Đọc truyện Nghịch Ngợm Cổ Phi – Chương 687: Khách hàng là Thượng Đế
Bà ta không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra đã làm cho Long Phù Nguyệt hoảng sợ.
Thì ra người này là một nữ nhân!
Nàng còn tưởng rằng là điếm lão bản, thì ra là lão bản nương.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Long Phù Nguyệt sờ sờ bụng đang réo vang vì đói, không thể không nở nụ cười lấy lòng: “Lão bản nương, à, ừm —— Ta đói bụng, có canh nóng cho ta húp không?”
Khuôn mặt Lão bản nương không kiên nhẫn: “Thật đúng là tiểu nhân nhiều tác quái! Trễ như vậy, lão nương tìm đâu ra canh nóng cho ngươi chứ?! Đi, đi, muốn ăn cơm ngày mai đến sớm, mau cút, lão nương còn muốn ngủ!”
Cũng không đợi Long Phù Nguyệt lên tiếng, “Phanh” một tiếng liền khép cửa phòng lại, ván cửa suýt nữa đập thẳng vào mũi Long Phù Nguyệt!
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, này bản nương lão chẳng lẽ là Kim Hương Ngọc Long Môn khách sạn đầu thai sao?
Tại sao lại hung dữ như vậy!
Nha, ngay cả lão bản nương của quá trọ rách nát này cũng dám khi dễ nàng, nghĩ nàng là quả hồng mềm sao?!
Long Phù Nguyệt hừ mũi một tiếng, ‘ba ba ba’ tiếp tục gõ cửa.
Hừ, nàng cũng muốn đấu với nữ nhân này thử xem.
Không mở cửa nấu cơm cho nàng ăn, nàng liền gõ chết bà ta nha!
Thẳng tắp gõ có bốn mươi năm mươi, cửa phòng rốt cục lại ‘ vù ’ một tiếng bị mở ra, lộ ra gương mặt của lão bản nương gần như muốn phóng hỏa: “Gõ! Gõ! Gõ! Ngươi vội vã báo tang sao!”
Lão bản nương gần như muốn phát cuồng.
Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta: “Ta là khách trong tiệm ngươi, khách hàng là Thượng Đế ngươi có biết không?! Nếu ngươi không cho ta cơm ăn, ta sẽ tháo bảng hiệu của ngươi xuống!”
“Ngươi!” Nếp nhăn trong mắt lão bản nương càng dày đặt, giơ tay lên định in năm ngón tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt!
Long Phù Nguyệt cũng đã luyện qua công phu, lúc này tuy rằng đang đói đến mức phía sau gần như dán vào phía trước, không có khí lực, nhưng bắt lấy bàn tay thô bỉ của nông phụ này vẫn dư sức.
Nàng một tay giữ ở mạch môn của lão bản nương: “Như thế nào? Ngươi còn muốn đánh ta không?! Hừ, ngươi đừng quên, ta là một sản phụ, ngươi dám bỏ đói ta như thế, chẳng may nế ta đói chết ở cửa điếm của ngươi, chỉ sợ ngươi chịu không nổi thôi!”
Lão bản nương thật sự không nghĩ tới này nữ nhân có thân hình mảnh mai yếu đuối này lại cường ngạnh như thế.
…………