Đọc truyện Người Tình Thần Bí – Chương 34: Điên Hết Rồi
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Khương Dao ngạc nhiên lắm nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô chưa bao giờ thấy thần kiên quyết như vậy, gần như vừa trông thấy cây cung cô đã nói ngay: “Tôi mua cái này.”
Cây cung dính đầy bùn đất, tuy Khương Dao thấy hơi bẩn song cũng không có ý định bỏ xuống: “Bao nhiêu tiền? Tôi quẹt thẻ.” Vừa thẳng thắn vừa dứt khoát, trong mắt mọi người là một cô gái rất có khí phách.
Thế nhưng người làm sạch đồ lại nhìn sang người bên cạnh, anh ta không đáp lời Khương Dao.
Khương Dao hơi nhíu mày.
Lúc này Ngô Điệp đứng phía sau cô khẽ kéo áo rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu bị sao thế?” Cô ấy ngập ngừng bảo: “Người bên cạnh cậu chính là người tớ mới bái làm sư phụ đấy…”
Khương Dao hiểu ra vì sao mọi người lại tự dưng nhìn cô như vậy rồi.
Nếu cái “ông nhớn/sếp” mà Ngô Điệp hay nhắc đến chính là người ngồi kia, theo những gì cô được biết thì đối phương là một nhân vật rất có tầm ảnh hưởng trong giới huyền học.
Còn cô chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt không biết từ đâu chui ra dám tranh giành đồ với anh ta, chẳng trách lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Khương Dao hếch cằm: “Tôi tới trước.”
Anh ta thản nhiên gập chiếc quạt lại rồi khẽ cười.
Người này mang khí chất nho nhã và phóng khoáng, cách ăn mặc giản dị, chững chạc, tuy nhiên trông mặt còn khá trẻ, Khương Dao đoán anh ta cũng không lớn hơn cô là bao.
“Cô gái, thứ này đắt lắm đấy.” Anh ta hỏi với thái độ hòa nhã: “Cô có chắc chắn muốn mua không?”
“Đừng nhiều lời nữa, báo giá đi.” Ban nãy Khương Dao đã nhìn qua giá niêm yết của đồ vật ở đây, thứ đắt nhất cũng chỉ bằng số tiền cô tiết kiệm được cho đến bây giờ.
thần đã cứu cô một mạng, cây cung này coi như là để trả ơn anh.
Cây cung tồi tàn, cũ kĩ thế này, chắc chắn nó không thể nào đắt hơn món đồ đắt nhất ở đây được.
Hai mắt của Khương Dao bỗng phát sáng, cô đột nhiên quay sang thì thầm với Ngô Điệp: “Cậu có thẻ hội viên không? Hội viên có giá ưu đãi chứ?”
Ngô Điệp: “…”
Khương Dao húng hắng ho khan, thôi quên đi, giỡn chút thôi mà.
Người làm sạch đồ lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ màu đỏ, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Ngô Điệp đang đứng sau lưng cô bỗng chửi: “Đệt mịa”.
Khương Dao lo lắng, vội hỏi: “Sao thế?”
Ngô Điệp dí sát tai cô: “Dao Dao, đừng giành nữa, chúng ta không đấu lại đâu.”
Khương Dao liếc xéo cô: “Đừng có chưa gì đã làm nhụt nhuệ khí quân ta như vậy chứ, cậu nói thế là có ý gì, dù cậu nói gì thì tớ vẫn sẽ mua nó!”
“Thẻ đỏ này hàm ý món đồ kia được xem là vua trong những món đồ được trưng bày ngày hôm nay, không có giá niêm yết, ai ra giá cao hơn thì được sở hữu!”
Đệt.
Khương Dao thầm chửi một tiếng trong lòng.
Cô còn tưởng rằng mình sẽ là người được ra giá, không ngờ lại phải đấu giá.
Bên kia xem ra cũng không thiếu tiền, Khương Dao bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Đối phương nhìn cô rồi cười nhẹ, anh ta mở miệng: “Mười triệu.”
Khương Dao: “…”
Ngô Điệp xấu hổ khẽ đẩy cô một cái, lí nhí bảo: “Chuồn mau, may cho cậu là tớ còn cái khăn trên cổ, đợi tí để lấy cho mà che.”
Khương Dao nhủ thầm: Thần ơi, tôi thật sự không có chừng đó tiền.
“Nói hai mươi triệu.” Thần nói.
Tôi không có tiền!!!
“Tôi có.”
Nói là phải có liền đấy, chúng ta tới tay không!!!
“Tôi đã báo cho Đông Phù rồi.”
“Hai mươi triệu.” Khương Dao mỉm cười.
Mọi người xung quanh hết hồn.
Người có tiền tăng giá kìa!!
Ngô Điệp run lẩy bẩy, suýt nữa ném phăng món bảo vật vừa mua được, cô ấy gào rú lí nhí trong cuống họng: “Cậu điên à Khương Dao! Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”
Lúc Khương Dao nói “hai mươi triệu” thì tim cô cũng đập như trống dồn rồi, cô chưa từng làm chuyện thế này, nhưng giờ lại cảm thấy khá hưng phấn: “Cậu đừng lo cho tớ, tự tớ biết.”
“Có cái khỉ ấy!” Ngô Điệp cuống đến độ đứng ngồi không yên, vội chạy đến bên cạnh ngài Phương, nói nhỏ: “Sư phụ, ngài nhìn xem cô ấy có phải bị trúng tà rồi không! Cô ấy không có nhiều tiền như vậy, ngài đừng chấp nhặt với cô ấy!”
Phương Đình cúi đầu nhìn Ngô Điệp.
Ngô Điệp đang chắp hai tay cầu xin anh ta.
Phương Đình dừng lại, nhìn về phía Khương Dao: “Cô gái à, nếu bây giờ cô rút lui, tôi đảm bảo cô sẽ không sao cả.”
“Không rút.”
“Không rút.”
Giọng nói tự tin, đầy khí thế của thần và Khương Dao đồng thanh vang lên.
Khương Dao hơi rung động.
Mặc dù chỉ có một mình cô nghe được giọng của thần, nhưng trong khoảnh khắc hai người cùng hô lên đó, dường như hai linh hồn đã chạm vào nhau.
Thần hơi cong môi.
Anh nhìn bóng lưng Khương Dao như một nghệ nhân đang nhìn vào tác phẩm nghệ thuật ưng ý nhất của mình.
Ngô Điệp lo đến tức hộc máu, không biết phải giải quyết chuyện này ra sao.
Ý cười trong mắt Phương Đình nhạt dần: “Ba mươi triệu.” Ngô Điệp dậm chân rồi quay gót chạy ra ngoài.
Khương Dao không hề nao núng: “Bốn mươi triệu.”
“Năm mươi triệu.”
“Sáu mươi triệu.”
Lúc này ai nấy cũng căng thẳng đến mức nín thở, trong sân lặng ngắt như tờ.
Có rất nhiều người giàu có trong giới huyền học, nhưng chẳng có ai dám tranh tay đôi với nhân vật lớn như thế này.
Khương Dao là người đầu tiên.
Khương Dao cụp mắt, bộ dạng hững hờ.
Trong mắt người ngoài, cô toát ra một khí chất rất giống với những kẻ bề trên.
Con nhóc này từ đâu ra vậy? Trong lòng mọi người bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Nhưng nào có ai biết lòng Khương Dao đang như nào đâu…
Một cây cung quèn trị giá sáu mươi triệu!
Thôi dm chết đây!!!
Chủ nghĩa ma quỷ huyền bí gì đấy!
Để tôi lên mạng mua cho anh!!! Vàng nguyên chất! Mua cho anh một ngàn cây luôn!
Bỏ mịa cái cung sida này đi!!!
Khương Dao nhìn cung không ra cung trong tay, tim cô như bị ngàn nhát dao cứa.
Lỗ rồi, lỗ rồi, mất một căn biệt thự Thôn Minh rồi.
“Một trăm triệu.” Giọng điệu của đối phương nghe rất bình tĩnh, như thể đang nói đồng một tệ.
Khương Dao cầm cung mà tay run hết cả lên.
Không biết thần đã bay đến bên cạnh cô từ khi nào, anh đối mặt với người đàn ông kia.
Anh ngồi trên không trung trong tư thế thiền, vô số tờ giấy lơ lửng xung quanh.
Thần không nhìn Khương Dao, anh chụp lấy một tờ giấy, gương mặt anh tuấn, chân mày sắc như kiếm, kiên quyết bảo: “Hai trăm triệu.” Đồng thời anh đưa cho Khương Dao một tờ giấy, Khương Dao nhìn rõ nội dung trên đó, nuốt ực: “Hai trăm triệu.” Đó là một mảnh đất trị giá hai trăm triệu.
Đám đông nín thở từ nãy đến giờ không nhịn nổi nữa, thở mạnh một hơi.
Khương Dao không có thời gian để ý tới những người xung quanh, hai mắt cô bị thu hút bởi những tờ giấy đang lơ lửng trên không trung.
Đúng vậy, tất cả những tờ giấy đang lơ lửng kia đều là tài sản của thần.
Ngày đó Đông Phù có nói đó chỉ là một phần nhỏ trong những tài sản có thể nhìn thấy được của thần.
Thần kiếm tiền bằng cách nào? Giờ cô đi tu luyện thì có kịp không? Có cần làm bài kiểm tra trình độ nghề nghiệp không ta? Khi nào đăng ký thì được?
Mặt thần lạnh như băng, anh xào xáo lung tung rồi sắp xếp lại, cuối cùng anh đặt vào tay Khương Dao một xấp giấy, thần mở miệng: “Những thứ này đều có thể dùng để giao dịch.” Anh dừng lại, nhìn chằm chằm bàn tay bị bẩn của Khương Dao: “Tôi muốn cây cung đó.”
Khương Dao choáng váng trước khối tài sản xếp thành hàng dài, cùng lúc cô lóe lên một suy nghĩ kỳ quặc: Thần cứ như một đứa trẻ đang móc tiền mừng tuổi để mua gấu bông ấy…
Dẹp dẹp dẹp… Khương Dao lập tức bình tâm lại, đây là một món hàng trị giá hai trăm triệu đấy, không phải một món đồ chơi!
Nụ cười trên mặt đối phương vụt tắt, anh ta nhìn Khương Dao: “Hai trăm triệu không phải chỉ nói suông là được.
Nếu không lấy ra được thì cô sẽ tiêu đấy, cô gái à.”
Khương Dao cắn môi lộ vẻ sợ hãi.
Người bên cạnh thở dài: “Để xem cô ta làm được trò trống gì…”
“Đúng đấy, không mua được thì thôi, đâu ai cười chê cô chứ…”
“Xong rồi xong rồi, bây giờ không thể cứu vãn được rồi…”
Khương Dao nhìn Phương Đình đang cầm chiếc quạt xếp, khẽ hỏi: “Anh còn muốn tăng giá nữa không?”
Phương Đình: “…”
Mọi người: “…”
Phương Đình cười nhẹ, mở quạt xếp “phạch” cái: “Cô thắng rồi.”
Khương Dao thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Đông Phù đến rất nhanh, Khương Dao còn đang đăng ký thông tin cá nhân, lúc cô đang viết hai chữ “Khương Dương”, Đông Phù đã từ tốn đi đến.
Anh ta nhận cây cung từ tay Khương Dao, bảo quản nó trong một chiếc hộp gỗ lớn, rồi cầm lấy cây bút cô đang cầm, nở nụ cười: “Cô vất vả rồi, hãy để tôi làm tiếp phần còn lại.”
Khương Dao gật đầu: “Tôi đi rửa tay.”
Khương Dao rửa ba lần mới rửa sạch hết bùn bẩn trên tay mình, cô lau khô tay, lấy chiếc điện thoại đã rung không biết bao nhiêu lần trong túi ra.
Tên “Ngô Điệp” vừa tắt, màn hình hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Ngô Điệp và Thương Phù, cô đang tính gọi lại thì Thương Phù lập tức gọi tới.
Hai người này thay phiên nhau gọi cho cô hay sao?
Khương Dao bắt máy luôn, vội nói: “Đừng lo, đã giải quyết ổn thỏa rồi, tớ ra mặt giúp người khác thôi, bọn họ trả tiền.
Bây giờ đã xong xuôi cả rồi, tớ về liền đây, các cậu đang ở đâu?” Trước khi đối phương kịp mở miệng, Khương Dao đã cướp lời trước.
Bên kia im lặng một hồi, tiếng Ngô Điệp truyền đến: “Mười phút nữa bọn tớ đến, cậu tự bảo vệ chính mình trước đi!”
“Hai cậu lái xe chậm thôi!” Lúc đó Khương Dao thấy Ngô Điệp chạy đi là cô biết ngay cô ấy đi gọi “cứu viện” đến.
Hai người trở về đây đoán chừng còn nhanh hơn Khương Dao tưởng.
Thương Phù chắc chắn lại phóng xe như bão.
Đông Phù nhanh chóng hoàn thành giao dịch, rồi vác chiếc hộp lớn đi ra.
Mọi người còn muốn hóng hớt thêm, không ngờ lại giao dịch thành công thật.
Điều đáng chú ý nhất là cây cung mà Phương Đình sẵn sàng đấu giá lên tới một trăm triệu lại bị một con nhóc vô danh ra giá hai trăm triệu cướp mất, mọi người còn chưa kịp nhìn mặt mũi bọn họ, trong lòng ai cũng đều cảm thấy cực kỳ tò mò.
Rốt cuộc cây cung này có lai lịch gì mà giá lại cao đến đến vậy?
Khương Dao thấy vẻ mặt vui như mở cờ của Đông Phù thì cũng hiếu kì lắm.
Nhưng vì lúc này có quá nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ nên Khương Dao không tiện hỏi, chỉ có thể đè nén sự tò mò này xuống.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên trước sân, Khương Dao thở phào, cô bước nhanh tới: “Thương Phù!”
Vẻ mặt Thương Phù đằng đằng sát khí hùng hổ xông vào cửa, “Khương Dao! Cậu muốn chết phải không?”
Khương Dao chạy vụt đến ôm cô ấy: “Ổn rồi, ổn cả rồi…”
Thương Phù đang muốn mắng cô thì thoáng thấy Đông Phù đang đứng phía sau Khương Dao, liền quay ngoắt thái độ: “Cậu giúp anh ta?”
Khương Dao liếc Đông Phù rồi gật đầu.
“Chẳng phải cậu nói là cả đời này không được nhắc tới biệt thự Thôn Minh nữa sao?” Thương Phù nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ còn chủ động ra tay cứu giúp cơ à?”
Khương Dao lúng túng gãi đầu, “Ờ thì…”
Thương Phù lườm nguýt: “Đúng là dễ thay đổi!” Đột nhiên cô ấy im bặt rồi nhìn Khương Dao “Đừng nói cậu làm hòa với anh ta rồi nhé?”
Cả Khương Dao và Đông Phù cùng sững người.
“Vớ vẩn!” Khương Dao véo cô ấy một cái, xấu hổ chết đi được: “Làm gì có chuyện đó!”
Thương Phù véo lại: “Này, tớ còn chưa véo cậu mà cậu còn dám véo cả tớ đấy!”
Không biết Ngô Điệp đã đứng phía sau Khương Dao từ bao giờ, cô ấy ghì chặt lấy Khương Dao, vừa ôm vừa siết chặt, tức giận nói: “Véo chết cậu ấy đi!” Làm cô ấy lo lắng mãi, thậm chí còn đem cả giấy tờ bất động sản đến!
Thương Phù véo Khương Dao hết tay trái sang tay phải làm cô hét oang oác, ba cô gái túm tụm ầm ĩ như thể đang ở chốn không người.
Phương Đình xuất hiện, anh ta đứng song song với Đông Phù nhưng ánh mắt lại nhìn ba cô gái, mở lời: “Tôi không biết là anh muốn nó.”Anh ta vốn định tặng cây cung này cho biệt thự Thôn Minh.
Đông Phù cười mỉm rồi gật nhẹ đầu, không nói một lời nào rời đi.
Phương Đình khẽ mím môi.
Về đến nhà, Khương Dao vội vàng hỏi: “Trời ơi mau nói đi, cây cung này là bảo vật gì? Là một vũ khí rất lợi hại sao? Hay là đồ vật của thần? Là cây cung mà hậu duệ dùng để bắn mặt trời đúng không?”
Thần cầm cây cung rồi biến mất ngay.
Khương Dao không trông chờ anh sẽ giải thích, cô nhìn Đông Phù với vẻ mặt đầy mong đợi.
Đông Phù bình tĩnh gật đầu: “Nó đã từng là vật của thần, không phải là của hậu duệ.”
Khương Dao ngẩn người: “Còn giờ thì sao?”
Đông Phù mỉm cười: “Giờ thì làm đồ chơi.”
Khương Dao: “?”
Gì cơ?
?!
Điên mất rồi!!!
Thần thật sự mua một món đồ chơi với giá hai trăm triệu!
–
Đ: Thế giới của người có tiền, chúng ta không hiểu được đâu.
=))))))
Ở đây từ “đại lão” (大佬) dùng cho Phương Đình có nghĩa chỉ người quyền thế, nhân vật tai to mặt lớn aka ông to bà lớn, con ông cháu cha, … nên mình sẽ thay đổi linh hoạt, sếp lớn/ngài lớn/ông lớn..