Đọc truyện Nghịch Thiên – Vô Thiên – Chương 44: Đại chiến chính thức bắt đầu
Sương trắng dần tán đi, những bóng người dần dần xuất hiện, cùng với đó là những cái xác nằm trong vũng máu. Có chỗ đã bắt đầu đông đặc lại và chuyển sang màu nâu, có nơi vẫn còn đỏ tươi và mùi tanh tưởi vẫn lan truyền khắp không gian.
Một cuộc chiến nhỏ, không máu chảy thành sông nhưng nó cũng mang lại đủ huyết tinh, đủ sắc màu cho một khởi đầu vũ bão thật sự dưới mê cung khổng lồ này.
Thế trận hoàn toàn nghiêng về một bên, và đó chính là bên yếu hơn, là yếu kém về thực lực chiến đấu trực diện cũng như tu vi. Tuy vậy, chính sự chủ động, trí tuệ và kế hoạch đã mang lại chiến thằng cho bốn người Xích. Đó chính là điểm đáng sợ của Tân Giới! Bọn hắn không bao giờ thiếu đi những cường giả Phá Vũ hay Chân Cường, tu vi Thượng Cường trở xuống là đếm không hết. Nhưng chỉ có một vài người tu vi chưa đến Chân Cường được chọn lựa để tổ hợp thành một đội, đó là bởi vì năng lực vượt cấp của họ. Đó không đơn giản là vượt tu vi đối địch, đó là trí tuệ, là năng lực tác chiến, là sự tổ đội kỷ luật và mỗi thành viên đều có đủ tiêu chuẩn cho nhiệm vụ của mình!
Sự đáng sợ của Tân Giới không chỉ đơn giản là ở thế lực cường giả đỉnh cao! Toàn bộ hệ thống của Tân Giới là vô cùng đồng đều, vô cùng kỷ luật! Cường đại từ tận gốc, hùng mạnh đến tận ngọn!
Cuối cùng thì cuộc đối kháng này cũng chấm dứt hoàn toàn. Hắc, Tử, Chàm quy tụ về bên cạnh Xích, tất cả lại dọn dẹp hiện trường một phen, xóa sạch dấu vết đặc biệt và bắt đầu di chuyển tiếp. Lại thêm một bước tiến trên chiến dịch lần này của Tân Giới.
– Bây giờ chúng ta phải tiếp di chuyển và dẫn dụ, đánh lạc hướng một số mê cung vệ khác nữa phải không Xích?
– Ta không chắc lắm về việc chia tách mê cung vệ lần nữa. Cạm bẫy mà chúng ta chuẩn bị đã tiêu hao, số còn lại là dùng cho những trường hợp cấp bách và là đường lui cho chúng ta. Nếu không dùng được thủ đoạn đã bố trí thì chúng ta sẽ chỉ là tôm tép, đi câu kéo mê cung vệ sẽ chỉ là chịu chết. Cho nên bây giờ chúng ta sẽ chuyển hướng! Hắc, xét thời gian và tình huống đi.
– Theo như ta tính toán, hiện tại bên nhóm Lam đã đến thời điểm quyết định rồi! Nhiệm vụ bên đó chắc hẳn sẽ hoàn thành trong một khắc kế tiếp. Còn nhóm của Hoàng và trưởng lão, có lẽ họ vẫn đang chuẩn bị cho tình huống mới. Mê cung vệ hiện tại đã chia thành nhiều nhóm di chuyển về bốn phương tám hướng của mê cung. Sự chuẩn bị của chúng ta là hoàn toàn hợp lý! Mọi thứ vẫn luôn trong tầm kiểm soát.
– Được rồi! Giờ là lúc chúng ta tụ họp đến đại vĩ môn. Nhưng chúng ta sẽ di chuyển theo lộ trình khác lúc rời đi, tăng tốc, mấu chốt của chiến dịch là ở đây!
Bốn bóng người khoác áo choàng kín màu khác nhau vút qua trong những con đường mê cung rối rắm nhỏ hẹp. Ít ai biết được, bên dưới lớp áo choàng đó là những thủ đoạn bí hiểm mà ngay cả những thành viên Sắc đội cũng bị cấm kỵ không thể dùng quá nhiều! Có lẽ, trong chiến dịch lần này, mọi thủ đoạn của Sắc đội, một góc băng trôi của Tân Giới sẽ hiển lộ ra!
Song song với những bước di chuyển của bốn người Xích, nơi đại vĩ môn cũng lắm thứ rộn ràng. Những bóng người lao vào chém giết, máu tươi, xương cốt, thịt da,… bất chấp mọi thứ, thân tàn ma dại hay tan xương nát thịt cũng không ngại ngần xông lên chém giết!
Lúc ban đầu những vệ sĩ vẫn còn giữ được tỉnh táo, trong vô hình vẫn luôn chú trọng đến việc di chuyển che chắn phương vị cho những ông trùm. Nhưng bây giờ, những cặp mắt đó đã hằn lên những tia máu, đôi mắt tinh sắc bén đã đỏ ngầu lên, thế trận bảo vệ rối loạn, những vệ sĩ cứ lấy hết sức bình sinh mà đánh chém, cố gắng giết cho bằng được sát thủ.
Nhưng đối diện với họ, bốn tên sát thủ bí ẩn kia vẫn một mực giữ vững tâm trí, tuy sức lực có chút hao mòn những vẫn chưa trúng phải đòn chí mạng nguy hiểm nào cả! Nếu không phải vệ sĩ chiếm ưu thế số đông, chính xác hơn là một đàn kiến không nhỏ chút nào, thì có lẽ đã bị toàn diệt sớm rồi.
Những ông trùm ngày càng sốt ruột, và cũng có sự đau đầu khó hiểu. Rõ ràng chỉ trong nửa khắc trước, bốn tên sát thủ đã rơi vào thế yếu, thậm chí phải lui sát đến tận đại vĩ môn, yếu đến mức chỉ chốc lát nữa thôi, cả bốn tên sẽ bị gô cổ chặt xương nếu không bỏ trốn.
Ấy vậy mà thoáng cái cục diện đã đảo ngược, cả bốn tên bỗng nhiên đứng lên, sức lực từ đâu tới mà có thể một lần nữa đối kháng trực diện với hơn ba chục vệ sĩ. Ban đầu mấy lão còn nghĩ đó chỉ là hồi quang phản chiếu, chút cố gắng trước khi chết, nhưng càng lâu thì suy nghĩ đó càng sai lầm bởi vì bốn tên sát thủ vẫn chưa có chút dấu hiệu gục ngã nào!
Đến lúc này thì ông Nam đã càm thấy vô cùng quái dị, và đối với một lão cáo thành tinh thì cảm giác đó chính là nguy hiểm ẩn dấu, là một mối nguy hiểm tính mạng vô cùng lớn.
“Chắc chắn có bí ẩn, và sẽ có nguy hiểm! Nhưng bây giờ chỉ có những tên vệ sĩ là có lực chiến đấu, khó mà đối phó với nguy hiểm tiềm ẩn… Nếu di chuyển lộn xộn thì khả năng chết càng lớn hơn, đứng yên một chỗ cũng chỉ chờ đầu rơi xuống đất… Phải làm sao?…”
Trong phút chốc, muôn vàn suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Viễn Nam, và cuối cùng, ông ta cũng tìm ra được một giải pháp tốt nhất cho tình huống này.
Trần Viễn Nam lặng lẽ nhỏ giọng nói một chút với vài người thân tín đi theo mình và Trần Ngọc Vân. Trực hệ Trần gia hiện tại chỉ có Trần Viễn Nam và hai người con gái, mà Trần Ngọc Kỳ đang bên cạnh Võ Hùng cho nên hiện tại chỉ có ông và Trần Ngọc Vân là đang ở mê cung. Bây giờ ông ta đang tính toán rút lui an toàn, né tránh nguy hiểm tiềm ẩn sắp đến.
Trần Viễn Nam lặng lẽ đưa tay vào túi áo vest, từ bên trong đó lấy ra một thanh lăng trụ dài 1 thước màu hắc kim bóng bẩy. Nhóm người Trần gia dần dần tách khỏi đám đông và lui ra một góc rộng rãi hơn, thoáng hơn, dễ dàng lao thẳng đến lỗi thoát duy nhất.
Hành động của Trần gia không thoát khỏi ánh mắt của kẻ có tâm. Dương Trọng Lương không ngừng chú ý đến lão cáo thành tinh họ Trần kia, trong suy nghĩ của lão, đột biến nguy hiểm hiện tại ắt hẳn có sự nhúng tay của một kẻ nào đó ở bên trong nội bộ của những ông trùm. Và với những điều mà lão biết về bạn già, cũng như là mối thù tuyệt tôn không đội trời chung, lão Lương vạn phần nghi ngờ Trần Viễn Nam. Ngay khi Trần Viễn Nam di chuyển, Dương Trọng Lương cũng ra hiệu với thủ hạ và bắt đầu hành động.
Nhóm sát thủ vẫn âm thầm chú ý những ông trùm, mà đặc biệt chính là mục tiêu của họ, Lương Đông Phức và Thiên Ngoại Hắc Không Thạch. Lam xuất đao cắt ngọt cổ họng của một vệ sĩ và đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn Nam. Một tay hắn đưa lên đỡ đòn và cũng liếc ngang qua đồng hồ, còn đúng một phút nữa là đến thời điểm chuyển ngày.
Thoắt một cái, bóng người của hắn xuyên qua hàng ngũ vệ sĩ, thanh đao sắc trên tay như một lưỡi hái tử thần, một đạo cắt qua là một cái đầu rơi xuống!
– Chiến dịch chính… Bắt đầu!
Lam hét to lên và dẫn đầu xông thẳng vào nhó ông trùm, bỏ mặc những vệ sĩ hốt hoảng và sững sờ không thể theo kịp tốc độ của hắn. Ba người Hôi, Bạch, Minh không chút chậm trễ mà đồng loạt xông lên. Bốn người di chuyển theo phương vị tạo thành một tiểu huyết long, long đầu Lam cắn xé tan nát kẻ thù ở phía trước, song trảo Hôi, Bạch đánh bay kẻ nào dám mom mem lại gần, long vĩ Minh đoạn hậu và quấy tan tành đội hình vệ sĩ, mà thực chất nó đã tan tành từ lâu.
Huyết long lao thẳng vào phía ông trùm, uy thế tuyệt sát đe dọa tất cả phải sởn gia ốc, kẻ có lực có tâm nhanh chóng lao lên cản đường, kẻ yếu đuối hét to vội vàng lẩn trốn,… Dẫu là là thế nào, tất cả cũng chỉ là kiến con giãy giụa trước kẹp sắt của kẻ đi săn.
Ánh mắt lão già nhìn thẳng vào Lương Đông Phức mà cười thâm độc, lão phất tay ra hiệu, từ trong bóng tối lao ra bốn bóng người tỏa định bốn phương vị và rồi chính bản thân cũng di chuyển, chân không chạm đất mà lướt nhanh vào trung tâm vòng chiến.
Lão già bao trùm dưới áo choàng đen, những vệ sĩ đang đuổi theo huyết long trận kia thì bất chợt rùng mình. Vào khoảnh khắc đó, trong mắt họ chỉ thấy được một vệt đen lướt qua, mờ mịt và âm lạnh.
Chiếc áo choàng mỏng manh phiêu phù bỗng chốc hóa thành những thanh đao sắc bén, một trận cuốn lên và những lưỡi đao cắt ngọt xương thịt của hơn chục vệ sĩ còn sót lại. Mưa máu chân chính đã sinh thành!
Từng mảnh thịt vụn rơi “chạch chạch” trên nền đất, máu tươi như mưa rào xối xuống mảnh đất đã nhuộm đỏ. Lão già dừng lại, ngước đầu và “há miệng chờ xương”, một miễng thịt đùi rơi vào miệng, lão nhẹ nhàng nhai “chóp chép” và lướt đi, thong thả mà lại ghê rợn… Ánh mắt tất cả mọi người nhìn vào như đang nhìn thứ quái vật đáng sợ nhất trong đời họ. Ngay cả những thành viên Sắc đội cũng không kiềm được run rẩy.
– Lũ các ngươi thật đáng thất vọng, biết bao nhiêu lần trải qua mà vẫn còn run rẩy? Có lẽ ta phải rèn luyện các ngươi thêm nữa. Khặc khặc khặc ~!
Đúng lúc này, từ bốn phía không gian vang tiếng nổ tung. Những mê cung vệ tưởng như đã ngủ quên một góc nào đó một lần nữa xuất hiện và bao vây tất cả.
– Thế lực ngầm hàng đầu các ngươi không ngờ lại dám bỏ qua huyết luật mà xâm phạm lãnh địa này. Lẽ nào các ngươi muốn thế giới ngầm lại một lần tắm trong tinh phong huyết hải?
Một ám vệ già nhất bước lên phía trước và cất tiếng âm trầm sặc mùi đe dọa. Khi lão ám vệ này cất tiếng, mọi thứ như đình trệ lại. Ngay cả lão già Phá Vũ cầm đầu Sắc đội cũng dừng và xoay người.
Hai ánh mắt của hai kẻ mạnh nhất chạm nhau. Từng trân sóng gợn lan tràn ra, khí thế cường giả như áp đảo tất cả chạm vào nhau. Từng trận thanh âm “ken két” chói tai! Rất rõ ràng, lão ám vệ này cũng là một cường giả Phá Vũ cảnh, ngang cơ với lão già của Tân Giới.
Trần Viễn Nam lặng nhìn xung quanh mà từng gioitj mồ hôi to như hạt đậu lăn trên mặt. Những điều vừa xảy ra trước mắt đã khiến lão chấn kinh hoàn toàn. Với kinh nghiệm và trí tuệ của một lão cáo già, làm sao mà lão không nhận ra sự nguy hiểm của hai lão già Phá Vũ kia? Làm sao mà lão không nhận ra được, những ông trùm đã bị mê cung vệ dùng làm mồi? Và bọn lão cũng chính là mục tiêu cần giết của thế lực sát thủ kia?
Một thế lực có thể gây ra từng ấy chấn động, có lá gan đụng vào mê cung và có mục đích ở những ông trùm, thế lực đó chỉ có thể một trong ba tổ chức mạnh nhất thế giới ngầm ngày nay!
Trần Viễn Nam rất mừng vì bản thân đã tính trước và di chuyển, vị trí của lão bây giờ đã cách xa những sát thủ và gần me eucng vệ hơn nhiều, bản thân lão và thân tín cũng có chút thủ đoạn để bảo mệnh trong trường hợp nguy cấp. Bây giờ là lúc tập trung mười phần để đối phó nguy hiểm và rút lui!
Khắp không gian lặng im… Và “rầm”, cơn vũ bão càn quét bắt đầu động ở dưới lòng đất Sài Gòn!
Hai lão già Phá Vũ rất hiểu ý mà di chuyển ra xa, lược trận cho hàng ngũ dưới trướng chiến đấu! Vì nếu cả hai mà ra tay, kết quả hiển nhiên sẽ hòa, nhưng những người ở đây sẽ bị tan tác dưới dư lực của hai người, đó chính là cảnh “trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết nạn”.
Và cả hai lão cũng đều có âm mưu của bản thân, cũng đều có niềm tin chắc thắng! Cuộc chiến chân chính đã bắt đầu, trên cả mặt trận thực lực và âm mưu!
Và một kẻ đã âm mưu suốt từ đầu đền giờ vẫn chưa xuất hiện..