Bạn đang đọc Ngự hoàng – Chương 10 phần 2
Giờ phút này, Bạch Huyền Duật mới giật mình thấy chính mình lại trúng kế hắn.
Cậu vẻ mặt hối hận trừng mắt Hoàng Phủ Cận, oán hận hắn mỗi lần đều có thể dễ dàng dẫn chính mình mắc câu.
Hoàng Phủ Cận còn muốn tiếp tục trêu chọc, nhưng khóe mắt thoáng nhìn, Bạch Huyền Li đang luyện kiếm bay lên cây, bước chân không vững, ngã xuống.
Trong phút chốc, hắn cứ như bay về phía trước, một phen tiếp được đứa nhỏ kia, chỉ nghe đến thanh âm khách, hai tay đau muốn chết, nhưng hắn liều mạng chịu đựng, một lòng thầm nghĩ đừng để Bạch Huyền Li bị thương.
Đứa nhỏ kia tựa hồ cũng đã bị kinh hách không nhỏ, nằm ngửa trong khuỷu tay hắn, một đôi mắt to trong suốt gắt gao theo dõi hắn.
“Huyền Li…” Dạ Sở Tụ đang bưng chén thuốc, tính cho Hoàng Phủ Cận uống thuốc tẩm bổ, tận mắt thấy một màn vừa nãy, mà một tiếng gãy kia, cũng không tránh được lỗ tai của nàng.
Nàng vội vàng tiến lên tiếp lấy Bạch Huyền Li, đánh giá cậu từ trên xuống dưới có bị thương hay không.
Bạch Huyền Li chưa bao giờ xuất khứu, đột nhiên bị người chú ý như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng.
“Nương, con không sao, chẳng qua lúc nãy luyện công có chút thất thần.” Cậu nhỏ giọng giải thích.
Dạ Sở Tụ trấn an con một trận, mới ngẩng đầu.”Vừa rồi… Cám ơn ngài đã cứu con ta.”
Hoàng Phủ Cận cau mày, miễn cưỡng cười. “Đây là ta phải làm.”
Gặp hai đứa nhỏ kia tụ lại hỏi thăm, hắn nhịn không được đem miệng tiến đến bên tai nàng. “Chẳng qua cánh tay của ta, giống như thật sự bị gãy.”
Trong nháy mắt đó, hắn thành công bắt được một chút đau lòng trong mắt nàng.
Từ sau ngày Hoàng Phủ Cận cứu Bạch Huyền Li, khi Hoàng phủ dùng bữa thường xuyên trình diễn –
Hoàng Phủ Cận tạm thời không thể cử động hai tay, đáng thương hề hề ngồi ở trước bàn ăn, dùng một loại ánh mắt gần như vô tội nhìn hai đứa nhỏ kia giận trừng mắt chính mình.
Mà Dạ Sở Tụ ở bên cạnh lại cau mày, bưng bát cơm, giống như hầu hạ đứa nhỏ, hầu hạ nam nhân tạm thời không thể tự gánh vác cuộc sống kia.
Hắn nhu thuận há mồm, không chút khách khí tiếp nhận đồ ăn ngon nàng đút, hơn nữa còn ăn thật ngon. “Thật khát, ta còn muốn uống nước…” Lại là cái loại biểu tình vô tội này.
Dạ Sở Tụ giật mình, lấy qua chén nước ấm hạ nhân đưa, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt hắn, ôn nhu cho hắn uống xong.
Hoàng Phủ Cận cảm thấy mỹ mãn tiếp tục giả bệnh, yên tâm thoải mái nhận sự hầu hạ của nàng.
Hai tiểu tử ngồi đối diện hắn, một thì mắt lạnh, không tiếng động ăn đồ ăn trong chén, một lại cau mày, tất cả biểu tình đều là bất mãn.
“Nương, y thuật của người khi nào lại lùi bước? Đã sắp mười ngày, cánh tay người này sao lại chưa tốt hơn?”
Bạch Huyền Duật nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Hoàng Phủ Cận. Người này rõ ràng là cố ý, cả ngày giả vờ yếu ớt, tranh thủ sự đồng tình của nương, còn trình diễn hình ảnh tức chết người lại không đền mạng ở trước mặt hai bọn họ.
Hừ! Tâm của nương cậu tốt cũng không đại biểu tâm của cậu cũng tốt.
Tuy rằng nam nhân này lúc trước là vì cứu đệ đệ mới bị gãy cánh tay, nhưng trải qua sự trị liệu điều dưỡng của nương, cánh tay hắn đã sớm không có gì đáng ngại, hắn còn muốn giả bộ tới khi nào?
Dạ Sở Tụ trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Từ ngày Hoàng Phủ Cận vì cứu Huyền Li mà bị thương cánh tay, nàng thật là áy náy một chút.
Đáy lòng rõ ràng biết hắn đang giả vờ yếu ớt, nhưng nhìn đến bộ dáng ngay cả chiếc đũa cũng cầm không được của hắn, nàng nhịn không được đau lòng. Nguyên bản nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, dù sao trong phủ này người hầu trên dưới thành đàn, còn sợ không có người hầu hạ cuộc sống của hắn sao. Nhưng mới mấy ngày, khi nàng tận mắt thấy nha đầu trong phủ hầu hạ hắn, đáy lòng lại nổi lên hơi hơi ghen tuông.
Hoàng Phủ Cận ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, hắn được nha hoàng hầu hạ, trên mặt mấy tiểu nha đầu kia lại thường nổi lên màu hồng biểu hiện thẹn thùng, ngẫu nhiên còn cố ý cọ cọ trên người hắn, muốn câu dẫn hắn.
Nàng thật sự nhìn không được, liền tiếp nhận chuyện này, lấy cái cớ “Nếu ta là đại phu, như vậy tất cả nên là ta “Chăm sóc”, từ nay về sau gánh vác trách nhiệm hầu hạ hắn.”
Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú luôn có vẻ không vui, lập tức rộng mở trong sáng, thèm ăn gia tăng không ít, còn thập phần nghe lời uống thuốc nàng mỗi ngày chuẩn bị cho hắn.
Hai người sớm chiều ở chung, tuy rằng hắn chưa từng nói cái gì, nhưng trong mắt tình ý dạt dào, nàng muốn tránh cũng tránh không xong.
Hoàng Phủ Cận cười liếc Bạch Huyền Duật một cái. “Nếu ngươi đau lòng nương của ngươi làm lụng quá vất vả, như vậy nhiệm vụ này ta không ngại giao cho ngươi tới làm, như thế nào? Có muốn học bộ dáng nương ngươi đến hầu hạ bản công tử không?”
Bạch Huyền Duật thông minh tự biết không phải đối thủ của hắn, tuy rằng đối phương tươi cười mê người, ngữ điệu thân thiết, nhưng trực giác nói cho cậu biết tám phần là bên trong có quỷ kế gì.
Mà Bạch Huyền Li đang cố gắng ăn cơm bên cạnh cũng ý vị thâm trường nhìn Hoàng Phủ Cận một cái, ngày thường cực ít nói chuyện, cũng không đại biểu cậu ngốc.
Từ lần trước sau khi được hắn cứu, cậu cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Cho nên thường thường vụng trộm đánh giá Hoàng Phủ Cận, nếu ánh mắt hai người đụng vào nhau, cậu sẽ giả bộ dường như không có việc gì đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác.
Hoàng Phủ Cận cũng không vạch trần cậu.
“Tốt lắm, hai người các ngươi không có việc gì làm lại ầm ĩ trên bàn cơm.” Dạ Sở Tụ đem một muỗng đồ ăn cuối cùng nhét vào trong miệng hắn, trong miệng nửa là cảnh cáo, nửa là giận dữ, không khí như vậy, cực kỳ giống một nhà bốn người ấm áp.
Hoàng Phủ Cận ý vị thâm trường cười cười, trong giọng nói mang theo sủng nịch. “Nghe lời nàng, ta không cùng bọn chúng ầm ĩ nữa.”
Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, biết rõ hắn lúc trước đề nghị mình vào ở nơi này, cũng không đơn giản là chữa bệnh như vậy, nàng cũng làm tốt tất cả ứng đối, nhưng chết tiệt! Một khi bị hai tròng mắt thâm tình chân thành của hắn nhìn chăm chú, nàng vẫn luân hãm.
Bạch Huyền Duật sâu sắc đánh giá thần sắc của bọn họ, gặp sắc mặt mẫu thân của mình đỏ lên, cậu âm thầm bất đắc dĩ, nhịn không được khụ khụ, khiến cho hai người chú ý.
“Nương, thời tiết có chút lạnh, thân thể người sợ lạnh, lại từng bị phỏng, nhớ rõ sớm tối gì cũng phải mặc nhiều áo chút, miễn cho sinh bệnh, người lại rất sợ uống thuốc, chỉ biết hại con cùng Huyền Li lo lắng.”
Cậu vừa nói, một bên lặng lẽ tìm hiểu phản ứng của Hoàng Phủ Cận, khi cậu nói đến phỏng, thành công nhìn được một chút tối tăm trên mặt đối phương.
“Sở Tụ, trước kia nàng từng bị phỏng sao?”
“Đều là chuyện quá khứ, không đề cập tới cũng thế.” Huyền Duật quả nhiên thông minh, biết mỗi lần nhắc tới tràng đại hoả vô tình kia, sẽ thành công gợi lên thương cảm trong lòng nàng, cũng làm cho thái độ của nàng đối Hoàng Phủ Cận lạnh xuống vài phần.
“Nương của tôi từng bị người xấu hãm hại, bị lửa lớn làm phỏng, nếu không phải sau đó ông ngoại của tôi đem nàng đặt trong hàn băng trị liệu, chỉ sợ sớm vì tâm hoả công thân mà chết, sau đó tuy rằng thân thể tốt lắm, nhưng nguyên bản thân đã sợ lạnh, càng không chịu nổi một tia mát.” Tất cả trải qua thuở nhỏ, Bạch Huyền Duật vẫn ghi nhớ trong lòng.
Nghe ông ngoại nói qua, cậu cùng đệ đệ có thể bảo trụ tính mạng, tất cả đều là nương không để ý tính mạng của mình cố gắng đổi lấy.
“Huyền Duật, không được nói lung tung!”
“Sở Tụ…” Hoàng Phủ Cận một phen bắt được tay nàng, kích động hỏi: “Nàng… Thật sự bị trận đại hỏa kia…”
“Không có việc gì.” Nàng lạnh lùng bỏ tay hắn ra. “Huyền Duật, Huyền Li, thời gian không còn sớm, nhanh chút đi học đường (lớp học) học bài.”
Hai đứa nhỏ kia không cần phải nhiều lời nữa, cơm nước xong, đứng dậy rời đi, không để ý tới vẻ mặt phức tạp của Hoàng Phủ Cận, khi đi đến cửa, Bạch Huyền Li hồi lâu chưa hé răng quay đầu nhìn mẫu thân liếc mắt một cái.
“Nương, vô luận như thế nào, cây thuốc Chu Thần Tiên (tên) kia con sẽ tìm đến cho người.”
Không hề dự báo, Hoàng Phủ Cận bỗng nhiên biến mất. Tuy rằng đột nhiên không thấy hắn, Dạ Sở Tụ cũng giả bộ thành một bộ dáng không để ý.
Nhưng, khi hắn vô thanh vô tức chạy như vậy, cũng không thông tri nàng một tiếng, tâm tình tự nhiên không tốt.
Nàng nguyên bản kiên trì cùng hắn phân rõ giới hạn, nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn một mặt ẩn nhẫn, thoái nhượng, che chở, săn sóc, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng nàng dần dần triệt hạ lòng phòng vệ.
Nhưng hắn đột nhiên mấy ngày không về, đây tính cái gì?
Gần tối, Dạ Sở Tụ đang nấu thuốc, trong lúc vô ý nghe được hai nha đầu nói chuyện phiếm –
“Công tử mấy ngày chưa về, cũng không biết đi nơi nào, thật đúng là làm người ta lo lắng!”
“Có cái gì lo lắng, ngày hôm qua ta nghe Lí thị vệ nói, công tử chúng ta đi Phúc Mãn Lâu, bị vài cái cô nương cuốn lấy, nghe nói công tử có hứng thú với bộ dáng của một cô nương trong đó.”
“Ngươi là nói công tử coi trọng cô nương ở Phúc Mãn Lâu?”
“Có cái gì không thể? Công tử dù sao cũng là nam nhân, tìm hoa vấn liễu, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Cô nương ở Phúc Mãn lâu kia sao có thể so sánh với Bạch thần y, chỉ bộ dạng, cũng kém rất lớn.”
“Ngươi là đứa ngốc, Bạch thần y tuy xinh đẹp, chung quy là một miếng đậu hũ ăn không được, công tử chúng ta làm sao thanh cao, còn không phải giống người khác cần giải quyết nhu cầu cơ thể sao.”
“Nha đầu chết tiệt kia, lời này đừng để công tử nghe được, bằng không sẽ lột da của ngươi ra.”
Phúc Mãn lâu là tiệm cơm nổi danh ở Dương Châu, nhớ rõ trước đó vài ngày nàng lên núi hái thuốc, tay của Hoàng Phủ Cận đã khỏi hẳn, hắn liền cương quyết đòi đi theo.
Hai người mệt mỏi một ngày, khi trở lại trong thành, hắn liền đề nghị tìm một quán thật tốt ăn một chút.
Không ngờ Phúc Mãn lâu chẳng những trang hoàng xa hoa, đồ ăn mỹ vị ngon miệng, liền ngay cả phục vụ đều có thể nói là hạng nhất.
Nơi đó dưỡng một đám thị nữ xinh đẹp như hoa hầu hạ bên cạnh, nhìn thấy Hoàng Phủ Cận một thân quý khí, tuấn mỹ bức người, một đám chủ động tới gần hắn.
Hắn chẳng những không có chống đẩy, ngược lại còn cùng các nàng trò chuyện với nhau thật vui.
Dạ Sở Tụ thật sự nhìn không được, buông chiếc đũa, xoay người bước đi. Hoàng Phủ Cận thấy nàng bị chính mình chọc giận, vội vàng đuổi theo, hảo ngôn hảo ngữ khuyên giải, còn nói trong lòng trong mắt mình chỉ có mình nàng, làm sao có thể coi trọng dong chi tục phấn này.
Không để ý phản kháng của nàng, hắn dám đem nàng ôm vào trong ngực, thanh âm ôn nhu dỗ hảo một trận, mới thoáng vuốt xuống tức giận của nàng.
Không nghĩ tới lúc này hắn lại chơi trò mất tích, trong phủ lại truyền nhau hắn đi Phúc Mãn lâu hàng đêm mất hồn.
Nghe đến đó, Dạ Sở Tụ đã không có tâm nghe tiếp, khi nghe đến cô nương ở Phúc Mãn Lâu, đáy lòng tức giận lập tức xông lên ót.
Nói cái gì dong chi tục phấn nhập không được mắt hắn, nói cái gì trong lòng hắn chỉ có mình nàng, kết quả không phải không chịu nổi cô đơn, tìm hoa vấn liễu sao.
Ban đêm hơi có gió thổi cỏ lay, nàng liền đứng dậy dựng thẳng tai lắng nghe, vừa ngóng trông hắn hồi phủ, vừa hận chính mình đến lúc này, còn quan tâm hắn.
Cứ lặp lại mấy ngày như vậy, tính tình Dạ Sở Tụ càng phát ra không tốt, sắc mặt cũng khó nhìn vài phần.
“Nương, người gầy!”
Gần tối hôm nay, Bạch Huyền Duật đi vào trong phòng nàng, ánh mắt sắc bén đánh giá khuôn mặt hiện vẻ tái nhợt của nàng.
Dạ Sở Tụ đang lật xem sách thuốc giống như bị con nói trúng tâm sự, âm thầm cả kinh, nhưng ở mặt ngoài giả bộ làm như không có việc gì ngẩng đầu.
“Huyền Duật nói bậy bạ gì đó, nương sao lại gầy? Chẳng qua gần đây thời tiết trở lạnh, thân mình có chút không khoẻ thôi.”
Bạch Huyền Duật thông minh dữ dội, tiếp cận thân mình nàng, cầm lấy tay nàng, “Nương, có phải bởi vì vị Hoàng công tử kia đã nhiều ngày chưa về, mới khiến người tâm không yên hay không?”
Nàng thầm than dưỡng ra một đứa con thông minh thật sự không phải chuyện tốt.
Nàng giận trừng con một cái. “Ta mới không có, chẳng qua nương hiện tại là đại phu của hắn, có trách nhiệm quan tâm bệnh tình của hắn, lúc trước đâu có, mỗi ngày đúng hạn uống thuốc ta nấu, nhưng hiện tại lại …”
Nói tới đây, nàng phiền muộn lại liếc con một cái, “Con vẫn là một đứa trẻ, nói việc này, con cũng không hiểu.”
Không hề để ý tới con, nàng tiếp tục lật xem sách thuốc trên tay.
Bạch Huyền Duật một bộ hiểu rõ trong ngực đạm cười. “Con có thể sánh bằng nương, hiểu nhiều lắm.”