Đọc truyện Nga Mi Kiếm Khách – Chương 1: Tuyết hạ truy cường đạo – Sơn thượng kết chi lan
Trời cuối tháng năm lạnh như cắt, tuyết rơi mù mịt. Cảnh vật thê lương, ảm đạm vì lớp áo tang trắng xóa, với thời tiết này, chẳng ai muốn ra đường cả, thế mà lại có một bóng người lầm lũi tiến về ngọn Quế Sơn, cách thành Hàm Đan mười dặm. Người này mặc áo lông cừu đen, đầu đội nón che rộng vành, vai khoác bọc hành lý. Chân gã lướt nhanh mà chỉ để lại những dấu mờ mờ trên mặt tuyết, chứng tỏ một bản lĩnh khinh công xuất chúng.
Hán tử áo cừu đen lên đến lưng chừng núi, đi vòng ra hướng Đông, dừng chân bên mép núi dựng đứng. Ở phía này, ngọn Quế Sơn dường như bị một nhát đao phạt thẳng xuống, tạo thành địa thế cực kỳ hiểm thấu.
Có lẽ vào những mùa khác, từ vị trí này mà nhìn ngắm phong cảnh bên dưới chắc cũng là một điều kỳ thú. Nếu không gần đấy đã chẳng có dấu tích của một nền nhà. Nhưng giờ mưa tuyết đã che mờ tất cả chỉ còn lại cảm giác về một khoảng âm u lạnh lẽo, sâu thẳm và ghê rợn.
Hán tử áo cừu đen lột nón rộng vành, để lộ dung mạo một chàng trai tuổi ba mươi, nửa dưới gương mặt rắn rỏi kia phủ kín bởi một bộ râu quai nón xanh rì, đôi môi mỏng và sống mũi cao, thẳng khiến gã cũng dễ coi. Nhưng cặp mắt lấp loáng hàn quang và thù hận kia chẳng thân thiện chút nào cả!
Mười năm nay thủ cấp của gã hán tử này dần dần được triều đình nâng giá từ một trăm lượng lên đến ba ngàn lượng bạc. Dạ Tri Thù Sách Siêu là tên đạo tặc lợi hại nhất võ lâm đương thời. Gã đã đánh cắp gần trăm vụ, giết sáu chục người, lấy đi hàng chục vạn lượng vàng.
Nhưng Sách Siêu lại được các hảo hán giang hồ kính trọng và thán phục, xem gã như hiệp khách chứ chẳng phải cường đạo! Đó là vì nạn nhân của họ Sách chỉ toàn là bọn tham quan ô lại, cường hào ác bá. Và cứ sau mỗi vụ án, dân nghèo ở vùng ấy lại phát hiện vàng bạc rơi trong nhà mình!
Còn bản thân Dạ Tri Thù thì lại như rồng thiêng ẩn trong mây, chẳng hề để lộ một dấu vết nào. Sai nha, bộ đầu các tỉnh Trung Nguyên truy tầm Sách Siêu nhiều năm mà chỉ hoài công! Vì gã không hề hành động như những tên cường đạo khác.
Sách Siêu không vào đại tửu lâu, kỹ viện, đổ trường để tiêu xài, hưởng lạc, lại giỏi nghề hóa trang, hòa lẫn bách tính mà tồn tại! Danh hiệu Dạ Tri Thù vẫn vang lừng, nhưng ít ai biết được chân diện của con nhện đêm này.
Hôm nay, họ Sách đến Quế Sơn để tế lễ ai đó. Gã mở bọc hành lý, lấy ra con gà luộc và bó nhang bày trên tảng đá cạnh bờ vực. Gã đốt nhang, khấn vái rồi bật khóc :
– Phụ thân! Hài nhi khổ công tìm kiếm đã mười năm mà vẫn chưa tìm được ra kẻ thù, thật là hổ thẹn với vong linh của tiên phụ và ba mươi đệ tử Tri Thù môn.
Tiếng khấn vái nhỏ dần, Sách Siêu đứng lên, rú vang như để trút hận vào trời cao.
Họ Sách khoác tay nải lên vai, định trở xuống núi thì phát hiện có người ngồi lù lù trên tảng đá, cách đấy bốn trượng, chặn mất lối đào vong!
Sách Siêu biến sắc, không ngờ trên đời có người đủ bản lĩnh để bám theo mình đến tận chốn này. Gã lạnh lùng nói :
– Các hạ là cao nhân phương nào mà lại dám chặn đường Sách mỗ?
Gã biết đối phương đã phát hiện lai lịch của mình nên không giấu diếm nữa!
Người kia đứng lên, phủi lớp tuyết trên vai, dỡ nón để lộ gương mặt anh tuấn và oai vệ, dù tuổi đã trạc năm mươi. Lão điềm đạm đáp :
– Lão phu là Kim Nhãn Điêu Sở Quyền, Tổng bộ đầu phủ Quảng Đông, chắc các hạ đã từng nghe qua?
Sách Siêu giật mình nhăn mặt :
– Tại hạ nể mặt Sở bộ đầu nên chưa từng gây án ở Quảng Đông, sao Sở lão lại truy đuổi Siêu này?
Sở Quyền nghiêm giọng :
– Hồi đầu năm ngoái, các hạ giết Tri huyện Đông Đài, Giang Tô, cướp đi vạn lượng vàng. Nạn nhân lại là cháu ruột của Hình bộ Thượng thư, nên lão đã xin thánh chỉ, điều động lão phu tham gia việc truy tầm hung thủ! Lão phu tuy xuất thân từ võ lâm, nhưng nay đã là mệnh quan của Triều đình, nên không thể vì đồng đạo mà tha cho các hạ được!
Kim Nhãn Điêu Sở Quyền là đệ tử tục gia của phái Nga Mi, kiếm pháp và khinh công được xếp vào hàng ngũ những người giỏi võ nhất võ lâm đương thời. Lão lại thiện nghề phá án, truy tung, mắt sắc như chim ưng, chỉ nhìn cũng biết ngay gian, nên mới có danh hiệu như vậy!
Tuy Sở Quyền là sai nha nhưng tính tình trượng nghĩa, quang minh chính đại theo vương pháp mà thi hành công vụ, chứ không hề ỷ thế hiếp đáp đồng đạo. Ngay cả với giới lục lâm, ông cũng ăn nói hòa nhã, đúng mực. Do vậy, Kim Nhãn Điêu được võ lâm kính trọng và bọn đạo tặc cũng lánh xa địa phận phủ Quảng Đông,
Dạ Tri Thù biết bản lãnh mình không thể bằng đối phương, thở dài đáp :
– Tri huyện Đông Đài là một lão cẩu quan khát máu lê dân, tại hạ giết lão đi là tạo phúc cho bách tính. Tổng bộ đầu là người nổi tiếng quân tử chốn nha môn, sao lão không lương giải cho Sách mỗ?
Sở Quyến chính sắc đáp :
– Triều đại nào cũng có tham quan, nếu ai có chút võ nghệ cũng tự tay trừng trị, không kể gì đến Vương pháp thì thiên hạ đại loạn. Các hạ có lòng nghĩ đến lê dân, sao không thu nhập bằng chứng rồi cáo giác với Bộ Hình?
Sách Siêu cười vang :
– Tri huyện Đông Đài là cháu ruột của Hình bộ Thượng thư, còn vợ y là em họ Hoàng hậu. Dẫu tại hạ có đủ bằng chứng cũng không thể làm gì được cả! Không lẽ Tổng bộ đầu không hiểu điều ấy?
Kim Nhãn Điêu biến sắc, công nhận Sách Siêu nói đúng sự thực.Triều cương lỏng lẻo, Thiên tử lại hôn ám nên kẻ có thần thế thường phóng tay làm càn mà không bao giờ bị trừng phạt!
Sở Quyền bùi ngùi đáp :
– Lão phu cũng thấu hiểu nỗi khổ tâm của các hạ, nhưng đã lỡ tiếp thánh chỉ, không thể không thi hành. Sau vụ này, lão phu sẽ từ quan, về ẩn dật.
Dứt lời lão rút kiếm, chỉ mặt đối phương;
– Dạ Tri Thù! Bổn quan đại diện pháp luật, bắt các hạ về tội cướp của, giết người!
Sách Siêu biết không còn cách nào khác, lập tức xuất thủ để chiếm tiên cơ. Sợi dây đan bằng tơ dài đúng trượng rưỡi, đang quấn quanh bụng gã bung ra, mổ vào mặt Sở bộ đầu. Đồng thời từ tay tả của gã liên tiếp bắn ra những mảnh ám khí đen sì.
Cây roi tơ đen kia tên là Thù Tri Hắc Tiên, tuy nhỏ bằng ngón tay nhưng rất bền chắc, không sợ đao kiếm. Đầu roi có mũi nhọn bằng thép luyện, tẩm kỳ độc của Tri Thù môn. Hắc tiên còn là phương tiện hỗ trợ cho khinh công của Sách Siêu, lúc di chuyển trong khu vực có nhà cửa hay cây cối. Khi có điểm tựa, Sách Siêu nhờ Hắc tiên mà vượt khoảng cách bốn, năm trượng một cách dễ dàng.
Nhưng trên bờ vực thẳm này chẳng hề có một cái cây nào, chỉ toàn là đá và tuyết trắng! Dạ Tri Thù chỉ mong mở đường máu để đào vong. Tiên pháp của gã lợi hại phi thường, lại thêm loại ám khí hình con nhện tám chân hiểm độc, nên duy trì được khoảng cách an toàn.
Kim Nhãn Điêu quả không hổ danh cao đồ kiệt xuất phái Nga Mi, ung dung múa kiếm đánh bạt những đợt tấn công bão táp của Hắc tiên và Bát Túc Phi Tiền.
Luồng kiếm ảnh quanh người họ Sở kín đáo, liền lạc, khiến vũ khí của Sách Siêu không sao xuyên qua được. Thỉnh thoảng, Sở Quyền xông vào nhập nội, và Dạ Tri Thù phải thu ngắn roi để chống đỡ.
Mũi roi chạm vào trường kiếm liên tục, tạo ra những tiếng chát tai. Sách Siêu bắt đầu thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ướt áo trong. Gã căm hận gầm vang, tung mình lướt đến, xuất chiêu tối hậu. Thân roi được chân khí dồn đầy, vươn thẳng tựa trường thương, và mũi roi ngoe nguẩy như đầu linh xà, mổ vào bốn bộ vị trên mặt, vai ngực của Sở Quyền. Đồng thời, tay tả gã xạ ra năm mũi ám khí cuối cùng vào thân dưới đối thủ.
Kim Nhãn Điêu đột ngột bốc thẳng lên không trung tựa chiếc pháo thăng thiên, kiếm ảnh loang loáng quanh người, tưởng như lão cầm đến hàng trăm thanh trường kiếm. Sở Quyền xạ xuống đầu Sách Siêu chẳng khác một vì sao lạc.
Dạ Tri Thù thấy đối phương dùng đến phép Ngự kiếm, xuôi tay nhắm mắt chờ chết. Nhưng luồng kiếm quang chợt tan biến và hơi thép lạnh lẽo tỏa vào cần cổ họ Sách.
Kim Nhãn Điêu hạ thân xuống đứng sau lưng gã, điểm nhanh vào bảy đại huyệt trên lưng để phong toả chân khí. Ông nghiêm giọng :
– Lão phu cũng là người võ sĩ nên không nỡ phế bỏ võ công của các hạ. Trên đường về Giang Tô qui án nếu các hạ đủ sức giải huyệt thì sẽ có cơ hội đào tẩu!
Sách Siêu cười nhạt :
– Tại hạ còn mang nặng mối gia cừu, tất sẽ không bỏ qua cơ hội thoát thân!
Tuy nói vậy nhưng lòng gã chán nản vô cùng, vì chưa một tên trọng phạm nào bị Sở Quyền bắt mà đào vong nổi. Dù Sở lão không hề xiềng xích gông cùm tù nhân của mình! Sở Quyền thu cây Thù Tri Hắc Tiên bỏ vào bọc, và đi nhặt lại những mũi ám khí Bát Túc Phi Tiền để làm tang vật, rồi đưa tù nhân xuống núi.
Sách Siêu giờ đây yếu ớt như người chưa hề luyện võ, được Kim Nhãn Điêu cặp nách mang đi. Gã nhìn dấu chân mờ nhạt trên tuyết, lòng thầm thán phục khinh công của Sở Quyền. Kim Nhãn Điêu không hề hỏi han gì, đưa Sách Siêu về thẳng quán trọ ở ngoài thành Hàm Đan. Thì ra Sở lão cũng ở trọ cùng với họ Sách mà gã không hề hay biết!
Hai người bước vào khách điếm như đôi bằng hữu thân thiết, khiến chưởng quầy và bọn tiểu nhị rất ngạc nhiên, họ đến đây không cùng một lượt sao giờ lại như bạn cố tri?
Sở Quyền lục soát phòng của phạm nhân, không thấy thêm tài sản gì, ngoài trăm lượng vàng trong tay nải, liền mỉm cười :
– Té ra Dạ Tri Thù đúng là hiệp đạo chứ chăng phải kẻ mượn danh!
Sách Siêu trả đũa :
– Việc Sở bộ đầu biết được tại hạ cũng đáng gọi là danh bất hư truyền!
Sở lão gật gù :
– Lão phu phải mất đến bảy tháng trời mới tìm được ra các hạ, thực lòng rất khâm phục!
Lão thảo nhanh tờ cung, ghi rõ số tang vật, đưa cho Sách Siêu ký vào. Hai người rời khách điếm lên ngựa rời Hàm Đan!
Bảy ngày sau, họ đến núi Mã Sơn ở ranh giới Hà Nam và Hung Châu, ghé vào tiểu quán trong sơn trấn mà dùng bữa trưa.
Nhìn hai người ăn uống thù tạc, chẳng ai dám nghĩ rằng họ là công sai và phạm nhân. Sau mấy trăm dặm đồng hành, giữa Sở Quyền và Sách Siêu bỗng phát sinh tình cảm. Câu anh hùng tương thức có thể áp dụng trong hoàn cảnh này!
Kim Nhãn Điêu là bậc trung lương tài trí, còn Dạ Tri Thù là hiệp khách hiên ngang lẫm liệt. Sách Siêu dường như quên hẳn việc mình sắp bị rơi đầu, cao hứng vì gặp tri âm, ôn tồn đàm đạo với Sở Quyền!
Sở lão buột miệng hỏi :
– Sách các hạ có biết ngọn núi này tên gì hay không?
Sách Siêu gật đầu :
– Đây là ngọn Mã Sơn, thuộc lãnh thổ Hung Châu!
Sở Quyền mừng rỡ hỏi thêm :
– Chẳng hay ở Hung Châu còn ngọn núi nào khác trùng tên hay không?
Sách Siêu mỉm cười :
– Không có đâu! Do hình dáng đỉnh núi này giống đầu ngựa nên mới có tên như vậy, thiên hạ không có nơi nào tương tự!
Sở Quyền tư lự :
– Lão phu có một bào đệ ẩn cư ở núi này! Phiền các hạ theo ta đến thăm gã một chuyến!
Dạ Tri Thù cười mát :
– Sở lão quả là bậc chính nhân hiếm có, dù đối với tù nhân cũng thủ lễ không hề thất thố! Sách Siêu này dẫu chết trong tay các hạ cũng chẳng hối tiếc! Chúng ta đi thôi!
Hai người gởi ngựa cho chủ quán rồi đi về hướng chân núi. Sở Quyền thò tay điểm lên người họ Sách rồi nói :
– Lão phu đã trả cho các hạ bốn phần công lực, có thể thi triển khinh công rồi đấy!
Dạ Tri Thù gật gù :
– Sở bộ đầu không sợ tại hạ đào tẩu hay sao?
Dứt lời gã lướt nhanh tiến lên đường sơn đạo. Tuy tuyết rơi đầy nhưng đôi mắt tròng vàng của Sở Quyền vẫn nhìn xuống mái ngói ẩn hiện,trên một bình đài cao độ vài chục trượng.
Lòng Sở lão khấp khởi mừng cho cuộc hội ngộ sắp đến. Sở Quân là em trai út của lão, tuổi mới ba mươi thích văn hơn võ. Y có dung mạo anh tuấn như Phan An nên hai năm trước đã chinh phục được ái nữ của Bình Nam Vương ở Trường Sa.
Do môn đăng hộ đối, Bình Nam Vương không bao giờ chấp nhận mối lương duyên ấy. Vì vậy, Sở Quân đã âm thầm đưa tiểu thư Hà Tường Anh đến núi Mã Sơn này xây tổ uyên ương.
Năm ngoái, Sở Quân gởi thư về báo rằng vợ y đã hạ sanh được một nam hài. Kim Nhãn Điêu vui mừng khôn xiết vì tông tự họ Sở đã có người nối dõi. Bản thân ông luyện tâm pháp của phái Nga Mi, lại tinh thông Phật pháp nên không muốn lập gia đình. Ông định bụng sau khi cáo lão từ quan sẽ về đây chung sống với gia đình bào đệ.
Tuy miên man suy nghĩ nhưng ông cũng không quên nhiệm vụ, bám sát sau lưng Sách Siêu, đề phòng gã đào tẩu.
Bỗng Dạ Tri Thù đột ngột dừng chân, dù cửa rào trúc vẫn rộng mở. Gã nép ngay vào bụi cây, giơ tay ra hiệu cho Sở Quyền, rồi thì thầm :
– Sở bộ đầu! Tại hạ nghe có mùi máu tanh!
Kim Nhãn Điêu giật mình, lắng tai nghe ngóng. Lão biến sắc khi không hề nghe tiếng trẻ thơ hay tiếng động nào khác trong gian nhà gỗ kia.
Lão kinh hãi rút kiếm, nắm tay Sách Siêu, lướt qua khoảng sân trồng hoa, đến cửa nhà.
Sở Quyền đau đớn rú lên khi nhìn thấy xác của một chàng thư sinh áo trắng đang nằm ngửa trên sàn nhà. Nạn nhân chính là Sở Quân, bào đệ của Kim Nhãn Điêu Sở Quyền.
Ngực Sở Quân bị đâm thủng một lỗ ngay vị trí trái tim, máu chảy đầy quanh thi thể, đọng lại thành vũng và vẫn còn mùi tanh nồng, chứng tỏ án mạng xảy ra mới chỉ một hai hôm!
Sở Quyền nuốt lệ, điểm huyệt Sách Siêu, khiến gã đứng im như tượng gỗ.
Ông xách kiếm xông vào phía sau để tìm vợ con Sở Quân, nhưng không thấy xác họ đâu cả!
Kim Nhãn Điêu thất sắc gọi vang một cách tuyệt vọng :
– Hà đệ muội! Hà Tường Anh Quận chúa!
Chỉ có những mảnh tuyết ở rìa mái ngói bị chấn động rơi xuống đấy mà thôi!
Sở Quyền quay lại kiểm tra thi thể bào đệ. Ông cởi áo Sở Quân xem xét vết thương, lấy ra từ đấy một ám khí rất kỳ lạ.
Kim Nhãn Điêu với lấy bình trà trên bàn, rửa sạch và ngơ ngác trước một sợi đuôi công bằng thép luyện, được sơn vẽ cẩn thận y như công thật.
Nếu Sở Quyền nhìn lên thì sẽ thấy sắc mặt Sách Siêu tái đi và ánh mắt rạng rỡ vẻ căm hờn. Nhưng gã chỉ nói :
– Sở bộ đầu hãy giải huyệt cho tại hạ rồi chúng ta cùng chôn cất lệnh đệ!
Sở Quyền gạt nước mắt, bỏ hung khí vào bọc rồi giải huyệt cho họ Sách, Dạ Tri Thù trầm giọng :
– Chắc là vườn sau nhà có cuốc xẻng, trong lúc tai hạ đào huyệt, Sở lão thử lục soát xem còn manh mối gì nữa không?
Nói xong, gã bước thẳng về phía nhà sau để ra vườn. Sở Quyền không sợ gã đào thoát vì phía sau tòa nhà gỗ là một khe sâu thăm thẳm. Lão chăm chú kiểm tra từng tấc đất trong nhà, nhưng không tìm được dấu vết nào khả nghi.
Bỗng có tiếng Sách Siêu ở vườn sau vọng lên :
– Sở bộ đầu! Mau lại đây!
Kim Nhãn Điêu lao vút về hướng sau, phát hiện Sách Siêu đang đứng bên bờ vực, nghiêng tai nghe ngóng. Khi ông đến nơi thì họ Sách nói ngay :
– Dường như dưới vực có tiếng khóc của trẻ thơ!
Tuy vui mừng không xiết nhưng là người lão luyện, ông vẫn cẩn trọng đề phòng, tiến đến mép vực và đứng khá xa Dạ Tri Thù. Sở lão vận công hướng tai xuống đáy vực, quả nhiên nghe được tiếng khóc yếu ớt, khàn đặc của một đứa bé.
Kim Nhãn Điêu mím môi nói với Sách Siêu :
– Kể từ giờ phút này, lão phu không còn là người của Công môn nữa. Mong các hạ giúp Sở mỗ cứu đứa bé lên, sau đó các hạ có thể bỏ đi!
Dạ Tri Thù nghiêm giọng :
– Nếu Sở bộ đầu không còn là Tổng bộ đầu thì Sách mỗ cũng không làm cường đạo nữa. Siêu này xin lạy người làm anh, cùng chung sức báo thù gia phụ và ba mươi đệ tử Tri Thù môn cũng đã bỏ mạng bởi chiếc lông Khổng Tước kia. Mười năm nay, tại hạ phiêu bạt khắp nơi, chủ yếu là để truy tầm hung thủ. Việc giết tham quan, cứu tế bần dân chỉ là tiện tay mà làm thôi!
Sở Quyền nổi danh Kim Nhãn Điêu tất nhìn người không lầm, lão nhận ra vẻ thành thực, thiết tha của họ Sách nên tư lự đáp :
– Không ngờ chúng ta lại có chung một kẻ thù, lão phu rất hoan hỉ được kết huynh đệ với một bậc anh hùng như Sách đệ. Nhưng chỉ mong các hạ giữ lời hứa, thôi không làm đạo tặc nữa!
Sách Siêu mừng rỡ, quỳ xuống mặt cỏ phủ đầy tuyết. Sở lão quì theo và hai người lạy nhau tám lạy.
Không có thời gian để nói lên câu tình nghĩa, Sở Quyền lập tức giải huyệt cho Dạ Tri Thù, rồi cùng gã vào nhà lục tìm dây chão. Nhưng tiếc rằng chỉ có một đoạn dây thừng dài hai trượng và rất mỏng manh!
Sách Siêu vỗ trán nói :
– Đại ca! Tiểu đệ sẽ dùng Thù Tri Hắc Tiên lần xuống đáy vực để tìm đứa bé. Trong lúc ấy đại ca hạ sơn tìm dây chão!
Sở Quyền liền quăng tay nải cho gã rồi lướt đi như tên bắn. Sách Siêu lấy roi tơ ra, đứng bên mép vực, vận công quất mạnh. Mũi roi vươn đầu, cắm sâu vào vách vực.
Sách Siêu giật thử vài lượt, cảm thấy chắc chắn liền cột đầu roi còn lại vào cổ tay phải rồi cởi giày, bàm lấy mép vực mà lần xuống.
Gã là đệ tử chân truyền của Tri Thù môn nên công phu “Bích Hổ Du Tường” cao cường nhất võ lâm. Mười ngón tay và mười ngón chân của gã như những chiếc móng thép cắm sâu vào lớp đất, hoặc bám lấy những mõm đá. Giờ đây, trông gã chẳng khác gì con nhện khổng lồ đang bò dần xuống đáy vực.
Đến chỗ mũi roi cắm vào vách Sách Siêu cố định tay tả và hai bàn chân rồi nhổ mũi thép ra, lập lại cú quất thứ hai. Sợi dây này chỉ có tác dụng như một sợi dây bảo hiểm, nếu gã xẩy tay rơi xuống!
Diễn tả thì lâu nhưng động tác của Dạ Tri Thù rất nhanh nhẹn. Tiếng khóc của đứa bé ngưng bặt khiến gã rất lo lắng và cố xuống thật mau. Ít ra, đứa bé chỉ hơn một tuổi kia đã phải chịu cảnh đói khát và rét mướt hơn hai ngày rồi. Sách Siêu tự hỏi điều kỳ diệu nào đã giúp cho nó sống sót đến giờ này?
Tuyết bỗng thôi rơi và mặt trời mùa đông rạng rỡ hơn trước. Điều này giúp cho Sách Siêu tăng tốc độ. Sau mười lần phóng roi, họ Sách đã hạ thân xuống một tảng đá nhô ra từ vách núi. Diện tích nơi này chỉ rộng độ bốn manh chiếu và phủ đầy rác rến, lá cây, có lẽ vợ chồng Sở Quân thường hay đổ rác xuống nơi này, tạo thành một lớp thảm khá là êm ái, đỡ lấy thân hình đứa bé.
Giờ đây cậu ta đang nằm ngủ say sưa do quá mệt mỏi vì gào khóc. Sách Siêu cởi áo lông cừu phủ lên người nó rồi bật hỏa tập quan sát. Gã tò mò muốn biết nguyên nhân vì sao đứa bé này lại còn sống dưới cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Cuối cùng gã phát hiện trên vách vực có một tai nấm màu trắng như sữa. Chung quanh nó là dấu vết của hàng trăm tai nấm khác đã bị nhổ đi. Như vậy, đây là thức ăn của đứa bé.
Sách Siêu nhổ tai nấm, ngửi thấy mùi hương thơm tho, liền cắn một miếng. Gã vận công chờ xem diễn biến. Và lát sau nghe Đan điền nóng lên, cơ thể ấm áp như đang mặc áo lông thượng hạng.
Sách Siêu mừng rỡ lẩm bẩm :
– Họa trung đắc phúc, thằng bé này rơi xuống đây, tình cờ gặp được kỳ trân!
Từ miệng vực, tiếng Sở Quyền vọng xuống :
– Sách đệ! Đứa bé thế nào rồi?
Sách Siêu cười vang :
– Đai ca thả dây xuống đi, cậu bé này đang ngủ và hoàn toàn khỏe mạnh!