Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 30: Trừng phạt Thâm Hồng


Đọc truyện Nguyên Huyết Thần Tọa – Chương 30: Trừng phạt Thâm Hồng

Dịch bởi Athox

Phía bắc thành Lâm Bắc là một dãy núi đồ sộ trùng trùng điệp điệp.

Phía bắc dãy núi là thảo nguyên vô tận, nơi đó có đại lượng mãnh thú, phía nam lại là quốc gia nhân loại.

Dãy núi chính là đường ranh giới giữa người và thú. Cứ cách một quãng thời gian, lại có đại lượng mãnh thú vượt qua biên giới, nhào sang khu vực nhân loại, cũng chính là thứ gọi là thú triều.

Mọi người tổ chức chống lại, ngàn năm chiến đấu, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả ngọn núi, thành ra cái tên Thâm Hồng sơn mạch.

Cho dù không phải trong thú triều, Thâm Hồng sơn mạch cũng phát triển đại lượng mãnh thú.

Nơi đây cũng trở thành một trong những chiến trường biên cảnh giữa Nhân tộc và Thú tộc, mặc dù chỉ là chiến trường nhỏ nhất.

Hàng năm, trong thành thị lại có rất nhiều võ giả, Nguyên Khí Sĩ chạy tới đây săn bắn mãnh thú, thu lấy tài nguyên, bao gồm lực lượng huyết mạch quan trọng nhất.

Đây là một trận đấu ngươi chết ta sống, mỗi năm trong thành lại có lượng lớn võ giả hoặc Nguyên Khí Sĩ chết trong Thâm Hồng sơn mạch.

Trừng phạt Thâm Hồng chính là vứt người phạm sao lầm vào Thâm Hồng sơn mạch, bắt người này phải sinh sống trong đó một thời gian mới cho phép triệt tiêu tội nghiệt. Về phần thời gian cụ thể ra sao được quyết định do bản thân sai lầm. Nó như phạt tù có thời hạn trong thời đại này, chỉ có điều tính nguy hiểm cực cao. Chỉ một sơ sảy, tù tội sẽ biến thành tử hình.

Tô Trầm chủ động xin chịu trừng phạt Thâm Hồng, thật sự khiến mọi người giật mình.

Phải nghĩ quẩn tới mức nào mới chạy tới chỗ ấy.

Đặc biệt là Tô Trầm chỉ mới là một võ giả mới tiến nhập Đoán Thể cửu trọng chưa bao lâu, còn chưa thành Nguyên Khí Sĩ, đã có dũng khí chạy tới Thâm Hồng sơn mạch.

Nơi này mãnh thú hoành hành bừa bãi, bất cứ con thú nào cũng có thể hành hạ Tô Trầm đến chết.

Mà dựa theo quy củ của Tô Trầm, nếu có đệ tử nào chủ động nhắc tới trừng phạt Thâm Hồng, hẳn sẽ không cự tuyệt.

Bởi đây là nghiêm phạt nhưng cũng là tượng trưng cho dũng khí, đại biểu cho quyết tâm đối kháng Thú tộc của Nhân tộc.


“Không được!” Đường Hồng Nhị đã the thé cuống họng kêu lên.

Tô Trường Triệt cũng cau mày nói: “Con phải tới đó làm gì?”

Tô Trầm trả lời: “Con muốn thu được huyết mạch Vân Bức, chỉ có như vậy con mới có hy vọng cạnh tranh tư cách Tiềm Long Viện sang năm.”

Vân Bức là một loại mãnh thú, loại mãnh thú này trời sinh thị lực cực kém, nhưng lại có thể thông qua sóng âm định vị chính xác. Nếu có thể nhận được huyết mạch Vân Bức, nắm giữ Nguyên kỹ liên quan tới định vị, cho dù là người mù cũng có thể chiến đấu.

Lời này của Tô Trầm đương nhiên là nói dối, thế nhưng dùng để lừa gạt mọi người lại là lý do cực kỳ thích hợp.

Nguyên nhân chân chính thật ra rất đơn giản, cậu chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tin tức Cố Khinh La tiết lộ khiến Tô Trầm cảm thấy nguy cơ cực lớn. Cuộc sống trong tương lai có thể sẽ xuất hiện đối thủ vượt quá sức tưởng tượng của cậu, mà bản thân cậu lại vì đui mù mà lỡ mất tròn ba năm. Thời gian ba năm, cậu chỉ cố gắng được để mình bước vào đội ngũ có tư cách tranh đoạt danh ngạch Tiềm Long Viện. đối thủ mạnh mẽ lên sẽ khiến cho tư cách vĩnh viễn chỉ là tư cách.

Không muốn dừng lại ở mức ‘tư cách cạnh tranh’, Tô Trầm nhất định phải tiếp tục cố gắng.

Thâm Hồng sơn mạch, chính là lựa chọn tốt nhất.

Nơi này có nguy hiểm, cũng có kỳ ngộ!

Tới Thâm Hồng sơn mạch là quyết định của cậu từ khi rời Lâm gia. Mà chuyện Tô Việt chẳng qua chỉ là cái cớ cho cậu. Có cơ hội tới Thâm Hồng sơn mạch, lại có thể thoả sức đánh đối thủ, cớ sao không làm?

Có điều chuyện này lại khiến những người khác khiếp sợ trước tinh thần không từ bỏ của Tô Trầm.

Tiềm Long Viện?

Một người mù vẫn muốn cạnh tranh vào Tiềm Long Viện, học phủ cao cấp nhất Long Tang quốc?

Chí khí nhường nào!


Ngay cả Tô Trường Triệt cũng không nhịn được nói: “Tiềm Long Viện quan trọng với con đến vậy ư?”

Tô Trầm nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không, thật ra nó không quan trọng đến vậy.”

“Hả?” Tất cả mọi người choáng váng.

Thế là ý gì?

“Nó chỉ là một mục tiêu.” Tô Trầm trả lời: “Một mục tiêu khiến con thúc ngựa không ngừng đi tới, không muốn từ bỏ. Cũng như con tin lời của lão ăn mày, tin rằng đôi mắt con chắc chắn sẽ khôi phục. Cuộc đời luôn phải có mục tiêu, có hy vọng mới có thể không ngừng phấn đấu. Tin rằng thị lực sẽ hồi phục là hy vọng của con, tới Tiềm Long Viện chính là mục tiêu mà con đã lập để không từ bỏ.”

Nói tới đây, Tô Trầm dừng một chút rồi nói: “Vì thế, con chỉ không muốn dừng lại mà thôi.”

Chuyện Vân Bức là lời nói dối, nhưng thời khắc này lại là những lời thật tâm.

Đối với Tô Trầm, Tiềm Long Viện không phải thứ không thể bỏ qua trong cuộc đời.

Nhưng chính vì có mục tiêu này, Tô Trầm mới động lực thúc ép bản thân không ngừng tiến bộ.

“Vì thế không tiếc đặt mình vào nguy hiểm?” Tô Trường Triệt lại hỏi.

Tô Trầm trả lời: “Thân nam nhi sống ở trên đời, chí ở phương xa, há có thể bị hoạ phúc che hai mắt?”

Mọi người nghe vậy, trong lòng đều chấn động.

Những lời này cũng triệt để đả động Tô Trường Triệt, Tô Trường Triệt thở dài một tiếng nói: “Ta hiểu rồi… Trừng phạt Thâm Hồng, kỳ hạn trăm ngày, chưa tới thời hạn không được trở về.”

Tô Trường Triệt đã nói, sự tình cũng triệt để định đoạt, Đường Hồng Nhị có phản đối ra sao cũng vô dụng, chỉ có thể ở bên cạnh khóc một mình.


“Cháu xin tuân lệnh!” Tô Trầm mặt không đổi sắc nói: “À đúng rồi gia gia, con còn muốn xin Chu Hoành cùng Minh Thư làm người hầu cho con.”

“Được, không việc gì, cứ quyết định như vậy đi.” Tô Trường Triệt không nhiều lời vô ích, xoay người bỏ đi.

Thấy Tô Trường Triệt đi khỏi, Tô Trường Thanh hung hăng trừng mắt với Tô Trầm cũng theo đó ly khai.

Tiếp sau Tô Khắc Kỷ, Nhan Vô Song, Tô gia rốt cuộc có thêm một người căm hận Tô Trầm.

Có điều ngươi nợ nhiều chẳng lo, cũng không quan tâm.

Nhìn bốn phía xung quanh một lượt, Tô Trầm nói: “Bay đâu, dắt xe ngựa của Tô Việt tới đây cho ta.”

Xe ngựa của chính cậu bị huỷ, cần một chiếc xe khác, bèn thẳng thắn dùng xe Tô Việt.

Tuy như vậy có phần không hợp quy củ, nhưng người hầu phụ cận đều đã chạy đi dẫn ngựa đánh xe cho Tô Trầm.

Hôm nay đánh một trận, Tô Trầm dùng thế lôi đình triệt để bảo vệ địa vị bản thân.

Tuy còn không doạ nổi những trưởng bối trong gia tộc, thế nhưng từ ngang hàng trở xuống, không ai dám hé răng với cậu.

Chuyện xe ngựa của Tô Việt bị Tô Trầm dắt đi nhanh chóng truyền tới tai Tô Trường Thanh. Tô Trường Thanh trán nổi gân xanh một hồi, cuối cùng chỉ chốt một câu: “Nó muốn, cứ cho nó.”

Đấy là lúc sau.

Hiện giờ Tô Trầm ngồi xe đi tới Ngọc Chân các, để Chu Hoành chờ bên ngoài, tự tiến vào trong các.

Được lúc này ngay trên lầu ba, thấy Tô Trầm đi tới, sắc mặt trầm xuống: “Ngài đến muộn.”

Tô Trầm tuy là cậu ấm nhưng Đường Chân trời sinh tính tình nghiêm khắc, khi truyền thụ cho Tô Trầm thường cũng không ngại phê bình. Toàn bộ Ngọc Chân các chỉ có mình hắn có dũng khí chỉ trích Tô Trầm đến muộn.

Tô Trầm chẳng buồn lên mặt kiểu cậu ấm, chỉ chắp tay nói: “Trên đường ta xảy ra chút chuyện, xe hỏng, làm lỡ thời gian.”

Sắc mặt Đường Chân lúc này mới hoà hoãn lại, vuốt râu nói: “Vậy à, thôi bỏ đi. Tới đây, hôm nay ta sẽ dạy ngài…”

Tô Trầm trả lời: “Đại chưởng quỹ, mấy ngày tới ta sẽ tạm dừng việc học.”


“Vì sao?” Đường Chân nghe vậy ngây người, cả kinh tới đổi cả giọng.

Thật ra hắn cực kỳ thích học sinh như Tô Trầm.

Tuy Tô Trầm không nhìn thấy, thế nhưng cậu khiêm tốn, hiếu học, lại thông tệ hơn người, nhiều thứ chỉ cần giảng một lần là nhớ. Bốn tháng học tập, Tô Trầm đã khá có hiểu biết về lịch sử Nguyên Hoang, rất nhiều thứ đều có thể nói rõ đạo lý. Cho dù không cách nào kế thừa khả năng giám định bảo vật của Đường Chân, chí ít cũng kế thừa hoạc thức của hắn. Từ góc độ lo lắng của thầy giáo, học thức thậm chí còn quan trọng hơn tài nghệ, bởi vậy Đường Chân luôn coi Tô Trầm như đối tượng để truyền thụ tất cả kiến thức.

Giờ đệ tử hợp ý mình nhất này l ại nói không học, sao hắn không sợ hãi, sao hắn không hốt hoảng?

Tô Trầm lại thuật hết những việc vừa xảy ra.

Nghe được Tô Trầm hành hung Tô Việt, đánh đập Mạc Đại Nghiêm, Tô Trầm chủ động nói muốn tiếp nhận trừng phạt Thâm Hồng, hắn càng lúc càng choáng váng.

“Thế nên đại chưởng quỹ, ta chỉ có thể học tiếp ba ngày nữa. Trong ba ngày này, ta muốn học những tri thức liên quan tới giám định, không chỉ liên quan tới cổ vật mà cả giám định cây cỏ.”

Nếu đã định tới Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm nhất định phải tìm hiểu một chút kiến thức phương diện này. Cũng may Ngọc Chân các cũng thu mua các loại thảo được quý hiếm, Đường đại chưởng quỹ cũng có kinh nghiệm phong phú trên phương diện này.

Chỉ có điều Đường Chân quả thật không vận nổi sức: “Ngài không nhìn thấy gì, ta lấy gì dạy ngài bây giờ?”

Tô Trầm mỉm cười, đứng dậy đi về phía sau, lấy một khối cổ ngọc từ trong quầy hàng ra thuận miệng nói: “Đây là Giải Ngưu Văn Tam Sắc Ngọc đúng không? Đại chưởng quỹ nói nó chất ngọc trong sáng, phẩm chất thông thấu, tiếc là có sợi tạp, ngọc có tì vết. Vốn không hiểu thế nào là trong sáng, thế nào là thông thấu, có thế nào cũng là thiếu sót… Giờ rốt cuộc đã hiểu.”

Đường Chân ngây ngẩn.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Trầm: “Ngài…”

Tô Trầm quay đầu lại, ánh mắt vừa rồi còn vô thần, khi nhìn về phía Đường Chân đã khôi phục linh động cùng sinh khí, lấp lánh hữu thần.

Đường Chân lập tức hiểu ra, tiến tới ôm lấy Tô Trầm hét lớn: “Ánh mắt ngài…”

“Xuỵt!” Tô Trầm đã giơ ngón tay lên miệng: “Chuyện này ngoại trừ đại chưởng quỹ ra, không thể cho ai biết.”

“Ngài định không nói cho người khác biết?” Đường Chân nhanh chóng phản ứng, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?”

Tô Trầm mỉm cười: “Vì ta phát hiện, đôi khi làm người mù ngược lại còn thấy càng nhiều.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.