.
Nó chìm trong một mớ suy nghĩ, không ngờ xung quanh nó nhiều chuyện khiến nó đau đầu vậy. Chả trách dạo này nó liên tục mất ngủ.
Vốn suy nghĩ rất lâu, dường như nó quên mất thực tại nên mới giật nảy mình khi có tiếng nói vang lên bên tai dù cho tiếbg nói ấy hết sức nhẹ nhàng, như chuồn chuồn đạp nước rồi bay đi:
– Mày với Jonathan thế nào rồi?
Thế nào rồi? Nó chợt tự hỏi lại chính mình. Nó cũng không biết thế nào nữa, Jonathan vẫn chưa liên lạc cho nó và nó cũng chưa liên lạc cho hắn ta. Như có dòng điện chảy xẹt cho người khiến nó đông cứng lại. Nó lắc đầu nhẹ, cười buồn, mắt nhìn ra ô cửa sổ, qua những song chắn nó có thể thấy con đường dài nhưng nhiều ngã rẽ, nó cảm thấy mình đang bị lạc ở đâu đó… Trong tim Jonathan hay trong tim một ai khác…
– Con trai gì mà giận lâu dữ! – Sarah cau mày, giọng mang vẻ trách cứ. Alice bật cười, hai tay đan nhẹ vào nhau ngắm nhìn phía trước. Bỗng tất cả như náo loạn khi có cuộc gọi đến của Roy. Người ta thường nói chỉ có tình bạn khiến con người ta cảm thấy ấm áp và vui vẻ nhất, tình yêu dù thế nào vẫn chỉ đứng sau tình bạn.
– Ba đứa tụi mày đang ở đâu đó, tao đón đi chơi nè. – Đó là giọng nói lảnh lót vui vẻ của Roy. Mặt bọn kia đứa nào cũng hớn hở, lên cơn gật đầu lia lịa mà nói
– Đang ở nhà, đến luôn nhé
Tức thì, Roy có mặt tại cổng biệt thự của Alice. Mấy đứa con gái gặp nhau là mừng quýnh ôm chầm lấy nhau, đúng kiểu tri kỉ lâu ngày không gặp. Henry từ trong xe bước ra, dáng vẻ phong lưu thanh cao như mang một luồng gió mới đến bao vây đôi mắt của ai đó. Chiếc miệng nhỏ xinh khẽ thốt lên câu nói quen thuộc:
– Con cái nhà ai mà đẹp trai thế không biết?!
Henry nghe tiếng liền bật cười thích thú. Trong lòng tự sướng về bản thân mình không thôi. Cô bé này thật có mắt thẩm mỹ khi khen thầy đẹp trai. Sarah đỏ mặt khi bị Henry phát hiện.
– Ơ thầy… – Nó ngơ ngác khi thấy Henry đứng trước mặt, người thầy kính yêu của nó với dáng cao cao, gầy mà đầy quyến rũ. Hôm nay thầy mặc quần kẻ caro nhỏ li ti kết hợp với áo thể thao và giày màu đen, nhìn thầy hết sức trẻ trung mà chẳng ai nghĩ người con trai này sắp bước đến ngưỡng cửa ba mươi xuân.
– Cô bé Alice, thầy nhớ em lắm nha! – Thầy nháy mắt chêu ghẹo, hai má nó đỏ ửng lúc nào không hay, tim đập loạn xạ vì ngượng ngùng. Còn Sarah thì khẽ giật giật vạt áo nó, thì thầm nho nhỏ:
– Mày là người yêu cũ của anh đẹp trai này à?
Nó bó tay toàn tập khi Sarah phát ngôn ra câu nói vu vơ ngớ ngẩn ấy. Nó nhéo Sarah một cái đau và thì thầm lại:
– Thầy giáo của tao đấy! Yêu đương gì…
Một lúc không nói, Roy mới lên tiếng:
– Các người quen nhau rồi hả? Vậy đỡ phải giới thiệu rồi.
– Thầy quen mỗi Alice, còn hai em là…
Henry chỉ vào Sarah và Sam.
Sarah vuốt vuốt tóc đáp:
– Em là Sarah, bạn của Alice và Roy
– Còn em là Sam, à mà sao mọi người lại xưng hô kì quặc vậy, thầy với em là sao? anh còn trẻ vậy mà đã là thầy rồi ư?
Sam làm Alice hơi giật mình. Nó cắn cắn môi nhìn Henry, mấy đứa con gái này mà biết nó học võ thì không làm loạn lên mới lạ.
– À thì là…- Tuyệt nhiên nó không biết nói sao nữa, hai tay cứ miết miết vào nhau làm da thịt đỏ ửng. Bộ dạng ngập ngừng đáng yêu của nó làm ai đó xao xuyến.
– Uhm anh dạy võ cho Roy nên Roy gọi bằng thầy còn Alice chắc biết anh là thầy giáo nên gọi là thầy luôn. – Henry giải thích, mấy người kia gật đầu làm tin. Alice mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
– Thế tụi em cũng gọi bằng thầy luôn – Sarah chen vào. Hai mắt cứ phải gọi là long lanh như ngôi sao sa đang toả sáng.
– Đi chơi thôi, hôm nay Roy bao – Roy cao hứng, kéo mọi người lên xe. Ngoài Henry ra thì ba người kia ngạc nhiên tột độ. Ngày còn đi học tiền học phí Roy còn không đủ đóng, tiền nhà còn phải vay mượn, công việc là phục vụ ở bar. Thế mà bây giờ nhỏ dám bao ba cái miệng của Alice, Sarah và Sam ư… Nhỏ cũng không phải không biết ba người đó một khi đã ăn chơi thì tốn kém lắm mà. Ấy vậy, Alice thắc mắc hỏi:
– Mày lấy đâu ra tiền mà bao tụi này vậy?
Không cần suy nghĩ lâu la, Roy cười một cái thật tươi:
– Mày không cần suy nghĩ đến điều đó, tiền của tao chân chính là tụi mày dùng chứ gì? Thế không cần phải lo.
Ba người kia gật gù nhìn nhau, chạy vào trong thay đồ một cách nhanh nhất rồi sẵn sàng leo lên xe. Henry là người lái.
…
Máu thấm qua lớp băng dày, không còn đỏ đậm mà chỉ còn lại màu hồng nhạt. Giấc ngủ ngắn đêm qua cũng khiến Mark dễ chịu hơn hẳn, hắn đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân, tự tháo chiếc băng ở sau lưng ra, xoay lưng về phía gương và hơi quay đầu nhìn. Hắn chỉ cười nhẹ một cái, đã nhiều sẹo đến thế rồi ư?
Ngày hôm qua không tắm rửa, hắn thấy khó chịu vô cùng. Mặc cho vết thương còn chưa ngậm miệng, hắn mở vòi hoa sen và bắt đầu cởi đồ.
Rất lâu sau, nước ấm vẫn không ngừng chảy từ vòi hoa sen xuống mái tóc đen ngắn đã ướt sũng của hắn, hệt như nước chảy ở những con suối nhỏ.
Nước vẫn chảy xuống làm trôi đi những bụi bặm trên bờ vai rộng, trên khắp cơ thể cùng tấm lưng cường tráng. Hai mắt hắn nhắm nghiền như đang tâp trung suy nghĩ việc quan trọng gì đấy. Vết thương ở lưng khẽ chảy xuống vài giọt màu và bị nước cuốn xuống nền gạch lạnh lẽo. Hắn chỉ hơi nhíu mày rồi trở lại trạng thái như ban đầu.
*Cốc…Cốc*
Tiếng gõ cửa như thúc giục. Hắn khẽ mở miệng khiến vài giọt nước trôi tuột xuống cổ họng:
– Ai?
Âm thanh trầm trầm mà vang xa, sau cánh cửa màu bạc Vic khẽ bĩu môi vì chất giọng lạnh nhạt ấy.
– Vic, tôi đến xem cậu chết chưa.
– Vào!
Vic bấm bấm vài số rồi cửa mở ra. Mark tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm và bước ra. Vic trợn mắt nhìn hắn, những giọt nước từ trên đuôi tóc tí tách rơi xuống, khuôn mặt vẫn trắng bệch tựa chiếc khăn tắm hắn quần trên người. Phía sau lưng là những sợi chỉ đang thi nhau đứt ra như muốn trốn thoát khỏi sự vô tình của hắn.
– Cậu điên sao mà tắm? – Vic như muốn ngã ngửa ra, mắt trợn tròn nói như quát. Mới chỉ khâu vá tối qua mà sáng nay đã “xả lũ” vào. Hắn đúng là coi thường tính mạng.
– Tắm mà cũng điên thì trên đời này ai cũng điên sao?
Vic lấy tay tự đánh vào đùi một cái, suýt chút nữa thì kêu lên. Đợi nhiệt độ trong lòng giảm xuống thì mới lên tiếng:
– Key bảo tôi đến đón cậu về, cậu ta tự tay nấu bữa sáng cho cậu đấy!
Người hắn đang lạnh cũng phải tăng thêm vài độ vì câu nói ấy. Không phải chứ, Key đã nấu ăn bao giờ đâu, định bỏ độc cho thằng này chết luôn hả?
Nghĩ vậy, Mark tia ánh mắt nghi hoặc vào người Vic. Anh xua xua tay nhìn hắn trấn an:
– Yên tâm là ngộ độc thực phẩm vẫn cứu sống được.
Hắn a một cái, cứ nghĩ là Vic sẽ nói:”Yên tâm là Key biết nấu”
Ai dè…
Không tranh luận nữa, Vic băng qua vết thương cho hắn rồi đợi hắn thay quần áo. Nửa tiếng sau mới về đến biệt thự.
– Cậu chủ, cậu Vic
Đó là tiếng của một số người làm qua lại. Họ vẫn phải phép tắc chào dù cho không nhận được một lời chào lại.
– Này, hai cậu ngủ ở đó à mà giờ mới về, vào ăn sáng đi nguội hết rồi – Key nói to
Mark ái ngại bước vào phòng ăn. Nhiều món ăn lạ bày la liệt nhưng không biết ăn xong có phải la lên rồi liệt toàn thân không đây.
– Tất cả là… – Mark chỉ vào bàn ăn.
– Là tôi nấu. Yên tâm hồi bé tôi có ước mơ là đi thi Vua Đầu Bếp đó – Key vỗ vỗ ngực, kéo hắn và Vic ngồi xuống.
– Vua Đầu Đất thì có – Hắn lẩm bẩm
Thấy hắn không đụng đũa, Key kêu giời kêu đất một cái rồi xoay xoay cái bàn tròn nhìn hắn.
– Ăn đi, tôi đảm bảo ngon mà
Hắn cũng đang đói, thấy Vic cũng đang ăn ngon lành liền gật đầu cầm đũa lên gắp thức ăn.
– Ờ ngon thật đấy, cậu giỏi phết nha! – Hắn đưa ngón cái lên, buông lời khen ngợi.
– Chuyện toàn là món tôi đặt nhà hàng…
– Hở? Thế sao bảo tự làm – Hắn và Vic cùng nhau đồng thanh
– Tôi nói nhầm, toàn là nguyên liệu tôi đặt nhà hàng cao cấp, xong vào tay tôi chế biến lại chả ngon – Key cười chữa cháy. Hai người kia cũng tin sái cổ.
…
Henry lái xe qua con đường lộng gió, hiện lên trước mắt là căn biệt thự sang trọng. Hình như tất cả sự giàu sang quyền quý đều bao trọn trong căn biệt thự quy mô rộng lớn này.
– Oa đẹp quá – Mắt Alice sáng long lanh tràn đầy ngưỡng mộ khi xe lướt chầm chậm qua, thú thật thì biệt thự của nó cũng chưa đẹp và lớn như thế kia.
– Đây là biệt thự William. Chủ nhân đẹp trai lắm đó. – Henry cười và nhìn Sarah một cái, nhỏ cũng cười lại, lòng đầy thích thú nghĩ ngợi. Đẹp trai đã khiến hàng loạt con gái chết mê chết mệt rồi mà còn là chủ nhân căn biệt thự khổng lồ kia chắc con gái điên cuồng bám lấy mất.
Mọi người cười nói vui vẻ khi bàn tán về căn biệt thự đó, còn riêng Roy thì không lên tiếng, thỉnh thoảng chỉ cười nhạt nhẽo.
Tingg… Cái bóng đèn hàng ngàn kw nổ trên đầu Sarah, nhỏ híp mắt cười gian phun một câu đánh đố.
– Này, đố mọi người dám bấm chuông biệt thự đó đấy
Sarah nghĩ, nếu anh chủ nhân đẹp trai đó ra mở cổng thì thôi rồi…
– Ơ, chuyện nhỏ – Alice đáp lời.
– Lại định phá phách nhà người ta đi – Roy lắc đầu cười
– Thế thì thử đi – Sarah thách thức
– Ok, thầy lái xe lại đó giúp em với
Henry gật đầu làm theo lời Alice. Roy xanh mặt khi xe cứ thế mà lăn bánh đến gần nơi nhỏ từng sống.
– Thầy, em và Mark…- Roy thì thầm với Henry. Hiểu nỗi lòng của nhỏ, thầy liền đỗ xe xa một chút rồi cho ba cô gái kia xuống. Thầy ở trên xe cùng Roy.
– Này, bấm chuông xong nói gì giờ, nhỡ người ta bảo điên thì tính đấm rồi chạy à? – Sarah lém lỉnh nói. Alice lắc đầu, nhỡ bị vệ sĩ của nhà bắt thì khốn nạn.
King koong…king koong
Alice mở màn bằng hai lần bấm chuông. Người làm chạy ra mở cửa, xuất hiện trước mặt ba người kia là cô người làm đã ngoài hai mươi, vẫn còn trẻ. Cô người làm nhíu mày hỏi:
– Ba cô muốn tìm ai?
– Hở? À không hở…- Sarah nói liên thiên liền bị Alice cốc đầu một cái.
– Gọi chủ nhân căn biệt thự này ra đây cho tôi – Alice vênh mặt lên nói. Hệt như đại tỷ xã hội đen. Cô người làm kia nhận thấy được sự uy quyền của ba cô gái, liền chạy vào trong.
– Này, nhớ nó gọi người ra cho ba đứa một trận rồi quăng sang bên kia đường thì sao? – Sam nhăn mặt
– Yên tâm đi, có thầy Henry ở đây rồi mà…
Nó tự tin nói, một mình thầy Henry cũng có thể cho mấy trăm tên vệ sĩ ở đây đo ván rồi.
Lời còn chưa dứt. Ba thân ảnh to tướng xuất hiện trước mặt ba cô gái. Không chỉ ba cô gái giật mình mà ba chàng trai cũng giật mình không kém vì nhận ra đối phương.
– Ô mai chúa…ba cậu làm ôsin ở đây hả, hay là làm vệ sĩ…- Alice buông câu hỏi ngớ ngẩn khiến ba tên kia chỉ muốn đạp cho phát.
– Ba con điên này sao lại đến đây? – Mark phũ phàng nói.
– Hở??? – Ba cô gái nghe xong liền đơ người. Điên tiết đến máu lưu thông cũng khó.
Ặc. Tên Thái Giám này dám nói ba vị tiểu thư là ba con điên. Láo không chịu được.
– Hở hở cái gì? Hở chỗ nào thì bịt kín nó vào. Ông chủ tụi này không có nhà, về đi – Vic xua đuổi.
– Này có thể cho tôi số điện thoại chủ nhân căn biệt thự này được không. Nghe nói đẹp trai lắm đó – Sarah với đôi mắt sáng trưng, khuôn mặt mê trai hiện lên rõ rệt. Trên tay đã cầm điện thoại để chuẩn bị lưu số lúc nào không hay.
– Đẹp trai cái nỗi gì, xấu như thằng điên, răng hô mũi tẹt mặt mẹt đen xì. Có thích không? – Vic nói như tát nước vào mặt Sarah
– Ẹ hèm… – Mark ho khan, lườm Vic một cái.
“Trời ơi chủ nhân biệt thự này là ta đó Vic…” Mark kêu gào trong thâm tâm.
– Thôi không cần – Sarah đánh mắt đi chỗ khác.
– Thôi ba người vào trong đi, tụi này về đây – Sam kéo hai đứa kia đi. Sarah vẫn còn hậm hực trong khi đó Alice và Sam cười té khói.