Đọc truyện Ngự Phật – Chương 188: Ngoại truyện 1
NGOẠI TRUYỆN 1
Cực kỳ lâu trước kia, Ân Mạc vẫn còn mang họ Mặc, vẫn chỉ có một người cha. Đây là một buổi sớm tươi đẹp, Mặc Tích bò dậy từ trên giường sớm hơn một chút, chuẩn bị đi chơi cùng Tiểu Nghiệt. Cậu vừa mới ra khỏi phòng, đã nghe thấy một tràng tiếng động quỷ dị vang lên ở phòng bên cạnh, nếu như đoán không sai thì…
Rầm rầm rầm!
Cửa phòng bên cạnh bị đẩy bật ra, một người đàn ông tuấn mỹ để nửa thân trần đầu bốc khói xanh vừa bị đạp ra ngoài.
“Chàng cút ra ngoài tu tỉnh lại cho ta!!!”
Tiếp theo đó là một quả cầu sét màu đen bạc nhìn qua vô cùng đáng sợ, may mà đối phương thân thủ nhanh nhẹn tránh được.
“Tiểu Hoan, đây là hiểu lầm…”
“Khốn kiếp, chàng chết đi!”
Lại một loạt những quả cầu sét nữa.
”…”
Bạn nhỏ Mặc Tích đứng bên cạnh tận mắt thấy hết toàn bộ quá trình, chỉ biết sờ sờ trán, không biết đã ra nhiều mồ hôi như vậy từ bao giờ. Đối với một bạn nhỏ mới có năm tuổi mà nói, cảnh tượng này thực sự có hơi quá kích thích.
Cửa phòng lại bị đóng sập lại, ngoài cửa, một lớn một nhỏ nhìn nhau không nói gì.“Cha lại chọc giận mẹ rồi.”
Mặc Tích nở một nụ cười rạng rỡ với người đàn ông.“Con lại mách lẻo với mẹ con…”
Mặc Dạ nghiến răng, nếu không nể mặt nó là con trai mình, hắn đã sớm một cước đá bay thằng nhóc này ra ngoài.“Con nào có, là mẹ hỏi con.”
“Con nói gì với mẹ?”
“Mẹ hỏi con lần trước cha đi đâu, con bảo cha đến Ma Giới, còn đi cùng với Thiên Khuê đại ca xem các tỷ tỷ xinh đẹp nhảy múa.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn cả chuyện các tỷ tỷ xinh đẹp không mặc áo nữa.” Bạn nhỏ Mặc Tích vô cùng thật thà.
“Con…” Mặc Dạ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn, hắn không nhịn được, thật muốn một chưởng đập chết thằng nhóc này.
“Con nói đều là thật cả mà, mẹ bảo trẻ con không được nói dối.”
Mặc Tích chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội, cậu nói toàn điều thật mà ~“Được lắm!”
Mặc Dạ đã giận sôi đến mức cả người phát run.Hắn đúng là có đi xem múa với Thiên Khuê, vấn đề là những vũ nữ đó đều là xương khô bảy màu, nào có phải mỹ nhân xinh đẹp gì, còn chuyện không mặc áo, ngươi đã thấy xương khô mặc quần áo bao giờ chưa?
Tại sao vừa vào miệng thằng ranh con này đã biến chất rồi. Đến giờ Mặc Dạ vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao mình lại có một đứa con trai như vậy, đang yên đang lành luôn thích đâm thọc mình, thỉnh thoảng còn bỏ đá xuống giếng, đây là việc mà một đứa trẻ năm tuổi nên làm hay sao? Chẳng lẽ, đây chính là “Bát tự không hợp” trong truyền thuyết?!
“Cha muốn làm gì? Cứu mạng a a a a a ~~~”
Bạn nhỏ Mặc Tích đang quá đắc ý nên đã quên mất, có một câu gọi là thẹn quá hóa giận.Vậy nên bạn nhỏ Mặc Tích bị người cha ruột đang thẹn quá hóa giận của mình ném đến Yêu Giới, thằng nhóc tinh quái này hắn không nuôi nổi, ai thích rước thì rước.…
Sáng sớm… vốn là một buổi sáng tươi đẹp, nhưng Ngân cứ cảm thấy mí mắt nhảy loạn xạ, cuối cùng, hắn lưu luyến không nỡ, buông Tiểu Hồ Ly đang cuộn lại thành một đoàn trong ngực ra, đứng dậy xuống giường. Mới vừa mở cửa, một vật thể hư hư thực thực – tiểu ma đầu nhà Tề Hoan đã xuất hiện trước cửa nhà hắn. Ngân lùi lại hai bước, dứt khoát đóng cửa lại, khóa trái, lại thêm một tầng kết giới, không, thêm hai tầng cho chắc.
“Ngân thúc thúc, Ngân thúc thúc, Ngân thúc thúc…”
Mặc dù chưa tiến vào nhưng giọng nói lại vọng đến rõ ràng. Tiểu Ngân bóp tay, quên mất không thêm một tầng kết giới khóa âm. Quay đầu lại nhìn về phía giường, dưới lớp chăn thật dày, nửa cái đầu đang thò ra, trên đầu còn có một đôi tai hồ ly.
“Ngân?”
Tiểu Hồ Ly mắt vẫn còn nhập nhèm ngồi dậy từ trong chăn, lúc biến hóa quên mất không thu tai lại. Nhìn mà khiến Tiểu Ngân ngứa ngáy trong lòng, hận không thể bổ nhào qua ngay lập tức, nếu không phải tiểu ác ma kia còn ở bên ngoài… aiz…
“Hồ Ly thúc thúc ~~~”
Biết Ngân tuyệt đối sẽ không mềm lòng, Mặc Tích quả quyết dời mục tiêu.Nghe thấy có người gọi mình, Tiểu Hồ Ly ngồi dậy từ trên giường, vươn tay lên dụi dụi mắt, “Là Tiểu Mặc Tích à?”
“Ừ…”
Hắn rất muốn nói là không phải. Tiểu Ngân bước tới cạnh giường ôm lấy người vào trong lòng, đem quần áo mặc từng thứ một cho hắn, bấy giờ mới cho hắn xuống giường. Tiểu Hồ Ly lao xuống giường chạy đi mở cửa, một lớn một nhỏ hai mắt ngập nước ôm lấy nhau…
“Hồ Ly thúc thúc, con rất nhớ thúc ~~~”
“Tiểu Mặc Tích, thúc thúc cũng rất nhớ con ~~~
”Tiểu Ngân: ”…”
Hắn thực sự muốn nói, nửa tháng trước thằng nhóc này mới chạy từ Yêu Giới về nhà, sao nhanh vậy mà đã quay lại rồi……
“Tay nghề của Ngân thúc thúc càng ngày càng tốt, đúng không, Tiểu Nghiệt?”
Mặc Tích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiểu Hồ Ly, ăn thức ăn ngon trên bàn, không quên ca ngợi vị đầu bếp đang bưng đồ ăn đi tới.
“Ừm…”
Tiểu Nghiệt Long ngồi phía bên kia Tiểu Hồ Ly ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, đang nhét đầy miệng, nghe thấy Mặc Tích nói chuyện, khó khăn lắm mới nhả ra được chút thanh âm.
“Có phải ở nhà chưa được ăn no đúng không?”
Mỗi lần hai đứa bé này đến đây đều mang cái vẻ như bị bỏ đói nhiều ngày, Tiểu Hồ Ly vô cùng lo lắng cho sự phát triển của hai đứa. Hai bạn nhỏ nhìn nhau một cái, gật đầu mãnh liệt với Tiểu Hồ Ly. Qua kiểm nghiệm về mọi mặt, chỉ có chỗ của Hồ Ly thúc thúc là an toàn nhất, mặc dù sắc mặt của Ngân thúc thúc chưa bao giờ dễ coi, nhưng chỉ cần giải quyết được Hồ Ly thúc thúc, tất cả sẽ không thành vấn đề!
“Vậy thì ở lại đây đi.”
Tiểu Hồ Ly cười tít mắt xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của hai đứa bé, Yêu Giới đang được xây dựng lại, vị trí Yêu Tôn mặc dù do hắn đảm nhiệm nhưng tất cả toàn do Ngân xử lý hết, một mình hắn ở đây cũng chẳng có việc gì làm, có thêm hai đứa trẻ ở cùng cũng không tệ.
Bạn nhỏ Mặc Tích mất tích hơn mười ngày, Tề Hoan mới đột nhiên nhớ ra không thấy con trai bảo bối của mình đâu. Thực ra thì chuyện này cũng không thể trách nàng, thực sự là mỗi lần muốn hỏi đến con, đều bị Mặc Dạ dùng đủ loại đề tài lấp liếm đi mất, chờ đến khi nàng nhớ ra, phòng của con trai đã phủ một tầng bụi rồi.
“Con trai đâu?”
“Chắc là đi chơi.” Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay khí trời không tệ.
“Họ Mặc kia!” Con trai không thấy đâu tại sao trông hắn lại như rất vui vẻ thế kia? Tề Hoan không sao hiểu nổi hai cha con này nữa.
“Bảo bối, con trai không cần nàng phải quan tâm nữa đâu.”
Nhận thấy tính tình của nương tử dạo gần đây không được tốt lắm, Mặc Dạ dĩ nhiên sẽ thuận theo ý của nàng.Một tay hắn ôm lấy thắt lưng Tề Hoan, cười tít mắt kéo người vào trong nhà.
“Nhưng con mới năm tuổi.” Nàng thừa nhận, con trai bọn họ đích xác là trưởng thành có hơi sớm… được rồi, là trưởng thành vô cùng sớm.
“Nó không còn nhỏ nữa rồi, bằng tuổi nó ta cũng không có gan trộm Khóa Hồn ấn đâu, còn thả cho mười vạn ác quỷ ra nữa.”
Thực ra thì về bản chất, hai cha con họ Mặc thực sự rất giống nhau, đều theo thói quen mà đâm chọc đối phương trước mặt Tề Hoan, còn ác ý vu khống.
“Hả, chuyện xảy ra khi nào?” Tề Hoan mặt đầy nghi ngờ. “Thì ngay trước khi nó về nhà mấy ngày, bên Minh Giới xảy ra vấn đề lớn, cậu rất tức giận.”
“Thằng bé này thật là…”
“Thiếu dạy bảo.” Mặc Dạ cười tít mắt bổ sung. Cho nên..Vì thế…Sau đó…Tiểu Hồ Ly và Tiểu Ngân lại có thêm một đứa con trai tên là Ân Mạc.