Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 201: Dung Uyên Ra Tay


Bạn đang đọc Nghịch Thiên Thần Y Phi – Chương 201: Dung Uyên Ra Tay


“Cút ra!” Nhị Lượng chắn trước mặt Sở Cửu Ca, linh lực bạo phát ra, đối đầu với những trưởng lão đó của Thái Vân Tông.
“Uỳnh!” Thực lực của Nhị Lượng khiến cho những trưởng lão đó rất kinh ngạc, tiểu tử này lại mạnh như vậy.
Vân đại sư lạnh giọng nói: “Một đám hỗn trướng, lại ở đây ức hiếp hậu bối.”
Vân đại sư đặc biệt thích Sở Cửu Ca, sao lại có thể để cho những tên phản đồ này của Thái Vân Tông thương đến cô, ông ra tay bảo vệ Sở Cửu Ca.
Vân tông chủ cũng hạ lệnh: “Động thủ, đem những tên phản đồ này bắt lại.”
Cho dù có không ít người bị thái thượng trưởng lão mua chuộc, nhưng mà sức hiệu lệnh của Vân tông chủ vẫn còn, ông lệnh xuống một tiếng, những trưởng lão khác và chúng đệ tử cũng động thủ rồi.
Không chỉ như thế, còn xuất hiện một nhóm cao thủ luyện linh cảnh.
Mặt mũi của những người này đều rất xa lạ, nhưng thực lực tuyệt đối không yếu.
Thái thượng trưởng lão nói: “Vân tông chủ ta đã xem thường ngươi rồi, thì ra từ sớm ngươi đã đề phòng ta rồi.

Nhưng mà ngươi nghĩ những người này của ngươi có tác dụng gì sao?”
“Ra đây!”
Lời của thái thượng trưởng lão vừa nói xong, một đám người xông ra, mỗi một người đều mang đầy sát khí, những người này đều là những tên sát thủ từng gϊếŧ người vô số.
Hơi thở của những người này cùng với nhóm người lần trước cô giao thủ giống hệt nhau, là người thái thượng trưởng lão bồi dưỡng ở bên ngoài.

“Uỳnh!”
Thưc lực của chúng rất mạnh, những người của Vân tông chủ căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Trong Thái Vân Tông, hoàn toàn loạn thành một đống.
Những đệ tử đó vốn dĩ muốn bắt Sở Cửu Ca để lấy điều tốt, thế nhưng bọn chúng căn bản không cách nào đến gần Sở Cửu Ca, thân pháp của Sở Cửu Ca quá thấn bí khó dò rồi.
Trong lúc hỗn chiến, Sở Cửu Ca chiếm rất nhiều lợi thế, độc châm xuyên qua lại trong đám đông, nắm bắt từng nơi mỏng manh nhất trong phòng thủ mà công kích.
“Phụt phụt phụt!”
Người thất bại càng lúc càng nhiều, sau khi họ biết rõ căn bản không cách nào thu thập vị nội môn tiểu sư muội này liền chuyển sang công kích Tử Tinh Châu.
“Nghĩ rằng ta sẽ dễ đối phó sao?” Trong mắt Tử Tinh Châu mang đầy hàn ý băng lạnh.
Đối diện với chúng trưởng lão của Thái Vân Tông vây công, Sở Cửu Ca không có dễ đắc thủ, tuy nhiên cô vẫn còn một con bài tẩy đó chính là đồng thuật.
Trong lúc Sở Cửu Ca thi triển đồng thuật, cao thủ luyện linh cảnh bình thường cũng khó mà phòng vệ, “Binh binh binh!”
Lúc này ở trên một đỉnh núi, Mặc Nhất hỏi: “Chủ tử, bây giờ chúng ta vẫn là không ra tay sao?”
Ánh mắt Dung Uyên rơi vào trên thân hình màu lửa đỏ đó, hắn nói: “Đợi thêm chút nữa! Để cho Cửu nhi chơi đùa thêm một chút, cho hai tên tiểu tử đó chịu thêm chút khổ sở.”
Nhị Lượng và Tử Tinh Châu lúc này đang trong tình trạng băng hỏa lưỡng trọng thiên, số lượng kẻ địch quá nhiều khó tránh khỏi việc bị thương.
Sở Cửu Ca bị một đám người từng lớp công kích, trưởng lão Thái Vân Tông càng ngày càng không ngăn nổi chúng rồi.
Thái thượng trưởng lão nói: “Người của ngươi, không đáng một kích! Sự phản kháng của ngươi, cũng thật nực cười, cút ra cho ta!”

“Phụt!” Thực lực Vân Tông chủ so với thái thượng trưởng lão kém rất nhiều, vô luận là cấp bậc hay là linh kỹ tu luyện cũng kém rất xa, lúc này đã bị thái thượng trưởng lão đả thương rồi.
Sắc mặt Vân Tông chủ trắng như giấy, Thái Vân Tông chẳng lẽ bị hủy trong tay ông như vậy sao.
Thực lực của thái thượng trưởng lão quá mạnh, ông bây giờ chỉ hy vọng Dung công tử có thể ra tay tương trợ, không để cho Thái Vân Tông hoàn toàn bị hủy trong tay thái thượng trưởng lão.
Sở Cửu Ca đem Đế Ma Cung lấy ra, tình huống bây giờ nếu có thể nhanh giải quyết thái thượng trưởng lão, có thể giải quyết cục diện hiện tại.
“Nhị Lượng, Tinh Châu, Vân Hồng sư huynh, ta cần các ngươi giúp đỡ!” Sở Cửu Ca nói.
“Được!”
Có ba người bọn họ bảo hộ, Sở Cửu Ca tìm thấy cơ hội ẩn nấp thân hình, để được như vậy tụi Nhị Lượng cũng phải trả một cái giá rất đắt.
“Tiểu tử, xem các ngươi còn ngang ngược đến lúc nào!” Những người đó âm trầm nói.
“Vân tông chủ, ngươi có thể đi chết rồi! Yên tâm, rất nhanh Thái Vân Tông sẽ bồi táng cùng ngươi.” Thái thượng trưởng lão vung tay, một chưởng đánh về phía Vân tông chủ.
Vào ngay lúc đó, một tiếng phá không truyền đến, một cây tên phá vỡ hư không, tập kích về phía thái thượng trưởng lão.
Thái thượng trưởng lão khẽ ngẩn ra, cái gì?
Thực lực của ông mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ địch Sở Cửu Ca từng gặp phải, một tên này bị ông tránh khỏi, “Phụt!” Bắp tay bị rạch nát một đường.
Thái thượng trưởng lão âm hiểm nhìn về nơi cây tên bắn ra, liền nhìn thấy Sở Cửu Ca, và cả cây cung trong tay Sở Cửu Ca.
“Rất tốt! Vậy mà dám thương ta.


Bào bối trong tay tiểu nha đầu ngươi quả thật không ít,” Hắn chỉ bằng một ánh mắt liền biết cây cung đó phi phàm, nếu không tiểu nha đầu này chỉ có ngưng hồn cảnh tam trọng, sao lại có thể thương đến ông.
“Rầm!” Ông vung tay đem Vân tông chủ hất ra, nhảy về phía Sở Cửu Ca.
Bởi vì một tên này hứng thú của ông đối với Sở Cửu Ca càng lớn, chuẩn bị đích thân đem người bắt lại.
Ngay khi ông ta muốn bắt được Sở Cửu Ca, một đạo hơi thở cuốn đến, hàn ý lạnh thấu xương khiến cho ông ta sắc mặt đại biến, ông vội vàng lùi lại.
Một thân hình trắng ngà xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca, tùy theo sự xuất hiện của Dung Uyên, Mặc Nhất bọn họ cũng ra tay rồi, nhảy về phía đám tay sai của thái thượng trưởng lão.
Sự xuất hiện của bọn họ, hoàn toàn là nghiền nát thuộc hạ của thái thượng trưởng lão một cách áp đảo.
Dung Uyên nói: “Cửu nhi, tiếp theo cứ giao cho ta, nàng nghỉ ngơi trước!”
“Được!”
“Ngươi là ai?” Thái thượng trưởng lão kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt, dung mạo của hắn hoàn mỹ như chúng thần, thực lực mạnh đến kinh người.
“Ngươi..

ngươi rốt cuộc là người gì?” Thái thượng trưởng lão chấn kinh nói.
“Ta là người gì, ngươi không có tư cách để biết.” Dung Uyên chỉ là đến gần ông ta một bước, ông ta liền cảm giác như muốn nghẹt thở.
Chạy! Nhất định phải chạy!
Ông hiểu rất rõ ông ta không phải là đối thủ của người trước mắt, còn không chạy thì chỉ có một con đường chết, hộp bất tử sau này có cơ hội mới trở lại lấy vậy.
Thái thượng trưởng lão vận chuyển toàn bộ linh lực, muốn với tốc độ nhanh nhất chạy trốn khỏi đó, thế nhưng vừa chạy một bước, một cỗ lực lượng khủng bố đem toàn thân ông ta nghiền nát.

“Phụt!” Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, rơi từ trong không trung xuống, không thể bò dậy dược nữa.
“Ngươi..” Tròng mắt ông đột nhiên co rút lại, người này còn mạnh hơn ông tưởng, sắc mặt ông trở nên trắng bệch như giấy.
“Chủ tử!” Những người kia sắc mặt cũng đại biến, chủ tử cũng chiến bại rồi, vậy thì bọn chúng nhất định cũng không phải là đối thủ của những người này.
Bọn chúng vội vàng chạy trốn, kết quả bị Mặc vệ toàn bộ chặn lại hết.
“Chủ tử có lệnh, một người cũng không được bỏ qua.”
“Phụt phụt phụt!” Vô luận là tay sai của thái thượng trưởng lão hay là phản đồ của Thái Vân Tông, toàn bộ đều được giải quyết sạch sẽ.
Bọn chúng thua hoàn toàn rồi, thái thượng trưởng lão không cam tâm nói: “Ngươi..

ngươi rốt cuộc là người của tộc nào?”
“Hắn là người của tộc nào ta không biết, ngươi là người tộc nào trong Bát đại thánh tộc?” Lúc này, Nhị Lượng đang bị thương đi ra.
Đáy mắt thiếu niên mang đầy sát ý băng lạnh nói: “Nhưng mà không sao, dù cho ngươi là người của tộc nào trong Bát đại thánh tộc, Bát đại thánh tộc bất kì một tộc cũng không thể giữ lại.”
“Ngươi là..

ngươi là..

Bất tử..” Thái thường trưởng lão ngẩn ra, hận ý như vậy, tàn nhẫn như vậy, e là chỉ có Bất tử cửu tộc bị bọn họ chọc đến cùng mới như vậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.