Đọc truyện Người Giám Hộ – Wy Tử Mạch – Chương 15
Trên đường về, ba người tự hiểu ý nhất trí không nói đến chuyện này. Yến Giác tuy giả vờ không biết nhưng mắt lại không kìm được trộm nhìn Thẩm Xuyên và Hạ Viêm Tu. Hai anh em làm tình với nhau thật sự khiến y chấn động như sét đánh giữa trời quang, tâm tình cả ngày nay loạn hết lên.
“Cẩn thận!”
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Giác ngẩn người, ly thủy tinh trượt khỏi tay, y vừa định lùi ra sau tránh đi thì ai ngờ dép lê bị vướng, trọng tâm không ổn khiến thân thể mất đi sự cân bằng ngửa ra sau. May là Chung Hàn tới đúng lúc, dùng lực cánh tay ôm lấy y, Yến Giác lúc này mới thoát khỏi việc mông tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà lạnh băng, hữu kinh vô hiểm mà ngồi trong lòng nam nhân.
“Choang!”
Ly vỡ thành mảnh nhỏ, nước ấm tràn ra sàn.
“Nghĩ cái gì mà ngây người vậy?” Chung Hàn cúi đầu nhìn Yến Giác, nghiêm túc hỏi.
Yến Giác bị vòng tay rắn chắc của hắn ôm lấy, ý thức được lúc này dưới mông mình là chân của Chung Hàn, tai nháy mắt hồng thấu, lắp bắp đáp: “Không, không nghĩ gì cả. Tôi đi dọn dẹp.” Nói xong thì lưu luyến không rời đứng lên.
Bên này Yến Giác ngồi xổm xuống nhặt mảnh thủy tinh trên đất, trong phòng khách lại có một người phụ nữ xa lạ đi ra. Cô ta ăn mặc bó sát người, lộ ra cặp đùi thon dài, lười biếng tựa vào khung cửa, nũng nịu mà gọi: “Hàn gia.”
Trong lòng Yến Giác run lên, thủy tinh cứa qua bàn tay, máu theo đó chảy xuống.
Chung Hàn nhăn chặt mày kéo y dậy: “Hôm nay cậu làm sao thế?”
Yến Giác không đáp, thuận thế ngồi luôn lên đùi Chung Hàn nhưng lần này y không có ý muốn đứng dậy.
Lại một người được đề cử cho vị trí mẹ nuôi của y xuất hiện. Thể loại yêu thích của ngựa đực Chung Hàn này chỉ có một, tuy khuôn mặt người phụ nữ này không giống mấy người trước nhưng thân hình lại giống nhau, đều là đầy đặn mặn mà.
Trong lòng Yến Giác rối loạn, khổ sở thật lâu.
Cô ta cười cười, vén mái tóc dài lên, yểu điệu đi tới: “Hàn gia, cần em giúp gì không?”
Yến Giác tiếp thu địch ý, phản xạ có điều kiện mà ôm cổ Chung Hàn, động tác càng thêm thân mật.
Đáy mắt Chung Hàn dần hiện lên ý cười, hắn ôm sau eo Yến Giác, tùy ý mà nói: “Không cần, Lisa cô có thể về trước.”
“Hàn gia, ngài thật vô tình.” Lisa chu môi đỏ lên, giả vờ đau lòng: “Hàn gia, em đi trước đây. Hàn gia nhớ bồi thường cho em đó.”
Chung Hàn cười mà không đáp.
Người phụ nữ kia đi rồi thế nhưng Yến Giác cũng không có đứng dậy, ngược lại còn giơ ngón tay bị thương ra cho Chung Hàn nhìn.
Chung Hàn buồn cười: “Yến thiếu, cậu đây là đang làm nũng sao?”
Yến Giác mặt mong chờ, mông nhích lại gần, ánh mắt hơi phát sáng: “Tôi đau, muốn cầm máu.”
Miệng vết thương nhỏ, không lớn, máu cũng không có chảy quá nhiều. Dựa theo kịch bản thì lúc này hẳn là Chung Hàn sẽ ngậm ngón tay vào trong miệng, hút một cái là xong. Nhưng Chung Hàn cố tình không hiểu mà giả vờ hồ đồ, chỉ cúi đầu nhìn, không tim không phổi nói: “Không có việc gì, vết thương cách trái tim khá xa, con trai đừng quá yếu đuối.”
“….”
Tại sao tình tiết lại không giống tưởng tượng vậy?
Cuối cùng Chung Hàn vẫn dán băng cho Yến Giác, băng còn là màu hồng, rất nữ tính.
Lúc sau hai người ở thư viện, ai bận việc nấy.
Chung Hàn xử lý công vụ, Yến Giác ngồi đối diện đọc sách.
Không biết từ khi nào mà Yến Giác bắt đầu chú ý tới vẻ ngoài của Chung Hàn, từ lông mày, đôi mắt, mũi, miệng đều hoàn mỹ giống như được nghệ thuật gia điêu khắc ra. Y càng nhìn càng vừa lòng, cầm bút trong tay bắt đầu phác họa.
Dần dần trên tờ giấy trắng hiện lên một khuôn mặt anh tuấn, đầu tiên Yến Giác hài lòng cười, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó thì biểu tình chợt biến dổi, nhẫn tâm xé rách tờ giấy, vo thành nắm rồi ném vào sọt rác. Sau đó múa bút thành văn, vẽ lại một lần nữa.
Chung Hàn buông văn kiện trong tay ra, điều khiển xe lăn tò mò chạy tới xem.
Tác phẩm mới và tác phẩm trước hoàn toàn là một trời một vực.
Đâm vào mắt chính là một cây xúc xích bự nam tính, trên đó còn vẽ mặt người, bên cạnh có một mũi tên nhỏ có dòng chữ thật to: Ta là Chung Hàn.
Chung Hàn bật cười, ngón tay thon dài cầm lấy tờ giấy: “Tay nghề vẫn còn phải học tập, nhưng cây thần khí này rất có tính tả thực, số đo hoàn toàn chính xác.”
Yến Giác khịt mũi khinh bỉ, tặng Chung Hàn cái nhìn xem thường rồi lấy lại bức tranh hiên ngang rời đi.
Tình yêu say đắm luôn là thứ có thể khiến người ta mụ mị đầu óc.
Yến Giác cảm thấy bản thân giống như đang rơi vào vũng lầy, càng giãy dụa càng hãm sâu, cuối cùng là chìm nghỉm không cách nào thoát khỏi.
Y nằm trên giường trở mình, ôm chặt áo sơ mi nam vào trong lòng.
Từ khi y ở chung với Chung Hàn, hai người chưa bao giờ tách ra quá lâu. Chung Hàn xuất ngoại vì công việc, rời đi gần một tuần mà chẳng có tin tức, Yến Giác không có phương thức liên hệ với hắn, hỏi Hạ Viêm Tu cũng không có kết quả, nỗi niềm tương tư chẳng được phóng thích nhất thời khiến y phải đi trộm quần áo của Chung Hàn ở trong máy giặt.
Yến Giác vùi mặt vào áo sơ mi, hít một hơi thật sâu, tựa hồ như xuyên qua mùi hương của nước giặt để ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn. Tưởng tượng như vậy khiến cả người Yến Giác nóng bừng lên.
Tính tình Yến Giác lạnh lùng, đối với ai cũng đều không mặn không nhạt. Y không có hứng thú với con gái, cũng không cho rằng bản thân là cong, mà đối tượng lần đầu khiến y chộn rộn lại hoang đường như thế làm y chả biết khóc hay là cười.
“Chung Hàn…”
Y thấp giọng gọi.
Tuổi này thường dễ dàng xao động, Yến Giác cắn môi, mất tự nhiên kẹp lấy hai chân. Bên trong nội tâm như có tiểu ác ma từng chút từng chút một phá hủy lý trí của y, trong đầu y như chiếu lại hình ảnh không thực tế, nhả bên tai y những lời mật ngọt.
“Ưm…”
Loại chuyện này đối với y mà nói thật sự không thể nào quen thuộc được, dựa vào cảm giác mà chậm rãi vói tay vào trong quần. Chỉ khoảng nửa khắc sau, máu toàn thân tựa hồ đều tập trung ở vị trí dưới háng, hơi lạnh trên tay chạm vào da thịt nháy mắt khiến thân thể run lên.
Mơ hồ choáng váng, y nhớ tới mộng xuân lúc trước, trong mộng có một bàn tay thần bí khiến y tới cao trào, hiện giờ y có thể xác định chủ nhân bàn tay kia chính là Chung Hàn. Thì ra từ khi đó đã đã nảy sinh ý niệm khác thường này, hiện giờ bông đã nở hoa, đại biểu cho tình cảm cấm kỵ muốn ngừng cũng không sao ngừng được.
Yến Giác cắn áo sơ mi, tùy ý bôi ướt áo, y có ảo giác rằng phảng phất giờ phút này y run rẩy tựa vào ngực người đàn ông ấy, than thở nhè nhẹ. Trong đầu hiện lên cảnh tượng dâm mĩ đó, chi tiết quan trong có sự khác biệt, vị trí của người phụ nữ đổi thành chính y. Là y ngồi trên đùi hắn, dưới hậu huyệt phun ra nuốt vào cấy dương cụ đồ sộ, là y lắc lư mông, bị Chung Hàn nắm chặt lấy eo, mạnh mẽ đâm vào từ phía sau, cùng lúc đó, y mặt ửng hồng không biết xấu hổ hét to, nói với hắn rằng đừng dừng lại.
Vô số hình ảnh dâm loạn đan chéo nhau, đánh sâu vào phòng tuyến nội tâm cuối cùng của y. Yết hầu Yến Giác ngứa ngáy, đôi môi hé mở, từng tiếng than nhẹ tinh tế mê người dễ dàng thoát ra. Chốt một khi đã mở thì không thể nào đóng lại được nữa.
dương v*t bắt đầu ẩm ướt, chất lỏng nhớp nháp trong suốt dính đầy lên tay y, theo động tác va chạm mà dần tuôn ra thật nhiều.
“A… Chung Hàn….”
Cái tên này tựa như có ma lực, mỗi lần gọi đều sẽ mang đến khoái cảm cùng cực khiến y hưng phấn, làm y run rẩy. Tay ở bên trong huyệt khẩu từ một ngón tăng lên hai ngón, Yến Giác không có nhiều kỹ xảo nhưng vẫn đủ trầm mê. Y đem ngón tay này tưởng tượng thành Chung Hàn đang chơi đùa mình, ức hiếp mình, làm y phải thét lên chói tai. Nghĩ như vậy khiến cảm giác càng tăng thêm mãnh liệt, dương v*t cứng thẳng, tinh hoa bên trong nháy mắt cuộn trào.
“Chung Hàn!!”
Yến Giác lớn tiếng gọi, y nghiêng người, rùng mình bắn ra giọt cuối cùng.
Sau khi cao trào, thân thể Yến Giác mềm nhũn, trên tay đều là chất lỏng nhớp nháp mang theo mùi tanh. Y thở ra một hơi, thầm mắng bản thân không biết xấu hổ rồi sau đó đứng dậy chuẩn bị tắm rửa.
Theo lý mà nói giờ này trong nhà rất ít có người đi lại nhưng Yến Giác ngoài ý muốn lại nghe được động tĩnh ở bên ngoài, chầm chậm, là thanh âm cao su ma xát với sàn nhà.
Trong lòng Yến Giác chấn động, hồn bị ném đi một nửa, nghiêng ngả lảo đảo mở ra cửa phòng.
Hành lang đã không còn bóng người, ngoài cửa lại có một ly sữa bò nóng đang còn bốc hơi.
Là Chung Hàn.
Hắn đã trở về.
Yến Giác khẳng định, y biết Chung Hàn nghe được tiếng rên rỉ của mình, nghe thấy y gọi tên hắn.
Nhưng nghe được thì sao chứ!
Trong lòng bỗng dâng lên một luồng cảm xúc giống như được giải thoát.
Yến Giác cầm lên ly sữa kia, chậm rãi đóng cửa phòng.