Đọc truyện Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu – Chương 8.8
Thần Tinh không biết Lăng Điền nhìn nhận thế nào về mối quan hệ giữa cô và Vũ Văn Phi, cho dù tối nay cô đã né tránh, thế nhưng từ điệu nhảy đến chiếc bánh kem tất cả đều là những hành động không nên có.
Lúc này Lăng Điền vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong không gian tĩnh lặng, ban đầu Thần Tinh còn thấp thỏm lo lắng, sau dần chuyển sang tự giễu bản thân. Đối với anh cô có thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong ván cờ hợp tác giữa Lăng Điền và tập đoàn Thần Thị mà thôi.
Thế nên trước mặt mọi người, cô còn nhịn được huống hồ là bây giờ?
Khẽ vuốt lại phần váy nhăn nhúm, Thần Tinh của tối nay đã được tận ba vị stylist có tiếng chăm sóc tạo hình, cho nên thậm chí trông còn xuất chúng, lộng lẫy hơn cả ngày kết hôn.
Hơn nữa ngày kết hôn, mọi lễ phục và trang sức mà cô dùng đều là chuẩn bị cho Thần Hy. Nhưng tối nay, từ trang điểm, y phục cho tới trang sức, tất cả đều phù hợp với khí chất của cô, được chọn riêng cho cô. Thế nên khi trang điểm xong, ngay đến cô cũng cảm thấy kinh ngạc khi nhìn dáng vẻ mình hiện lên trong gương.
Cô khẽ ngước mắt vào tấm kính chắn ô tô màu đen, hình ảnh hiện lên trông xinh đẹp, thuần khiết, thơ ngây.
Còn đang mải chìm đắm trong cảm giác mê say, bỗng Thần Tinh cảm thấy có ánh mắt lạnh lùng liếc tới.
Không biết từ lúc nào, anh đã mở mắt nhìn sang, khiến cô rơi vào tâm trạng hoang mang, không biết nên làm sao cho phải.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng như băng của anh lại truyền tới: “Nếu đã giữ vai trò là Lăng phu nhân, tôi hy vọng cô giữ gìn hình ảnh. Thế nên không được phép tới tiệm bánh làm thêm nữa, sau này mỗi tháng tôi sẽ phát cho cô một khoản tiền sinh hoạt.”
Không ngờ anhh đã biết chuyện này.
“Tôi…” Thần Tinh muốn nói gì đó, thế nhưng, qua tấm kính, cô thấy rõ ràng vẻ bực bội của Lăng Điền “Dạ, tôi biết tôi, sau này tôi sẽ không tới tiệm bánh đó nữa.”
Cô không muốn giải thích bởi cô biết dù giải thích thế nào thì đối với người không muốn nghe, tất cả chỉ là vô ích.
Suốt dọc đường đi, trong xe lại nhanh chóng chìm trong im lặng. Lúc về đến biệt thự, dì Tường đã chuẩn bị bữa ăn đêm rất phong phú, thế nhưng Lăng Điền không ăn mà cứ thế lên thẳng trên lầu.
Dì Tường thấy Lăng Điền đã lên gác, đương nhiên cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục phục vụ Thần Tinh. Hơn nữa bản thân Thần Tinh cũng chẳng có tâm trạng nào nữa, cô lặng lẽ quay về phòng, bản thân cứ có cảm giác mình là cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích. Quá mười hai giờ, mọi hào quang sẽ hoàn toàn biến mất.
Cởi bộ lễ phục trên người xuống, Thần Tinh có chút nhìn không ra bọ váy này mang màu gì. Dưới ánh đèn rực rõ trông nó như màu xanh ngọc bích, nhưng trong bóng tối ảm đạm nó chỉ mang màu xanh nhạt mà thôi. Cũng giống như tâm trạng cô lúc này, chỉ tỏng một buổi tối ngắn ngủi mà gợn sóng không biết bao nhiêu lần.
Thay bộ đồ ngủ đơn giản, Thần Tinh tảy lớp trang điểm trên mặt, khỏa nước lên rửa rồi nằm xuống giường. Chỉ là không biết tại sao, lật qua lật lại mãi mà không thể nào chợp mắt nổi, cho tới khi hành lang truyền vào tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp sau đó, dường như có thứ gì đó ngã xuống, cô bất giác nhổm dậy, chạy đến bên cửa, mở ra chỉ thấy gần cột nhà kiểu châu Âu cách đó không xa, một bóng người cao to đang ngồi bệt ở đó.
Lúc này, bên chân anh một chai rượu đổ nghiêng, chất lỏng màu trắng loang đầy trên đá cẩm thạch, dưới ánh đèn phản chiếu, hiện lên bóng dáng thất thần, buồn bã.
“Anh vẫn ổn chứ?” Cô đứng đó, đợi một lúc khá lâu chẳng thấy Lăng Điền đứng dậy, bất giác mở to cửa, bước lại gần, nhẹ nhàng hỏi.
Cô biết anh chán ghét mình. Nhưng cô không thể không lo lắng khi thấy anh cứ ngồi lặng như thế một lúc lâu.
Nghe cô hỏi, anh khẽ ngước mắt nhìn lên, ngay lúc sau, còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã bị anh kéo mạnh một cái, xoay người, đã bị anh đè xuống phía dưới, hai tay du ngoạn trên khắp cơ thể cô, động tác này khiến toàn thân Thần Tinh cứng đờ, muốn đẩy anh ra nhưng bàn tay đã bị anh không chế, giữ chặt trên đỉnh đầu.
Lăng Điền một tay giữ chặt Thần Tinh, một tay lại cầm lấy chai rượu lên, dốc thẳng vào miệng.
“Anh đừng uống nữa.” Thần Tinh bất giác buột miệng nói, chẳng bận tâm đến tư thế ám muội của cả hai lúc này.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn dáng vẻ khác lạ của anh, cô chẳng thể nói rõ được cảm giác, chỉ cảm nhận dường như trong anh đang tràn ngập nỗi bi thương mà lại như cố ý che giấu đi sự thật nghiệt ngã nào đó.
“Ha ha…” Anh khẽ bật cười thành tiếng, nhìn cô chăm chú rồi anh đột ngột hạ người, chuẩn xác trao cô một nụ hôn.
Khoảnh khắc ấy, Thần Tinh chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, tiếp theo, hoàn toàn trống rỗng.
Thứ cảm giác này vô cùng lạ lẫm, khiến trái tim cô đập thình thịch không ngừng.
Bây giờ… anh đang hôn cô? Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô.
Thế nhưng đó không phải là nụ hôn đúng nghĩa bởi rất nhanh sau đó anh liền truyền số rượu vừa nốc khi nãy sang miệng cô.
Vị rượu vừa mạnh vừa nồng, xộc thẳng lên mũi khiến cho cô bật ho sặc sụa.
Cô ho hắng khổ sở một hồi, nhưng chẳng thể nào nông số rượu không nên uống kia ra, ngược lại còn khiến anh bật cười chế giễu “Không thể uống rượu còn miễn cưỡng bản thân. Xem đi, tự chuốc vạ vào thân rồi đúng không?”
Anh đang nói với cô sao? Thanh âm sao có thể hoàn toàn biến mất vẻ lạnh lùng? Hay là, trong mắt anh lúc này, cô đã là một người hoàn toàn khác?
Thần Tinh chìm trong im lặng, chỉ thấy anh đưa bàn tay thon dài, dịu dàng gạt đi số rượu còn vương bên miệng cô khi nãy “Tại sao chứ, lúc nào em cũng không nghe lời anh dặn?”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt càng lúc càng thêm chứa chan tình cảm của anh khiến Thần Tinh phải cau chặt đôi mày “Lại chau mày, còn chau nữa sẽ xấu đi đấy! Anh không thích con gái xấu xí đâu…”
Giọng nói càng lúc càng ấm áp, ánh mắt nhu thuần, sau đó anh ghé đôi môi mỏng tuyệt đẹp, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Giây phút đó cô biết anh đã say rồi, bởi vì say nên anh nhìn nhầm cô thành một người khác.
Một ý nghĩ thoáng hiện lên, không biết có phải do hụm rượu khi nãy không mà đầu cô bắt đầu nặng trĩu. Thế nhưng cho dù là vậy cô vẫn có thể nhận ra, anh đang trao nụ hôn nữa trên môi cô. Lần này, anh không ‘chơi xấu’ chuốc rượu cho cô nữa mà dịu dàng lả lướt, trong lúc cô đắm chìm mê say, anh tác đôi môi cô ra, tiến sâu vào trong.
Bộ áo ngủ của cô bị anh cởi ra từ lúc nào, làn da mịn màng lộ ra trước mắt, không khí lành lạnh khiến Thần Tinh thoáng run rẩy. Cô bất giác muốn nhổm dậy, thế nhưng nụ hôn của anh chẳng khác nào liều thuốc mê, không những khiến đầu óc cô nặng trĩu mà toàn thân cũng tê dại, không còn nghe lệnh chủ nhân.
Trong mơ mang, cô cảm nhận bàn tay anh đang di chuyển trên đường cong gợi cảm của cô, mỗi động tác đều khiến cô không thể làm chủ được lý trí. Nụ hôn càng thêm nồng thắm, như thể muốn trút hết hơi thở và chút lí trí ít ỏi còn lại trong cô. Anh khẽ ấn tay, bóng đèn hành lang cũng từ từ tối lại.
“Ây da!” Tiếng kêu của một người phụ nữ ngay lập tức cắt đứt màn tình cảm thắm thiết ngoài hành lang.
Một làn nước dội từ đỉnh đầu xuống khiến Lăng Điền ướt nhoẹt, cũng đồng thời kéo lý trí của anh tỉnh táo lại.
Có lẽ, anh vẫn luôn giữ được chút tỉnh táo ấy, chẳng qua là anh có muốn hay không thôi.
Lúc này, cô gái phát ra tiếng kêu rất không hợp thời, lại đổ nước vào chỗ không nên đổ, đứng lặng ở hành lang, bần thần im lặng.
“Anh trai…” Sau khi đèn hành lang bật sáng trở lại, cô khẽ cất tiếng gọi.
Là Lăng Nguyên. Thấy tình cảnh trước mặt, cô giơ một tay che mắt, một tay giả bộ sờ soạng mò đường “Em không nhìn thấy gì cả, em chẳng nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi.”
Thế nhưng, ngay giây sau, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lăng Điền truyền đến “Còn quay về làm gì nữa? Là do đã tiêu hết tiền hay lại gây họa gì đây?”
Lăng Nguyên bật cười, tách ngón tay để lộ đôi mắt giảo hoạt “Anh trai, chỉ có anh là hiểu em nhất, giang hồ cấp cứu, giang hồ cấp cứu.”
Lăng Điền đưa tay sờ trán đầy chán nản.
“Anh trai, không cần để ý đến em đâu, em tự biết phải làm gì mà.”
Lăng Nguyên tiến về phía trước, khi đi qua chỗ Lăng Điền, liếc nhìn người phụ nữ dưới thân anh trai. Giây phút, cô thực sự ngạc nhiên, đây không phải là chị dâu trông có vẻ bị thất sủng của cô hay sao?
Lăng Điền cúi người bế bổng Thần Tinh lên rồi vội vã đi vào phòng ngủ gần đó nhất…