Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Chương Q.2 – Chương 67
Chăm chị được hai ngày thì chị khỏe hoàn toàn, lại cười đùa nghịch như trẻ con, nhìn chị khỏe mà bao nhiêu mệt mõi chạy đi đâu mất sạch mặc dù suốt thời gian chị bệnh nó chẳng ngủ được bao nhiêu. Mấy lúc chị thức thì nó thức, chị ngủ nó cũng thức, lần nào chị dậy nó cũng giả bộ nhắm mắt ngủ. Chị khỏe rồi nên nó an tâm trở lại nhịp sống bình thường, lại bận rộn với công việc làm thêm, bài vở thuyết trình trên lớp.
Hôm nay là ngày nó được lãnh tiền lương làm ở công ty, chạy qua quán xin ông Kha cho ứng luôn tiền lương làm ở quán rồi vui vẻ chạy lên cửa hàng thời trang hôm trước chị với nó ngồi sửa xe. Suốt nửa tháng nay cứ hai ba ngày nó lại tìm cớ đi ngang cửa hàng để xem chừng vì sợ có người mua dây chuyền đó mất, thực ra nó cũng hơi ngại đi vào hỏi giá vì chưa lãnh lương, lại đoán rằng dây chuyền chắc giá cao lắm nên đến giờ mới dám đi hỏi. Bước vào cửa hàng, nó được đón tiếp một cách vui vẻ bởi chị nhân viên mặc dù nó chỉ mặc quần jean áo sơ-mi đi làm bình thường thôi. Vừa nhìn thấy chiếc dây chuyền lấp lánh nằm trong khung kính, nó nhanh chóng đi đến gần nhìn nhìn mĩm cười.
– Sợi dây này bao nhiêu tiền vậy chị?
– Mười lăm triệu chín trăm em nhé. Nếu có thẻ vip mình sẽ được giảm 10%.
Mặt mũi nó tối sầm lại, phải hỏi giá lại đến hai lần nó mới tin vào tai mình đang nghe, nó đoán giá sẽ mắc nhưng không thể ngờ được cao hơn nhiều so với dự tính của nó. Tiền lương gom lại cộng với tiền trong ATM của nó thì chỉ có hơn 6 triệu. Chị nhân viên tiếp tục cung cấp thêm thông tin vể dây chuyền nhưng đầu óc đâu mà nghe nửa. Nó đành thở phì một cái nhìn chị nhân viên cười cười.
– Dạ thôi cảm ơn chị. Em chưa mua liền được giờ đâu.
– Sao vậy thưa anh.
– Hiện tại em chưa đủ tiền. Cảm ơn chị nhé, khi khác em sẽ quay lại.
Nó lặng lẽ bước ra khỏi cửa hàng bỏ lại sau lưng ánh nhìn ái ngại của chị nhân viên. Dẫn xe xuống vỉa hè nó gật đầu chào anh bảo vệ rồi cho xe hòa vào dòng người, lòng thấy khá thất vọng vì sợi dây chuyền chị thích lại nằm xa tầm tay của nó. Trong đầu nó nghĩ về gương mặt chị lúc ngồi sửa xe, nhìn xuống chân, đôi giày trắng của chị nó vẫn mang hằng ngày…đột nhiên nó ngừng xe lại đập mạnh xuống đầu xe thở phì một cái. “Lỡ rồi, đã chơi thì chơi tới bến, quất luôn”. Ngay lập tức nó quay xe chạy ngược trở lại cửa hàng, tuy có quyết tâm nhưng cũng khá rụt rè, mất khá lâu nó mới bước chân được đến phìa trong cửa hàng. Chị nhân viên đồng phục đen xinh đẹp lại nhẹ nhàng đến chào hỏi nó. Không cần chờ chị nhân viên hỏi, nó lên tiếng luôn.
– Chị ơi! Thiệt tình em rất muốn mua cọng dây chuyền này.
– Dạ!
– Nhưng hiện tại em chưa thể mua liền được.
– Dạ!
– Tháng sau, nhất định tháng sau em sẽ đủ tiền mua…cho nên…
– Dạ…!
Nó ngập ngừng, tin đập mạnh…hình như chị nhân viên cũng hồi hộp không kém trước vẻ mặt nghiêm trọng của nó cho nên chỉ biết dạ dạ chứ không hề nói được gì.
– Cho nên em mong cửa hàng có thể giúp em giữ sợi dây này lại đừng bán cho ai, tháng sau em nhất định sẽ quay lại mua. Chị có thể giúp em giữ nó không chị?
– Dạ…cái này, trước giờ cửa hàng tụi em cũng chưa từng gặp trường hợp này. Nhưng mà…thôi anh chờ em một chút em gọi quản lý ra coi sao chứ em cũng hổng quyết định chuyện này được.
– Dạ vậy chị chuyện với quản ý giúp em nha.
– Anh ngồi chờ một chút nhé.
– Dạ.
Chị nhân viên đi sâu vào trong cửa hàng, còn lại nó đứng giữa một không gian đầy ánh đèn, xung quanh là những món trang sức, giày dép, áo váy sang trọng nằm bên trong kính trưng bày. Nó cũng không thể tin được mình lại có môt suy nghĩ khá hài hước, vô duyên đến ngốc nghếch như vậy, có lẽ những chị nhân viên và quản lý chắc sẽ cười nó ghê lắm. Hai tay nó run run giấu vào trong túi quần, những ngón tay phải xoa xoa lấy những tờ tiền như một cách cố lấy lại bình tĩnh. Khoảng 5 phút đồng hồ dài như cả thế kỷ trôi qua trong im lặng, chị nhân viên cũng quay trở lại cùng với một chị nửa cũng mặc váy đen áo đen nhưng trông đứng tuổi hơn.
– Dạ là anh này nè chị Hương.
Chị nhân viên đưa tay hướng về phía nó vừa nói với chị quản lý. Đưa ánh mắt nhẹ nhàng nhìn nó, chị Hương mĩm cười đưa tay chỉ xuống ghế.
– Em ngồi đi.
– Dạ.
Nó ngập ngừng ngồi xuống ghế, chị Hương nhìn nó mĩm cười.
– Bé Ly nói em muốn mua sợi dây chuyền đó nhưng hiện tại chưa đủ tiền đúng hôn?
– Dạ. Giờ em chưa đủ tiền nhưng chắc chắn tháng sau lãnh lương em sẽ mua được. Tại em sợ từ đây tới đó người khác sẽ mua mất.
– Em có thể cho chị hỏi một câu riêng tư một chút được hôn?
– Dạ.
– Em mua quà cho bạn gái phải hôn?
– Dạ không…em mua quà cho chị của em.
– Sao em muốn mua sợi dây này vậy, cửa hàng còn nhiều món khác chắc sẽ vừa túi tiền của em mà? Có phải sắp tới sinh nhật chị em rồi đúng hôn?
Nó cười xoa xoa hai bàn tay lại với nhau.
– Dạ không phải…tại chị em thích nó thành ra em muốn mua cho chị thôi.
– Chị em nói thích sợi dây chuyền đó hả?
– Dạ không có nói, nhưng em biết chị em thích, nên em muốn mua.
– Tính tạo sự bất ngờ cho chị gái hả em, thời buổi này kiếm được đứa em ruột thương chị như vầy hổng phải dễ đâu nha. Mà em mua đồ mắc tiền vậy hổng sợ gia đình sẽ la sao?
– Dạ không, thực ra không phải chị ruột, em là sinh viên đi học trên này nên gia đình em không biết gì đâu, không sao.
– Nè khai thiệt đi cậu trai, bạn gái phải hôn.
– Dạ không phải, chỉ là chị thôi, em coi như chị ruột, tại đó giờ chị đối xử tốt với em lắm nên giờ em muốn làm chút gì đó cho chị ấy vui.
Chị quản lý không nói gì chỉ nhìn nó bằng ánh mắt khá lạ, cả cô nhân viên tên Ly cũng nhìn nó như vậy làm nó cũng chẳng biết nói gì thêm, mặt mũi nó nóng bừng bừng vì lúng túng. Chợt người tên Ly quay qua lắc lắc vai của chị quản lý mím môi một cái.
– Chị Hương!
– Rồi biết rồi!
Chị Hương mĩm cười quay qua nhìn thẳng vào nó nhẹ giọng.
– Trước giờ chị cũng chưa từng gặp người khách nào như em. Nhưng thôi được, chị sẽ giúp em giữ sợi dây chuyền này lại và em sẽ gửi trước cho chị một số tiền coi như đặt cọc nhé. Đồng ý hôn?
Vừa nghe xong nó vội bật dậy móc tiền ra như đứa trẻ bắt được kẹo.
– Dạ dạ em đồng ý. Cảm ơn chị.
– Gì vậy em trai, có gì cũng từ từ, chưa gì móc tiền ra hết vậy.Haha. Giờ em cho chị tên tuổi, số điện thoại, chị sẽ làm một giấy viết tay nhận cọc tiền của em mua sợi dây chuyền. Em hiểu hôn?
– Dạ em hiểu. Em cảm ơn chị.
– Rồi giờ mình làm nhé, em chờ chị một chút. À em sẽ đưa trước cho chị…
– Dạ sáu triệu, em có sáu triệu.
– Ok em.
Chị Hương đi vào trong bàn làm giấy, nó thở phì một cái nhẹ nhõm ngồi xuống ghế. Chị nhân viên tên Ly rót một ly nước lọc đưa nó cười cười.
– Anh uống nước đi, chúc mừng anh nhé, đó giờ cửa hàng em chưa bao giờ làm vậy với khách đâu đó.
– Uhm. Cảm ơn chị nhé.
– Em có làm gì đâu cảm ơn em. Mà anh nè?
– Sao sao?
– Tháng sau liệu đủ tiền mua hôn đó, tại em thấy anh cũng sinh viên nên lo lo thôi hổng có ý cười anh đâu.
– Ừ không sao đâu, nhất định sẽ đủ mà hehe.
– Chúc mừng anh nha.
– Cảm ơn chị.
Nó mĩm cười quay mặt nhìn vào sợi dây chuyền lấp lánh phía bên trong khung cửa kính. Tuy có hơi vô duyên nhưng may mắn sắp mua được món quà bất ngờ dành cho chị, coi như không uống công mặt dày đưa ra một đề nghị hơi khùng một chút. Sau khi đưa giấy đặt cọc có cả chữ ký và con dấu của cửa hàng, chị Hương nhẹ nhàng mở khóa đem sợi dây chuyền bỏ vào hộp đem cất vào trong tủ ngay trước mặt nó. Cảm ơn xong nó vui vẻ đi ra lấy xe chạy về quán, vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ. Có thể người khác nhìn vào sẽ cười nó là dại gái, thích thể hiện, khùng điên hay tài lanh làm chuyện dở hơi…nhưng lúc đó nó cũng không nghĩ nhiều đến vậy, đơn giản nó muốn làm chị vui không hơn không kém. Đầu nó chỉ có suy nghĩ làm cách nào để tháng sau gom đủ tiền mua sợi dây về tặng chị. Suy đi tính lại thì tháng sau tiền lương hai chỗ làm cộng với tiền nó được nhà trợ cấp đi học thì vẫn chưa đủ, lại không có thói quen mượn tiền ai trên này, khá căng. Nhưng rốt cuộc nó cũng nghĩ ra cách, chắc sẽ đủ thôi, cùng lắm hỏi mấy thằng chí cốt dưới quê coi trấn lột tụi nó phần tiền còn thiếu. Về tới quán nó lôi ông Kha qua ra một góc.
– Anh ra em hỏi cái này.
– Muốn gì nói đi, đang ăn cơm lôi lôi kéo kéo cái gì. Trời đánh tránh bửa ăn nha mậy.
– Bửa nghe nói bên quán nhậu nhà anh thiếu nhân viên hả?
– Ờ thì thiếu, bửa giờ thằng em tau nó vể quê lo con bệnh thành ra đéo ai phụ quán làm tau thức chết cha đây. Hỏi chi mậy?
– Vậy em làm cho được không?
– Cái gì? Biết làm tới mấy giờ hông ông thần?
– Biết, tới 3-4h khuya chứ gì.
– Bộ mày tính nghỉ làm quán này hả?
– Không, vẫn làm.
– Sao làm quán nhậu được mậy?
– Thì bên này tan ca 10h30, xong em chạy qua quán nhậu làm luôn.
– Bộ mày bị cái công ty gì gì đuổi rồi hả?
– Bậy cha, còn làm bình thường.
– Hay nghỉ học rồi ?
– Vẫn học.
– Cái Đ.M mày muốn chết hả thằng điên, sức đâu mà mày làm.
– Được hết, làm đỡ một tháng thôi chừng nào em anh lên thì em nghỉ. Đi cho em làm đi.
– Đ.M nói khai thiệt đi, thiếu nợ hay cần tiền làm gì đòi làm dữ vậy, hồi sáng còn đòi lãnh lương sớm nửa.
– Không có thiếu nợ, mà tháng sau đang cần tiền thiệt.
– Làm gì.
– Thôi có gì từ từ xong em nói cho nghe, giờ bí mật.
– Bí mật con khỉ. Giờ cần nhiêu tau ượn, mày tính làm cho chết hả?
– Thôi không mượn, để em làm kiếm tiền có nghĩa hơn, muốn giúp thì trả lương em cao cao chút được rồi hehe.
– Đ.M cứng đầu hả, rồi tau ày làm, để coi mày làm nổi mấy bửa.
– Đại ca yên chí, sức em trai tráng ngủ ít một chút nhằm nhò gì.
– Ờ mày ngon, để coi, tau nói cỡ mày làm được cỡ ba bửa là chạy cong đuôi.
– Yên chí yên chí hehe! Quyết định vậy đi, chút tan ca em qua quán anh làm luôn nha.
– Biến!
Nó vui vẻ chạy vào trong thay đồ ra làm công việc phục vụ như thường lệ. Tan ca, nó chạy tuốt qua quán nhậu nhà ông Kha để nhận việc luôn. Công việc của ổng giao nó làm cơ bản cũng không khác mấy bên caffe, đơn giản là trông coi nhân viên khác làm việc, để ý bưng bê giúp nếu tiện tay, sắp xếp bàn ghế mời khách vào sẵn ngó ngó thu ngân nó tính tiền vì dù sao nó cũng là người ổng tin tưởng. Ngày đầu tiên làm việc ở quán nhậu, mọi thứ xô bồ và bận rộn hơn so với caffe, hơi khó chịu vì không quen với cái không khí ăn nhậu, bia rượu, thuốc lá, mùi khói, mùi đồ ăn…nhưng làm việc thì phải chịu, chắc vài ngày sẽ quen thôi. Quán đông khách chè chén ăn uống kéo dài đến tận gần bốn giờ sáng mới kết thúc, nó lục đục dắt xe về thì ông Kha đi lại vỗ vai nó.
– Sao mậy làm nổi không?
– Nổi mà.
– Đừng có nói cứng, mai mốt là mệt liền, tau còn mệt nói chi mày.
– Anh làm được em làm được yên tâm.
– Nhưng mà tau đéo có đi học, bên caffe tau quản lý, muốn ngủ nghỉ chừng nào cũng được, còn mày khác.
– Biết rồi, em làm đỡ một hai tháng thôi không sao đâu. À mà nè đừng có cho chị Phương biết nha mất công làm ầm lên là chết.
– Liên quan gì tới nó nửa?
– Liên quan sao không, nói chung anh đừng cho chị biết là được rồi. Làm đỡ một tháng thôi, anh lộ ra chỉ la em chết.
– Rồi rồi nói ra làm chó. Mày liệu coi được không được thì thôi có gì tau ượn tiền.
– Được mà, có gì làm hết nổi em mượn.
– Ờ thôi về ngủ đi mày. Hai chị em mày riết cứng đầu y chan nhau.
– Ok bye đại ca. Nhớ đừng cho chị Phương biết nha ông.
– Biến mày!
Nó nhe răng cười đề máy con dream chiến của mình chạy ra khỏi quán, sẵn tiện ghé quầy bánh bao khuya mua một cái rồi mới về nhà. Ngày đầu tiên làm khuya, chưa thấm mệt, lại nôn nao suy nghĩ nên nó cũng chưa muốn ngủ ngay mà cầm bánh đi ra ban-công nhà ngồi chơi. Vừa ăn vừa tính đi tính lại tiền lương sẽ được nhận tháng sau, gom lại thì có lẽ đủ, nhưng vì đang ăn bánh bao nên chợt nhớ ra một việc chưa tính đó là tiền ăn uống sinh hoạt. Giờ trong túi còn vài trăm, tính ra là không đủ chi tiêu trong một tháng. Có một chút lo lắng khi chắc chắn tháng tới nó sẽ phải ăn uống tiết kiệm, mì gói dài hạn, có khi phải uống caffe ít lại. Tuy nhiên chút lo lắng đó không làm nó bớt vui, càng không làm nó có một chút nào đó hối hận vì đã quyết mua cho được sợi dây chuyền cho chị. Suốt cả tháng đi làm mệt nhọc, nhịn ăn nhịn uống đó và mãi cho đến bây giờ, khi nghĩ lại việc làm này, nó ý thức được quyết định của mình là bốc đồng, trẻ con, thậm chí là hơi điên…nhưng dù có đánh đổi nhiều hơn để mua sợi dây chuyền đó, mọi chuyện chỉ đơn giản giống như khi còn nhỏ chỉ vì muốn mua một chiếc đồng hồ hay xe đạp leo núi nó cũng rất vô tư làm tất cả để đạt mục tiêu, hơn nửa đây là vì chị cho nên dù hoàn cảnh nào cũng luôn cảm thấy “đáng”. Và thực sự nó cảm thấy vui vì điều này, đôi khi ta nhìn nhận một sự việc từ cách nhìn của người khác, có thể nó điên, có thể nó dại gái hay đại loại là vậy nhưng khi là người trong cuộc, tự nhiên cách nhìn sẽ khác đi rất nhiều, mà có khi làm những việc như vậy mới đúng là con người nó, thích thì làm, miễn bản thân cảm thấy thoải mái là được.
Nó mĩm cười khi nghĩ đến việc cái bánh bao này tính ra cũng là một món ăn xa xỉ trong một tháng tới đối với nó đây, bánh cũng đã ăn hết, nó đành quăng miếng giấy lót bánh bao vào thùng rác rồi đi ngủ, một giấc ngủ ít ỏi mở đầu ột tháng khá mệt sẽ đến. Chưa biết nó có chịu nổi lịch làm việc, sinh hoạt bận rộn như vậy không nhưng trước mắt là thấy Sài Gòn…hơi điên rồi đó.