Bạn đang đọc Người Bảo Hộ ( Someone to Watch Over Me ): Chương 18 – 19
Chương 18
Joe O’Hara đã nói đúng – Leigh cảm thấy khá hơn chỉ trong vòng vài phút sau khi Sheila ngồi xuống cạnh cô. Mặc một bộ đồ len đen thanh lịch với mái tóc vàng của cô búi lên sang trọng, Sheila là hơi thở của không khí tươi mới, khỏe mạnh.
Một cách thực tế, giàu lòng trắc ẩn, và khôn ngoan, Sheila lắng nghe chăm chú trong khi Leigh kể lại mọi chuyện đã xảy ra đối với cô kể từ sáng sớm Chủ nhật. Leigh cố gắng đè nén không khóc, nhưng khi cô kết thúc – và đến lúc phải tiếp tục đề tài hiển nhiên tiếp theo – cô đột ngột cảm thấy như thể một bàn tay đang ghép chặt thanh quản của cô và một biển nước mắt đang tràn lên phía sau mắt cô. Vấn đề bày tỏ nỗi lòng mình với Sheila bây giờ hầu như là không thể tránh khỏi việc đương đầu với thực tế. Trong sự im lặng khổ sở, Leigh nhìn bất lực ở cách diễn đạt cảm thông của bạn cô, sau đó cô vội quay mặt đi và cố gắng tập trung vào thứ khác.
Một ngưỡng cửa dẫn vào một căn phòng đóng ván tối rộng rãi với những cuốn sách nhìn lại cô. Logan sử dụng nó như văn phòng của anh. Đèn đã được tắt ở bên trong, nó tối om và trống rỗng.
Cuộc sống của cô tối om và trống rỗng. Ánh sáng cũng đã bị tắt khỏi nó.
Logan đã ra đi.
Anh sẽ không trở lại.
Cô cố nuốt một cách dữ dội, và những lời nói thốt ra như một tiếng thì thầm, đau đớn từ linh hồn của cô. “Anh ấy đã ra đi, Sheila. Anh ấy không thể trở lại.”
“Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Leigh từ từ xoay đầu cô lại và nhìn thẳng vào bạn cô. “Anh ấy đã đi khỏi một tuần. Mình biết là nếu anh ấy vẫn còn sống, anh ấy đã tìm được cách nhắn tin đến ai đó lúc này. Cậu biết anh ấy mà.”
“Vâng, mình biết.” Sheila nói chặt chẽ. “Mình cũng biết anh ấy vô cùng tháo vát và bình tĩnh. Anh ấy đang sống khoẻ mạnh vào ngày Chủ nhật, và đây là sáng Thứ bảy. Điều đó có nghĩa là anh ấy đã đi khỏi năm ngày, không phải một tuần. Một người đàn ông có thể sống lâu hơn nhiều so với năm ngày dưới tình trạng tồi tệ hơn một trận bão tuyết.”
Hy vọng bùng lên trong Leigh. Sheila nhìn thấy sự thay đổi trong nét mặt của cô và mỉm cười trấn an. “Cậu cũng sẽ suy nghĩ giống như mình nếu cậu không gặp tai nạn. Cậu đã không chỉ bị chấn thương tinh thần gấp đôi, cậu đã bị chấn thương thể chất nặng nề. Chúng ta cần bắt đầu tạo dựng lại sức mạnh của cậu. Chúng ta hãy bắt đầu bằng cách làm vài cuộc đi bộ ngắn với nhau. Mình không gặp bệnh nhân vào những ngày thứ Hai. Lúc đó cậu sẽ có thể tập thể dục một ít, phải không?”
Leigh không thực sự quan tâm đến việc làm bất cứ thứ gì không liên quan đến việc tìm kiếm Logan, nhưng cô biết Sheila nói đúng. Cô cần tập thể dục để tăng cường sức mạnh và sức chịu đựng của cô. “Một cuộc đi bộ rất ngắn, rất chậm.” cô ấn định.
“Cảm ơn Chúa.” Sheila vừa nói vừa cười khi cô đặt tách trà xuống đĩa. “Lần cuối cùng chúng ta cùng tập thể dục chung với nhau, mình không thể bắt chéo chân mà không rên rỉ cho cả ngày sau. Bệnh nhân của mình bắt đầu mang lại ình vài lời khuyên về cách tập thể dục. Ngoài chuyện bị mất thể diện, mình cứ sợ là họ mong được giảm giá trên phí của mình!”
Leigh thực sự nở một nụ cười, và Sheila nhìn lướt qua đồng hồ của cô, sau đó cô vội vàng nhặt lên ví của cô và đứng lên. “Trong mười lăm phút nữa mình sẽ gặp một bệnh nhân là một người kinh niên đến muộn ọi điều. Mình hy vọng là mình còn chưa chữa lành bệnh cho ông ta.” Cúi xuống, cô áp một nụ hôn lên má của Leigh. “Mình đã gọi điện kê toa thuốc an thần cho cậu. Cậu có uống nó chưa?”
“Mình đã uống một viên trong số đó.”
“Uống chúng như mình đã chỉ dẫn.” Sheila nói chặt chẽ. “Chúng sẽ giúp cậu. Chúng sẽ không làm cho cậu có những suy nghĩ buồn phiền, chúng sẽ chỉ làm cho cậu có thể suy nghĩ hơn bình thường.”
“Không có gì ‘bình thường’ về những chuyện đang xảy ra cả.” Leigh chỉ ra, và sau đó cô bớt gay gắt vì nó là ‘dễ dàng hơn’. “Được, mình sẽ bắt đầu uống chúng.”
“Tốt – và vui lòng gọi cho Jason. Anh ta gọi mình hai lần vào hôm qua. Anh ta cuống lên vì anh ta chưa gặp được cậu và không biết khi nào thì cậu sẽ quay lại với vai diễn của cậu.”
Thông tin đó làm Leigh cảm thấy có tội lẫn bị quấy rầy không đúng lúc. “Mình đã không nói chuyện với anh ấy kể từ khi mình rời khỏi bệnh viện, nhưng anh ấy có nhắn tin ình mỗi ngày. Anh ấy đã nói là Jane Sebring đang làm rất xuất sắc trong vai diễn của mình.”
Khi vừa đề cập đến nữ diễn viên lộng lẫy cùng đóng vai chính và dự bị của Leigh, Sheila nhăn nhó với vẻ tức giận. “Cô chắc là đau lòng lắm khi cậu đã không chết trong tai nạn. Mình ghét cô ta đang được hưởng lợi từ sự bất hạnh của cậu.”
Leigh há hốc miệng với cô. Sheila không bao giờ làm những lời tuyên bố như thế, cô là một bác sĩ tâm lý và vì vậy cô thường tìm kiếm những lời giải thích cho thái độ của mọi người hơn là kết tội họ cho những cảm nghĩ của họ.
“Đừng buộc mình nói về người phụ nữ đó… “ Sheila lại nhìn lướt qua đồng hồ của cô. “Mình sắp bị trễ rồi, tôi phải đi thôi. Cậu biết cách gặp được mình, ngày hay đêm.”
Điện thoại reo thường xuyên trong khi Sheila ở đó. Khi cô rời khỏi, Hilda mang vào tin nhắn điện thoại mà cô ta đã nhận, và Leigh nhìn lướt qua chúng. Trong số các cuộc gọi có hai tin nhắn làm Leigh cảm thấy cô cần trả lời: một cái từ Michael Valente, cái khác là từ Jason.
Người phụ nữ trả lời điện thoại của Michael Valente có thái độ gần như khó chịu. Bên cạnh lễ độ một cách lạnh lùng, cô ta hỏi những câu hỏi không cần thiết và rõ ràng không tin những câu trả lời mà Leigh đưa ra cho cô ta. Cô không chỉ khăng khăng đòi biết cuộc gọi của Leigh liên quan đến chuyện gì, cô ta còn khăng khăng đòi Leigh đưa cho cô ta số điện thoại và địa chỉ, và sau đó cô ta đột ngột giữ cuộc gọi và để nó ở đó. Vì tên của Leigh đã xuất hiện khắp nơi trên tin tức cho gần cả một tuần nay, và nối kết với Valente kể từ hôm qua, nó có vẻ hơi khó tin bất cứ câu hỏi nào trong số đó là thật sự cần thiết. Nếu người phụ nữ là người giúp việc cho anh, thì cô ta đã ở dưới một sắc lệnh sắt để tra hỏi tất cả các cuộc gọi của anh một cách kỹ càng và không có ngoại lệ. Nếu người phụ nữ đó là bạn gái sống chung với anh, thì cô ta quá ghen tuông và thiếu tự tin với bất cứ người phụ nữ nào gọi cho anh. Dù sao đi nữa, Leigh nhận biết Michael Valente phải là một người đàn ông rất khó khăn để có thể đạt đến.
Cô đã chờ lâu trên cuộc gọi đến nỗi cô đang mệt mỏi và bực tức và sắp sửa gác máy khi cuối cùng thì anh cũng nhấc máy điện thoại. “Leigh?”
Vì lý do nào đó, hệ thần kinh của Leigh phản ứng với sự ngạc nhiên choáng váng khi nghe giọng của anh và sự quen thuộc của anh sử dụng tên của cô. Có cái gì đó rất… phân tâm về nó.
“Leigh?” anh lại nói vào sự im lặng.
“Vâng, tôi đây. Tôi xin lỗi, tôi bị – phân tâm.”
“Cám ơn vì đã chịu đựng sự điều tra và chờ tôi trả lời cuộc gọi của cô.” anh nói. “Thư ký của tôi nghĩ cô là một người phóng viên khác đang sáng chế ra cách mới để tôi trả lời điện thoại. Khi tôi gọi cho cô lúc nãy, tôi đã quá bận tâm với những thứ khác nếu không thì tôi đã cho cô số điện thoại riêng của tôi, là ý định của tôi. Cô có bất cứ tin tức gì về Logan chưa?”
“Không, không có gì cả.” cô nói, tự hỏi liệu anh luôn ở dưới cuộc bao vây từ giới truyền thông hoặc nếu – Lạy trời cho nó đừng xảy ra – tình huống của anh ở văn phòng là kết quả của lòng tốt bụng của anh đối với cô. Cô cảm thấy khó chịu cho lý do sau.
“Leigh?”
Cô thở dài run rẩy. “Tôi xin lỗi. Anh chắc là cảm thấy như anh đang nói chuyện với một cái điện thoại chết. Tôi đang hy vọng anh luôn bị đám nhà báo quấy rầy, để tôi không phải là lý do cho những gì đang xảy ra hôm nay.” Ngay khi cô nói nó, cô nhận biết hy vọng của cô là vô lý, và – tệ hơn – cô chỉ chưng hửng nói về danh tiếng nhơ nhuốc của anh với pháp luật và giới truyền thông. Cô đặt trán của cô vào trong tay và nhắm mắt lại. “Tôi thật lòng xin lỗi.” cô thì thầm một cách chán chường. “Tôi không có ý nói vậy.”
“Cô không có gì để xin lỗi cả.” anh nói, nhưng giọng nói của anh trở nên khô khan và lạnh lẽo. “Tôi đang không biết liệu ngày mai tôi có thể ghé qua và lấy những tài liệu mà tôi cần từ văn phòng của Logan. Trong sự vội vã hôm qua, tôi quên mất chúng.”
Trong ‘sự vội vã hôm qua’, anh đã hủy bỏ kế hoạch riêng của anh, tìm phi công của anh, nói lý lẽ với O’Hara, cho cô mượn trực thăng của anh, ở với cô trong cái rét lạnh, chịu đựng sự bẽ mặt từ cảnh sát, và bế cô qua lại qua tuyết ở cabin. Trong trạng thái xúc động của cô, Leigh dường như không thể khắc phục việc cô có vẻ thiếu lòng biết ơn, hay lờ đi phản ứng của anh. “Tôi chỉ là… rất xin lỗi.” cô lại nói, khóc lóc.
“Vì cái gì?” anh nói mỉa mai. “Vì đã đọc về tôi trên báo? Hay tin vào những gì cô đã đọc?”
Leigh nâng đầu cô lên, lông mày của cô nhíu lại, cái gì đó quấy rầy trong thâm tâm của cô. Cái gì đó rắc rối. “Vì mọi điều.” cô nói lơ đãng.
“Giờ nào sẽ tiện để tôi ghé qua vào ngày mai?”
“Giờ nào cũng được cả. Tôi sẽ ở đây suốt cả ngày trừ phi tôi nghe tin gì đó về Logan.”
Khi cô gác máy, Leigh nhìn điện thoại một lát, cố gắng tập trung vào nguyên nhân khó chịu của cô. Cái gì đó về giọng nói của anh. Giọng nói không có khuôn mặt… Giọng nói đàn ông, vui vẻ lúc đó, nhưng liên kết trong tâm trí của cô với sự khó chịu sau đó, với sự nguy hiểm… xin lỗi, cô đã đánh rơi cái này…
Leigh rũ bỏ ý nghĩ về người đàn ông bên ngoài cửa tiệm Saks. Không phải là Valente. Không thể là Valente. Đó là một khái niệm điên rồ – một bằng chứng là cô đang trên bờ vực quá tải về thể chất lẫn tinh thần.
Cô quyết định gọi lại cho Jason, và thấy mình được cổ vũ bởi sự sinh động quen thuộc, điên cuồng của anh và sự quan tâm thực sự. “Cô có thể cứ bảo tôi là cô khoẻ,” anh công bố vào cuối cuộc gọi của họ, “nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô. Tôi nên đến đó lúc mấy giờ vào ngày mai?”
“Jason, tôi thật sự không phải là một người bầu bạn tốt lắm vào lúc này.”
“Nhưng tôi là một người luôn bầu bạn tốt, và tôi sẽ chia sẻ nó với cô vào ngày mai. Buổi trưa được chứ?”
Leigh quyết định là anh sẽ xuất hiện ở ngưỡng cửa của cô dù là anh có được mời hay không, nhưng cô cũng nhận biết là cô thật sự vui mừng được gặp anh. Cô đang chết dần trong trạng thái cô độc và cô đơn. “Giữa trưa cũng được.” cô nói. Chương 19
Nằm trên Đại lộ East 72, trên Upper East Side, Phân Khu 18 có một địa chỉ sang trọng so với 23 phân khu của Manhattan.
Để cố gắng không phá hoại bề ngoài của một khu vực sang trọng xinh đẹp, toà nhà có một cặp cửa trước nặng nề, lộng lẫy kẹp giữa hai bên bởi những cái đèn lồng khí cổ. Bên trong, tuy nhiên, nó không hấp dẫn và quá đông đúc như mọi phân khu NYPD khác.
Shrader đang chờ bên ngoài văn phòng của Đại úy Holland khi Sam đến lúc giữa trưa thứ Bảy. Anh trông mệt mỏi, xốc xếch, và tâm trạng thất thường “Mẹ kiếp,” anh nói với cái ngáp, “tôi đã hy vọng là sẽ có được một hoặc hai ngày trong khi CSU khám xét ca bin. Cảm thấy rất tốt khi được ngủ trên giường của tôi tối qua. Holland gọi cho cô sáng nay lúc mấy giờ để bảo cô đến đây vậy?”
“Khoảng trước tám giờ.” Sam trả lời.
“Người đàn ông đó không ngủ. Anh ta luôn ở đây. Anh ta sống vì công việc của anh ta.” Shrader nói.
Theo ý kiến của Sam, Thomas Holland có khả năng sống cho công việc kế tiếp của anh ta hơn. Mọi người biết sắp sửa có chỗ trống cho Cảnh Sát Phó, và có tin đồn là Thomas Holland là ứng cử viên đứng đầu.
“Steve Womack sẽ đi làm trở lại vào thứ Hai.” Shrader nói thêm với một cái ngáp khác. “Anh ta nói vai của anh ta đã được chữa lành sau ca phẫu thuật, và anh ta không thể chịu được việc ở nhà thêm một ngày nữa.”
Tin tức về người cộng sự thường xuyên của Shrader cũng có nghĩa là Sam sẽ được phân công ột người nào khác, và tim cô chìm xuống khi nghĩ đến việc bị kéo ra khỏi cuộc điều tra Manning. “Tôi đoán đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây… “ cô nói to, “Đại úy Holland muốn một bản báo cáo bằng lời từ hai chúng ta và sau đó anh ta sẽ phân công cho tôi một công việc khác.”
Shrader cười toe toét. “Cô nên mang một khuôn mặt hạnh phúc, Littleton nếu không, tôi sẽ có ấn tượng là cô sẽ nhớ tôi.”
Sam không xác nhận mà cũng không phủ nhận nó. “Tôi sẽ nhớ vụ án Manning,” thay vào đó cô bảo anh, “… giả sử có một vụ án.”
Cánh cửa văn phòng của Holland đột ngột mở ra, và anh ra dấu bằng điệu bộ cho họ vào bên trong. “Cám ơn vì đã đến vào ngày nghỉ của các người.” anh nói, đóng cửa lại đằng sau họ. “Tôi phải ký một số giấy tờ, và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Ngồi đi.” anh thêm vào, gật gù về phía hai cái ghế ở phía trước bàn của anh khi anh bước vòng qua sau lưng nó và nhặt lên bút của anh.
Là Đại úy của phân khu, Holland có một văn phòng được đặt ngay cuối một dãy hành lang dài, có phần tránh khỏi tình trạng lộn xộn chung, và nó lớn hơn những văn phòng khác rải rác trên bốn tầng lầu đông đúc của toà nhà cũ kỹ. Cũng có vài đồ vật cá nhân dễ thương khác thường, như cái chặn sách da cổ trên bàn làm việc của anh và cái hình cầu lâu đời đứng trên một giá đỡ bằng đồng lộng lẫy ở trong góc gần những khung cửa sổ. Những món đồ này không quý giá lắm ở bề ngoài, nhưng Sam biết chúng rất quí giá, và chúng làm cho văn phòng của anh sang trọng có ý định là để cho vài vị khách có đủ phẩm vị hiểu rõ giá trị của chúng – và bị nhìn xuống bởi tất cả những người khác. Hệt như cố tình tạo ra sự mộc mạc nhưng đắt tiền của quần áo anh mặc, văn phòng của Thomas Holland tinh vi đặc biệt như người đàn ông đẹp trai chiếm đóng nó.
Giống như những chú bác và ông của anh, anh lấy việc thực thi pháp luật làm sự nghiệp của anh, nhưng không giống họ, anh có bằng thạc sĩ, một quỹ đầu tư, và một hy vọng khả thi trở thành cảnh sát trưởng. Ở tuổi bốn mươi mốt, anh không chỉ có thành tích nổi bật như là một cảnh sát và thậm chí tốt hơn khi là một người quản lý, anh còn có vẻ ngoài tốt tinh lọc và một vỏ ngoài đánh bóng mà Mayor Edelman cần để cải tiến hình ảnh công cộng của NYPD.
Anh ký văn bản cuối cùng, đặt bút của anh qua một bên, và nhìn Shrader. “Có phát triển trong vụ điều tra Manning.” anh nói một cách nhanh nhẹn, nhưng giọng nói của anh làm Sam nghĩ anh không thích sự phát triển đó. “Cảnh sát Trưởng Trumanti muốn thành lập một đội gồm bốn thanh tra điều tra vụ này, và ông ta đích thân lựa chọn người dẫn đầu nhóm. Anh và Womack sẽ thuộc vào đội đó của ông ta.”
“Ai là người lãnh đạo vậy?” Shrader nói ngay.
“Tên của anh ta là McCord. Trumanti muốn di chuyển việc điều tra đến trụ sở chính, nhưng đây là vụ án của chúng ta, và nó có tiềm năng là một quả bom. Tôi đã thuyết phục Trumanti rằng chúng ta có thể kiểm soát không để lộ tin tức nếu điều tra ngay ở đây. Tụi Liên bang chưa bao giờ có thể đóng đinh được Valente, nhưng chúng ta sẽ đóng đinh gã con hoang đó và tống hắn ta vào tù. Nhờ báo chí, tụi Liên bang đã biết hắn ta có liên quan tới vụ án này, và họ đang tìm cơ hội để dẫm chân vào cuộc điều tra, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Một thứ mà Trumanti và tôi đã đồng ý là chúng tôi muốn vụ án này được giữ kín chặt chẽ trong khi chúng ta tìm hiểu chính xác Valente có liên can như thế nào. Không ai – và ý tôi là không một ai,” anh nhấn mạnh, cuối cùng nhìn Sam, “trả lời phỏng vấn của báo chí, hoặc bất cứ một người nào khác không trực tiếp liên quan đến việc điều tra. Hiểu chưa?”
Sam gật đầu.
“Hiểu rõ.” Shrader nói.
“Bất cứ thứ gì các người cần,” Holland tiếp tục, “chỉ cần yêu cầu nó và các người sẽ có nó – làm việc thêm giờ, bổ sung thêm nhân lực, trát lệnh, bất kể là chuyện gì. Văn phòng của DA (luật sư khu vực) sẽ cấp cho chúng ta bất cứ thứ gì khác mà chúng ta không thể có được ình.” Anh đứng lên, chấm dứt cuộc họp. “McCord sẽ sử dụng văn phòng trống của Trung úy Unger trong suốt cuộc điều tra. Anh ta bây giờ đang ở trên đó, và anh ta muốn gặp anh vào lúc 12:45. Sam, tôi đã đề nghị McCord cho cô làm thành viên thứ tư của đội. Nếu có một vụ án ở đây, chính là nhờ cô, tuy nhiên, quyết định cuối cùng về cô là tùy vào anh ta. Có bất cứ câu hỏi nào khác không?”
Shrader nói trước khi Sam có thể nói lời cảm ơn. “McCord ư?” anh lặp lại. “Anh không có ý nói là Mitchell McCord chứ, Đại úy?”
Holland gật đầu dứt khoát. “Chính là vĩ nhân đó.”
“Cảm ơn anh, Đại úy Holland.” Sam nói một cách phép tắc.
Shrader bắt đầu trên đường ra khỏi văn phòng, nhưng Holland ra dấu cho Sam ở lại một lát. Anh đợi cho đến khi Shrader ra khỏi tầm nghe, sau đó anh hạ thấp giọng của anh và nói với nụ cười, “Cô đã làm một công việc tốt khi phát hiện được tin nhắn mà Valente đã viết cho bà Manning. Cha cô sẽ rất tự hào về cô.”
“Tôi đã không nói chuyện với cha dượng của tôi về chuyện này.” cô nói, khôn khéo gợi cho anh nhớ về mối quan hệ thực sự của cô với người đàn ông. “Ông ấy và mẹ tôi dạo này rất bận rộn, và tôi cũng hơi bận rộn.”
“Tôi hiểu.” anh nói, sau đó anh cho cô lui ra với cái gật đầu nhanh và một nụ cười ngắn. “Đóng cửa văn phòng của tôi lại khi cô rời khỏi.”
Sam đóng cánh cửa của anh theo lệnh.
Tom Holland quyết định gọi cho cha dượng cô. Anh nhấc điện thoại của anh và nói với thư ký bên ngoài văn phòng của anh. “Xem liệu cô có thể liên lạc được với Thượng nghị sĩ Hollenbeck.”